Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 943: Sư phụ quá mạnh!
Ss Tần
04/10/2023
Chỉ có mỗi mình Thanh Long Tôn Giả nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Trong lòng ông ta có một loại ảo giác!
Người thanh niên này mang đến cho ông ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
Khí tức của Bạch Hổ Tôn Giả vô cùng cuồng bạo: "Ha ha, huyết mạch tinh khiết quá, trời cũng giúp tôi rồi!"
Hắn ta không thèm nhìn Diệp Bắc Minh mà đưa tay chộp tới chỗ Tôn Thiến!
Xoẹt!
Một luồng sáng lấp lóe qua, một cái tay của Bạch Hổ Tôn Giả bay ra ngoài.
"A!"
Hắn ta kêu thảm một tiếng, kinh hãi lui lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, thế mà hắn ta lại cảm nhận được tử vong!
"Cái gì?"
Chu Tước Tôn Giả và Huyền Vũ Tôn Giả biến đều sắc.
"Sao kẻ này có thể làm được?"
Tất cả người tu võ ở đây đều chấn động!
Ánh mắt Thanh Long Tôn Giả ngưng tụ: "Quả nhiên là thế, tên nhóc kia, cậu cũng là huyết mạch Ma Hoàng!"
Gương mặt xinh đẹp của Chu Tước Tôn Giả dao động: "Hai huyết mạch Ma Hoàng?"
Đôi mắt Huyền Vũ Tôn Giả đỏ lên: "Nói như vậy, lão phu có thể sống thêm một triệu năm!"
Ánh mắt Bạch Hổ Tôn Giả vô cùng âm trầm, giọng nói già nua vang lên: "Tôi cảm nhận được khí tức quen thuộc, đúng là huyết mạch Ma Hoàng!"
"Còn nữa, thanh kiếm mà kẻ này vừa sử dụng lóe lên liền biến mất, quá quỷ dị!"
Chu Tước Tôn Giả có chút nôn nóng: "Tôi cảm thấy rất bất an, chúng ta ra tay một lượt đi!"
"Đang có ý này!"
Ba vị Tôn Giả khác đều gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mấy con côn trùng mà cũng dám đụng đến đồ nhi của tôi ư?"
Diệp Bắc Minh kích động quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đuôi tôm: "Sư phụ!"
"Là ông!"
"Người đỡ đầu!"
Bốn Tôn Giả đều không thể tưởng tượng nổi: "Người này là đệ tử của ông?"
Người đỡ đầu đứng trước người Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, bảo vệ tốt người phụ nữ của con".
"Tiếp theo cứ giao cho sư phụ".
"Vâng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu, áp lực trong lòng biến mất trong nháy mắt.
Thanh Long Tôn Giả kiêng kị nhìn chằm chằm người đỡ đầu: "Người đỡ đầu, ông thật sự muốn xen vào chuyện này sao?"
Người đỡ đầu cười lạnh lắc đầu: "Mấy người bắt nạt đồ đệ của ông đây, ông đây còn không thể quản ư?"
Dứt lời, người đỡ đầu sải bước ra, đi thẳng tới trước người Thanh Long.
Chát!
Ông ấy vung tay ra!
Thanh Long Tôn Giả bay ra ngoài giống như chó chết, khuôn mặt già nua lập tức sưng lên.
"A!"
Thanh Long Tôn Giả phát ra một tiếng gầm giận dữ, trong nháy mắt đã khôi phục nguyên hình thanh long: "Lão già, ông đáng chết!"
Ông ta vặn vẹo thân thể, lao về phía người đỡ đầu.
Người đỡ đầu chậm rãi đốt một điếu xì gà, chờ đến khi Thanh Long vọt tới trước người.
Lại vung một bàn tay ra!
Thanh long dài hàng trăm mét lại bay ra ngoài giống như chó chết một lần nữa!
Người đỡ đầu tiến lên một bước, giẫm lên trên đầu thanh long: "Ông đây nói ông là côn trùng, ông còn không phục đúng không?"
"Cho dù là thanh long lão tổ ở trước mặt ông đây, ông đây cũng có thể xé sống!"
Diệp Bắc Minh giơ ngón tay cái lên: "Sư phụ bá đạo quá!"
Người đỡ đầu cười ngạo nghễ: "Đồ nhi, xem thật kỹ, học hỏi cho tốt vào".
"Vâng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Một giây sau.
Người đỡ đầu giơ chân lên, hung hăng đạp xuống!
"A!"
Thanh Long Tôn Giả kêu thảm, trong nháy mắt bị gãy mấy chục cái xương rồng.
"Ồ, ở đây còn có hai cái sừng rồng này!"
Người đỡ đầu tiện tay bắt lấy sừng rồng của Thanh Long Tôn Giả, bỗng nhiên dùng lực!
“Răng rắc” một tiếng vang giòn, thế mà một đôi sừng rồng trực tiếp bị bẻ gãy.
Ông ấy tiện tay ném cho Diệp Bắc Minh: "Đồ nhi, cầm lấy đi!"
Thanh Long giận dữ gào thét: "Đáng chết, người đỡ đầu, ông dám đối xử với tôi như vậy?"
Người đỡ đầu nhếch miệng: "Một con côn trùng mà thôi, còn dám mạnh miệng ư?"
Ông ấy đưa tay chộp về phía cột sống của thanh long!
Một cái gân rồng tráng kiện bị ông ấy bắt lấy!
Thanh long hoàn toàn luống cuống, giọng nói cũng đang run rẩy: "Ông... Ông muốn làm gì?"
Người đỡ đầu lười trả lời.
Cổ tay bỗng nhiên dùng sức!
“Ầm!”
Một cái gân rồng đẫm máu bị kéo ra.
"Gào!"
Thanh Long Tôn Giả run rẩy kịch liệt, kêu rên hai tiếng sau đó hoàn toàn ngất đi.
Người đỡ đầu thở dài một hơi: "Đúng là yếu ớt, tôi còn chưa ra tay ông đã ngã xuống rồi".
"Đồ nhi, cái gân rồng này là vật đại bổ!"
Đậu má!
Sư phụ quá mạnh!
Hô hấp của Diệp Bắc Minh dồn dập, mặt đỏ tới mang tai, ngay cả anh cũng đều cảm thấy có chút choáng váng!
"Má ơi..."
Đám người tu võ ở đây đều ngây ra, bọn họ có nằm mơ cũng không thể tượng tượng ra được cảnh tượng trước mắt!
Hơn triệu con ma thú và yêu thú đều sợ mất mật!
Đây chính là Thanh Long Tôn Giả!
Thế mà lại bị bạo ngược như vậy?
Sừng rồng bị đánh gãy, gân rồng cũng bị rút ra?
Người đỡ đầu chuyển ánh mắt, nhìn về phía ba người Chu Tước Tôn Giả, Huyền Vũ Tôn Giả, Bạch Hổ Tôn Giả: "Đến lượt mấy người rồi".
Chu Tước Tôn Giả hoảng sợ kêu to: "Đừng mà..."
Trong lòng ông ta có một loại ảo giác!
Người thanh niên này mang đến cho ông ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
Khí tức của Bạch Hổ Tôn Giả vô cùng cuồng bạo: "Ha ha, huyết mạch tinh khiết quá, trời cũng giúp tôi rồi!"
Hắn ta không thèm nhìn Diệp Bắc Minh mà đưa tay chộp tới chỗ Tôn Thiến!
Xoẹt!
Một luồng sáng lấp lóe qua, một cái tay của Bạch Hổ Tôn Giả bay ra ngoài.
"A!"
Hắn ta kêu thảm một tiếng, kinh hãi lui lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, thế mà hắn ta lại cảm nhận được tử vong!
"Cái gì?"
Chu Tước Tôn Giả và Huyền Vũ Tôn Giả biến đều sắc.
"Sao kẻ này có thể làm được?"
Tất cả người tu võ ở đây đều chấn động!
Ánh mắt Thanh Long Tôn Giả ngưng tụ: "Quả nhiên là thế, tên nhóc kia, cậu cũng là huyết mạch Ma Hoàng!"
Gương mặt xinh đẹp của Chu Tước Tôn Giả dao động: "Hai huyết mạch Ma Hoàng?"
Đôi mắt Huyền Vũ Tôn Giả đỏ lên: "Nói như vậy, lão phu có thể sống thêm một triệu năm!"
Ánh mắt Bạch Hổ Tôn Giả vô cùng âm trầm, giọng nói già nua vang lên: "Tôi cảm nhận được khí tức quen thuộc, đúng là huyết mạch Ma Hoàng!"
"Còn nữa, thanh kiếm mà kẻ này vừa sử dụng lóe lên liền biến mất, quá quỷ dị!"
Chu Tước Tôn Giả có chút nôn nóng: "Tôi cảm thấy rất bất an, chúng ta ra tay một lượt đi!"
"Đang có ý này!"
Ba vị Tôn Giả khác đều gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mấy con côn trùng mà cũng dám đụng đến đồ nhi của tôi ư?"
Diệp Bắc Minh kích động quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đuôi tôm: "Sư phụ!"
"Là ông!"
"Người đỡ đầu!"
Bốn Tôn Giả đều không thể tưởng tượng nổi: "Người này là đệ tử của ông?"
Người đỡ đầu đứng trước người Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, bảo vệ tốt người phụ nữ của con".
"Tiếp theo cứ giao cho sư phụ".
"Vâng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu, áp lực trong lòng biến mất trong nháy mắt.
Thanh Long Tôn Giả kiêng kị nhìn chằm chằm người đỡ đầu: "Người đỡ đầu, ông thật sự muốn xen vào chuyện này sao?"
Người đỡ đầu cười lạnh lắc đầu: "Mấy người bắt nạt đồ đệ của ông đây, ông đây còn không thể quản ư?"
Dứt lời, người đỡ đầu sải bước ra, đi thẳng tới trước người Thanh Long.
Chát!
Ông ấy vung tay ra!
Thanh Long Tôn Giả bay ra ngoài giống như chó chết, khuôn mặt già nua lập tức sưng lên.
"A!"
Thanh Long Tôn Giả phát ra một tiếng gầm giận dữ, trong nháy mắt đã khôi phục nguyên hình thanh long: "Lão già, ông đáng chết!"
Ông ta vặn vẹo thân thể, lao về phía người đỡ đầu.
Người đỡ đầu chậm rãi đốt một điếu xì gà, chờ đến khi Thanh Long vọt tới trước người.
Lại vung một bàn tay ra!
Thanh long dài hàng trăm mét lại bay ra ngoài giống như chó chết một lần nữa!
Người đỡ đầu tiến lên một bước, giẫm lên trên đầu thanh long: "Ông đây nói ông là côn trùng, ông còn không phục đúng không?"
"Cho dù là thanh long lão tổ ở trước mặt ông đây, ông đây cũng có thể xé sống!"
Diệp Bắc Minh giơ ngón tay cái lên: "Sư phụ bá đạo quá!"
Người đỡ đầu cười ngạo nghễ: "Đồ nhi, xem thật kỹ, học hỏi cho tốt vào".
"Vâng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Một giây sau.
Người đỡ đầu giơ chân lên, hung hăng đạp xuống!
"A!"
Thanh Long Tôn Giả kêu thảm, trong nháy mắt bị gãy mấy chục cái xương rồng.
"Ồ, ở đây còn có hai cái sừng rồng này!"
Người đỡ đầu tiện tay bắt lấy sừng rồng của Thanh Long Tôn Giả, bỗng nhiên dùng lực!
“Răng rắc” một tiếng vang giòn, thế mà một đôi sừng rồng trực tiếp bị bẻ gãy.
Ông ấy tiện tay ném cho Diệp Bắc Minh: "Đồ nhi, cầm lấy đi!"
Thanh Long giận dữ gào thét: "Đáng chết, người đỡ đầu, ông dám đối xử với tôi như vậy?"
Người đỡ đầu nhếch miệng: "Một con côn trùng mà thôi, còn dám mạnh miệng ư?"
Ông ấy đưa tay chộp về phía cột sống của thanh long!
Một cái gân rồng tráng kiện bị ông ấy bắt lấy!
Thanh long hoàn toàn luống cuống, giọng nói cũng đang run rẩy: "Ông... Ông muốn làm gì?"
Người đỡ đầu lười trả lời.
Cổ tay bỗng nhiên dùng sức!
“Ầm!”
Một cái gân rồng đẫm máu bị kéo ra.
"Gào!"
Thanh Long Tôn Giả run rẩy kịch liệt, kêu rên hai tiếng sau đó hoàn toàn ngất đi.
Người đỡ đầu thở dài một hơi: "Đúng là yếu ớt, tôi còn chưa ra tay ông đã ngã xuống rồi".
"Đồ nhi, cái gân rồng này là vật đại bổ!"
Đậu má!
Sư phụ quá mạnh!
Hô hấp của Diệp Bắc Minh dồn dập, mặt đỏ tới mang tai, ngay cả anh cũng đều cảm thấy có chút choáng váng!
"Má ơi..."
Đám người tu võ ở đây đều ngây ra, bọn họ có nằm mơ cũng không thể tượng tượng ra được cảnh tượng trước mắt!
Hơn triệu con ma thú và yêu thú đều sợ mất mật!
Đây chính là Thanh Long Tôn Giả!
Thế mà lại bị bạo ngược như vậy?
Sừng rồng bị đánh gãy, gân rồng cũng bị rút ra?
Người đỡ đầu chuyển ánh mắt, nhìn về phía ba người Chu Tước Tôn Giả, Huyền Vũ Tôn Giả, Bạch Hổ Tôn Giả: "Đến lượt mấy người rồi".
Chu Tước Tôn Giả hoảng sợ kêu to: "Đừng mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.