Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1021: Sao nào? Tôi không xứng làm sư tỷ của cậu hả?
Ss Tần
30/10/2023
Nhìn hai người đang ôm nhau.
"Khụ khụ!"
Vương Chỉ Dao vội vàng quay đầu, ho khan.
"Không phải người này mới tổn thất một phần ba tuổi thọ sao?"
"Sao còn... Còn nghĩ đến chuyện này?"
"A!"
Chu Nhược Giai hét lên một tiếng, vội vàng buông Diệp Bắc Minh, chạy đi như làn khói.
Biểu hiện của Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh: "Cô có chuyện gì à?"
"Cậu..."
Mặt Vương Chỉ Dao đỏ lên, trái tim đập mạnh không ngừng!
Cô ta lớn như vậy, lần đâu tiên gặp phải trường hợp lúng túng thế này!
Không hiểu sao người còn hơi nóng lên.
Hít sâu một hơi, cuối cùng cô ta cũng ổn định lại tâm trạng: "Tôi vội tới đưa thần nguyên cho cậu, tổng cộng một trăm tấn, cậu xem đi".
Cô ta tiện tay ném ra một chiếc nhẫn trữ vật thông thường.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, nhất thời bị khí tức thần nguyên hấp dẫn: "Ô? Đây chính là thần nguyên sao?"
Đá thô thông thường giống như thủy tinh, gần trong suốt.
Hóa ra thần nguyên giống như kim cương, lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Đặc biệt là bên trong có chức sức mạnh cực kỳ kinh khủng!
Trong chớp mắt.
Diệp Bắc Minh nghĩ tới hai chữ: cắn nuốt!
"Tiểu tháp, ông bảo tôi lựa chọn thần nguyên là để tôi cắn nuốt sao?"
Tiếng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Đúng vậy, người bình thường không thể nào cắn nuốt thần nguyên".
"Thứ này cũng chỉ có thể dùng làm trận pháp, hoặc vật trao đổi giữa các người tu võ".
"Nhưng cậu lại khác, sau khi cậu lĩnh ngộ tầng thứ sáu cắn nuốt của Thiên Ma Cửu Biến thì có thể trực tiếp cắn nuốt thần nguyên!"
"Biến sức mạnh đó thành của mình!"
Đồng tử của Diệp Bắc Minh cứng lại: "Thời hạn dược liệu thì sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Theo lý thuyết, dược liệu cũng có thể dùng để cắn nuốt".
"Nhưng đan dược thần kỳ ở chỗ, các loại thuốc chủ yếu và các loại dược liệu phụ trợ luyện hóa lẫn nhau!"
"Ảnh hưởng lẫn nhau, từ đó sinh ra sức mạnh càng thêm cường đại!"
"Trực tiếp cắn nuốt dược liệu nhất định không có hiệu quả như cắn nuốt đan dược".
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Đạo của đan dược có thể tồn tại cùng đạo tu võ, chẳng phân biệt được nhau.
Vẫn có đạo lý để nó tồn tại!
"Cảm ơn cô Vương".
Diệp Bắc Minh thu hồi chiếc nhẫn trữ vật.
Vương Chỉ Dao hơi do dự, vẫn nói: "Cậu... Nhập môn trễ hơn, có thể gọi tôi là sư tỷ."
Diệp Bắc Minh trả lời: "Tôi vẫn gọi cô là cô Vương nhé".
"Sao? Tôi không xứng làm sư tỷ của cậu hả?"
Vương Chỉ Dao nhướng mày, có chút không vui.
"Đúng vậy".
Cô ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại gật đầu thừa nhận.
"Cậu!"
Vương Chỉ Dao tức giận nhíu mày lại, ngực nhấp nhô mạnh mẽ.
...
Cùng lúc đó, đại lục Chân Võ.
Ở sâu trong một di tích cổ xưa.
Rầm!
Một tiếng vang rung chuyển trời đất.
Một cánh cửa đá cổ xưa nổ tu, ba bóng người xinh đẹp hơi kích động, bước vào đó.
Sau cánh cửa đá là một mộ huyệt.
Một bia đá dựng phía trước, bên trên được khắc mấy chữ "mộ của Vạn Đạo Kiếm Chủ"!
"Quả nhiên là nơi này!"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn nhau, mặt đầy vui mừng.
Hai người mang theo Hạ Nhược Tuyết, dùng thời gian nửa tháng mới tìm được tới đây, mộ huyệt của Vạn Đạo Kiếm Chủ!
Hai người bước tới trước bia mộ.
Vù!
Trong chớp mắt, như thể có trận pháp bị kích hoạt, một cổ kiếm khí cường đại phát ra từ bia mộ!
Phụt! Phụt!
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ bị đánh bay ra ngoài.
Giây tiếp theo.
Một huyết ảnh hiện ra từ bia mộ: "Các ngươi thật to gan, dám đến quấy rầy giấc ngủ của ta?"
Đó là hình dáng của một ông già, tay cầm một thanh trường kiếm huyết sắc!
Lăng không chém xuống chỗ Lãnh Nguyệt và Sát Chủ!
Hai người biến sắc.
Lãnh Nguyệt vội vàng nói: "Tiền bối hạ thủ lưu tình, chúng tôi không cố ý xúc phạm!"
"Mà mang người truyền thừa tới cho người!"
"Hả?"
Trường kiếm trong tay huyết ảnh dừng lại giữa không trung.
Lãnh Nguyệt thấy vậy, tiếp tục nói: "Cô gái này tên là Hạ Nhược Tuyết, thân thể kiếm tâm trời sinh!"
"Chúng tôi nghe nói về truyền thuyết của tiền bối Vạn Đạo Kiếm Chủ, nghe nói người cả đời không tìm được truyền nhân, chỉ vì tìm thân thể kiếm tâm trong truyền thuyết!"
"Tiếc rằng cả đời cũng không tìm được. Sau khi biết truyền thuyết đó, chúng tôi lập tức mang cô ấy tới!"
"Tiền bối, người xem, cô ấy có thể trở thành truyền thân của người không?"
Bộp!
Huyết ảnh nhìn qua Hạ Nhược Tuyết, đồng tử co lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Giọng nói kích động vang lên: "Thân thể kiếm tâm? Quả nhiên là thân thể kiếm tâm!"
"Ha ha ha! Ông trời đối với ta không tệ!"
Giọng nói uy nghiêm truyền vào tai Hạ Nhược Tuyết: "Ta là tàn hồn của Vạn Đạo Kiếm Chủ, ngươi có thân thể kiếm tâm, có bằng lòng bái ta làm thầy không?"
"Nhược Tuyết, mau lên!"
"Khụ khụ!"
Vương Chỉ Dao vội vàng quay đầu, ho khan.
"Không phải người này mới tổn thất một phần ba tuổi thọ sao?"
"Sao còn... Còn nghĩ đến chuyện này?"
"A!"
Chu Nhược Giai hét lên một tiếng, vội vàng buông Diệp Bắc Minh, chạy đi như làn khói.
Biểu hiện của Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh: "Cô có chuyện gì à?"
"Cậu..."
Mặt Vương Chỉ Dao đỏ lên, trái tim đập mạnh không ngừng!
Cô ta lớn như vậy, lần đâu tiên gặp phải trường hợp lúng túng thế này!
Không hiểu sao người còn hơi nóng lên.
Hít sâu một hơi, cuối cùng cô ta cũng ổn định lại tâm trạng: "Tôi vội tới đưa thần nguyên cho cậu, tổng cộng một trăm tấn, cậu xem đi".
Cô ta tiện tay ném ra một chiếc nhẫn trữ vật thông thường.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, nhất thời bị khí tức thần nguyên hấp dẫn: "Ô? Đây chính là thần nguyên sao?"
Đá thô thông thường giống như thủy tinh, gần trong suốt.
Hóa ra thần nguyên giống như kim cương, lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Đặc biệt là bên trong có chức sức mạnh cực kỳ kinh khủng!
Trong chớp mắt.
Diệp Bắc Minh nghĩ tới hai chữ: cắn nuốt!
"Tiểu tháp, ông bảo tôi lựa chọn thần nguyên là để tôi cắn nuốt sao?"
Tiếng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Đúng vậy, người bình thường không thể nào cắn nuốt thần nguyên".
"Thứ này cũng chỉ có thể dùng làm trận pháp, hoặc vật trao đổi giữa các người tu võ".
"Nhưng cậu lại khác, sau khi cậu lĩnh ngộ tầng thứ sáu cắn nuốt của Thiên Ma Cửu Biến thì có thể trực tiếp cắn nuốt thần nguyên!"
"Biến sức mạnh đó thành của mình!"
Đồng tử của Diệp Bắc Minh cứng lại: "Thời hạn dược liệu thì sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Theo lý thuyết, dược liệu cũng có thể dùng để cắn nuốt".
"Nhưng đan dược thần kỳ ở chỗ, các loại thuốc chủ yếu và các loại dược liệu phụ trợ luyện hóa lẫn nhau!"
"Ảnh hưởng lẫn nhau, từ đó sinh ra sức mạnh càng thêm cường đại!"
"Trực tiếp cắn nuốt dược liệu nhất định không có hiệu quả như cắn nuốt đan dược".
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Đạo của đan dược có thể tồn tại cùng đạo tu võ, chẳng phân biệt được nhau.
Vẫn có đạo lý để nó tồn tại!
"Cảm ơn cô Vương".
Diệp Bắc Minh thu hồi chiếc nhẫn trữ vật.
Vương Chỉ Dao hơi do dự, vẫn nói: "Cậu... Nhập môn trễ hơn, có thể gọi tôi là sư tỷ."
Diệp Bắc Minh trả lời: "Tôi vẫn gọi cô là cô Vương nhé".
"Sao? Tôi không xứng làm sư tỷ của cậu hả?"
Vương Chỉ Dao nhướng mày, có chút không vui.
"Đúng vậy".
Cô ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại gật đầu thừa nhận.
"Cậu!"
Vương Chỉ Dao tức giận nhíu mày lại, ngực nhấp nhô mạnh mẽ.
...
Cùng lúc đó, đại lục Chân Võ.
Ở sâu trong một di tích cổ xưa.
Rầm!
Một tiếng vang rung chuyển trời đất.
Một cánh cửa đá cổ xưa nổ tu, ba bóng người xinh đẹp hơi kích động, bước vào đó.
Sau cánh cửa đá là một mộ huyệt.
Một bia đá dựng phía trước, bên trên được khắc mấy chữ "mộ của Vạn Đạo Kiếm Chủ"!
"Quả nhiên là nơi này!"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn nhau, mặt đầy vui mừng.
Hai người mang theo Hạ Nhược Tuyết, dùng thời gian nửa tháng mới tìm được tới đây, mộ huyệt của Vạn Đạo Kiếm Chủ!
Hai người bước tới trước bia mộ.
Vù!
Trong chớp mắt, như thể có trận pháp bị kích hoạt, một cổ kiếm khí cường đại phát ra từ bia mộ!
Phụt! Phụt!
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ bị đánh bay ra ngoài.
Giây tiếp theo.
Một huyết ảnh hiện ra từ bia mộ: "Các ngươi thật to gan, dám đến quấy rầy giấc ngủ của ta?"
Đó là hình dáng của một ông già, tay cầm một thanh trường kiếm huyết sắc!
Lăng không chém xuống chỗ Lãnh Nguyệt và Sát Chủ!
Hai người biến sắc.
Lãnh Nguyệt vội vàng nói: "Tiền bối hạ thủ lưu tình, chúng tôi không cố ý xúc phạm!"
"Mà mang người truyền thừa tới cho người!"
"Hả?"
Trường kiếm trong tay huyết ảnh dừng lại giữa không trung.
Lãnh Nguyệt thấy vậy, tiếp tục nói: "Cô gái này tên là Hạ Nhược Tuyết, thân thể kiếm tâm trời sinh!"
"Chúng tôi nghe nói về truyền thuyết của tiền bối Vạn Đạo Kiếm Chủ, nghe nói người cả đời không tìm được truyền nhân, chỉ vì tìm thân thể kiếm tâm trong truyền thuyết!"
"Tiếc rằng cả đời cũng không tìm được. Sau khi biết truyền thuyết đó, chúng tôi lập tức mang cô ấy tới!"
"Tiền bối, người xem, cô ấy có thể trở thành truyền thân của người không?"
Bộp!
Huyết ảnh nhìn qua Hạ Nhược Tuyết, đồng tử co lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Giọng nói kích động vang lên: "Thân thể kiếm tâm? Quả nhiên là thân thể kiếm tâm!"
"Ha ha ha! Ông trời đối với ta không tệ!"
Giọng nói uy nghiêm truyền vào tai Hạ Nhược Tuyết: "Ta là tàn hồn của Vạn Đạo Kiếm Chủ, ngươi có thân thể kiếm tâm, có bằng lòng bái ta làm thầy không?"
"Nhược Tuyết, mau lên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.