Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1734: Sự việc bất ổn
Ss Tần
06/04/2024
Giọng kinh sợ vang lên!
Phập!
Cái đầu nổ tung!
“Sư muội!”
Vệ Tể và Cao Bằng hít khí lạnh: “Rốt cuộc là kẻ nào?”
Châu Nhã là thần tôn đỉnh phong đấy, thực lực được coi là bình thường trong số đệ tử của điện Thần Hoàng!
Nếu ở bên ngoài, cũng là thiên tài tuyệt đối!
Lại bị tên phế vật trước mặt bóp chết?
Diệp Bắc Minh cười: “Tôi chính là tên phế vật mà các người nói đây!”
Ảnh Thuấn!
Xuất hiện trước hai người, tấn công ta hai nắm đấm!
Gru!
Hai con huyết long từ trong bóng tối lóe lên rồi vụt tắt, phập phập!
Hai làn sương máu nổ tung!
‘Vãi! Vãi! Vãi! Giết cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ! Hắn là quái vật gì!’, trong lòng Trương Đạc vô cùng hối hận, mình đi theo đến làm gì chứ!!
“Nhìn đủ chưa?”
Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn về một hướng!
Trương Đạc sợ đến hai chân mềm nhũn, vừa bò vừa lăn đến: “Cậu Diệp, tôi biêt sai rồi! Tôi thực sự không biết thực lực của cậu lại khủng bố như vậy!”
Phập! Phập! Phập!
Tên mập này vừa dập đầu vừa khóc lóc chảy nước mắt nước mũi!
“Cậu coi tôi là cái rắm, cứ đánh ra đi!”
“Chỉ cần cậu đồng ý tha cho tôi, tôi làm trâu làm ngựa cũng được!”
Phập! Phập! Phập!
Nhìn Trương Đạc, Diệp Bắc Minh cất giọng thú vị: “Tôi và anh không thù không oán, tại sao phải giết tôi?”
“A!”
Ánh mắt Trương Đạc sáng lên, không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, cậu Diệp nói đúng!”
“Chúng ta không thù không oán, mọi người đều là bạn bè!”
Diệp Bắc Minh chuyển chủ đề: “Đường Hạo là đệ tử của Độc Cô Bá Đạo, hắn tiến vào khu thí luyện có mục đích gì?”
Trương Đạc không dám giấu diếm: “Tiền bối Độc Cô đã là cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, cần long chi thảo và nhân sâm phượng huyết mới có thể tăng lên Tổ Cảnh!”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng!
Lại cần thứ giống như Lạc Khuynh Thành cần!
Xem ra hai người cũng không đồng lòng, nếu không, Lạc Khuynh Thành cũng sẽ không bảo anh tiến vào khu thí luyện tìm kiếm hai thứ này!
Độc Cô Bá Đạo và anh vốn không chết không thôi, còn muốn tăng cấp Tổ Cảnh?
Làm sao có thể!
“Đi thôi!”
“Đi thôi?”
Trương Đạc ngẩn người.
“Đi về”.
“Được!”
Hai người về trước lửa trại.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, Nguyễn Thanh Từ thở nhẹ nhõm: “Cuối cùng hai người cũng về rồi, cậu Diệp không gặp nguy hiểm chứ?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Tôi không sao”.
Trực tiếp ngồi xuống, lấy ra một miếng thịt thú rừng từ chiếc nhẫn trữ vật ra nướng!
Đường Hạo cau mày!
Từ Tử Lâm thấy vậy quát một tiếng: “Ai cho anh ngồi nghỉ hả? Vừa nãy bảo anh đi tuần tra, anh không nghe thấy phải không?”
Diệp Bắc Minh lộ ra nụ cười như không cười!
“Nhóc con, cười cái gì? Nếu không muốn tuần tra thì cút ngay lập tức cho tôi!”
Từ Tử Lâm tỏ vẻ mặt thích thú!
Hắn nghĩ Diệp Bắc Minh quay về, chắc chắn là lo sợ gặp phải nguy hiểm trong khu thí luyện.
Trương Đạc thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng: “Đừng ồn nữa, để cậu Diệp nghỉ ngơi đi, tôi đi tuần tra là được!”
Nói xong, vội vàng lao đi tuần tra!
Từ Tử Lâm ngẩn người, nhìn sang Trương Đạc với ánh mắt kinh ngạc truyền âm: ‘Từ sau khi Trương Đạc quay lại thì không đúng lắm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?’
‘Con người Trương Đạc như ngọn cỏ đầu tường, hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ với Diệp Phong, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!’, Đường Hạo trả lời với con mắt băng lạnh.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh!
Chỉ tiếc là, đối phương không có biểu cảm gì!
“Thơm quá!”
Nguyễn Thanh Từ ngửi thấy mùi thịt nướng, không nhịn được nuốt nước miếng.
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười, chia một nửa cho Nguyễn Thanh Từ!
“Cảm ơn cậu Diệp!”
Trong lòng Từ Tử Lâm vô cùng không vui: “Nhóc con, chỉ nghĩ đến bản thân thôi hả? Phần của chúng tôi đâu?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ!
“Nhóc con, tôi đang nói với anh đấy, không nghe thấy phải không?”, Từ Tử Lâm tức giận.
“Tiến lên một bước, giơ tay tóm về phía thịt thú rừng trong tay Diệp Bắc Minh!
Bốp!
Một tiếng giòn tan!
Từ Tử Lâm bay ra đập xuống cách mấy chục mét, khuôn mặt sưng phồng như đầu heo!
“A…”
Cái miệng nhỏ dính dầu mỡ thịt nướng của Nguyễn Thanh Từ khẽ há hốc, đôi mắt chấn kinh!
“Quả nhiên!”
Con mắt của Đường Hạo sầm xuống!
Với thực lực cảnh giới Thần Hoàng sơ ky của Từ Tử Lâm, lại bị Diệp Bắc Minh tát bay!
Chắc chắn tên nhóc này không phải người bình thường!
Từ Tử Lâm bò dậy, gào lên như phát điên: “Vãi! Mày dám đánh tao? Mẹ kiếp, mày lại dám đánh tao?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười nhạt: “Mày còn nói thêm một câu, có tin tao trực tiếp giết mày không?”
“Mày…”
Trái tim của Từ Tử Lâm dường như dừng dập một giây!
Phập!
Cái đầu nổ tung!
“Sư muội!”
Vệ Tể và Cao Bằng hít khí lạnh: “Rốt cuộc là kẻ nào?”
Châu Nhã là thần tôn đỉnh phong đấy, thực lực được coi là bình thường trong số đệ tử của điện Thần Hoàng!
Nếu ở bên ngoài, cũng là thiên tài tuyệt đối!
Lại bị tên phế vật trước mặt bóp chết?
Diệp Bắc Minh cười: “Tôi chính là tên phế vật mà các người nói đây!”
Ảnh Thuấn!
Xuất hiện trước hai người, tấn công ta hai nắm đấm!
Gru!
Hai con huyết long từ trong bóng tối lóe lên rồi vụt tắt, phập phập!
Hai làn sương máu nổ tung!
‘Vãi! Vãi! Vãi! Giết cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ! Hắn là quái vật gì!’, trong lòng Trương Đạc vô cùng hối hận, mình đi theo đến làm gì chứ!!
“Nhìn đủ chưa?”
Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn về một hướng!
Trương Đạc sợ đến hai chân mềm nhũn, vừa bò vừa lăn đến: “Cậu Diệp, tôi biêt sai rồi! Tôi thực sự không biết thực lực của cậu lại khủng bố như vậy!”
Phập! Phập! Phập!
Tên mập này vừa dập đầu vừa khóc lóc chảy nước mắt nước mũi!
“Cậu coi tôi là cái rắm, cứ đánh ra đi!”
“Chỉ cần cậu đồng ý tha cho tôi, tôi làm trâu làm ngựa cũng được!”
Phập! Phập! Phập!
Nhìn Trương Đạc, Diệp Bắc Minh cất giọng thú vị: “Tôi và anh không thù không oán, tại sao phải giết tôi?”
“A!”
Ánh mắt Trương Đạc sáng lên, không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, cậu Diệp nói đúng!”
“Chúng ta không thù không oán, mọi người đều là bạn bè!”
Diệp Bắc Minh chuyển chủ đề: “Đường Hạo là đệ tử của Độc Cô Bá Đạo, hắn tiến vào khu thí luyện có mục đích gì?”
Trương Đạc không dám giấu diếm: “Tiền bối Độc Cô đã là cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, cần long chi thảo và nhân sâm phượng huyết mới có thể tăng lên Tổ Cảnh!”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng!
Lại cần thứ giống như Lạc Khuynh Thành cần!
Xem ra hai người cũng không đồng lòng, nếu không, Lạc Khuynh Thành cũng sẽ không bảo anh tiến vào khu thí luyện tìm kiếm hai thứ này!
Độc Cô Bá Đạo và anh vốn không chết không thôi, còn muốn tăng cấp Tổ Cảnh?
Làm sao có thể!
“Đi thôi!”
“Đi thôi?”
Trương Đạc ngẩn người.
“Đi về”.
“Được!”
Hai người về trước lửa trại.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, Nguyễn Thanh Từ thở nhẹ nhõm: “Cuối cùng hai người cũng về rồi, cậu Diệp không gặp nguy hiểm chứ?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Tôi không sao”.
Trực tiếp ngồi xuống, lấy ra một miếng thịt thú rừng từ chiếc nhẫn trữ vật ra nướng!
Đường Hạo cau mày!
Từ Tử Lâm thấy vậy quát một tiếng: “Ai cho anh ngồi nghỉ hả? Vừa nãy bảo anh đi tuần tra, anh không nghe thấy phải không?”
Diệp Bắc Minh lộ ra nụ cười như không cười!
“Nhóc con, cười cái gì? Nếu không muốn tuần tra thì cút ngay lập tức cho tôi!”
Từ Tử Lâm tỏ vẻ mặt thích thú!
Hắn nghĩ Diệp Bắc Minh quay về, chắc chắn là lo sợ gặp phải nguy hiểm trong khu thí luyện.
Trương Đạc thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng: “Đừng ồn nữa, để cậu Diệp nghỉ ngơi đi, tôi đi tuần tra là được!”
Nói xong, vội vàng lao đi tuần tra!
Từ Tử Lâm ngẩn người, nhìn sang Trương Đạc với ánh mắt kinh ngạc truyền âm: ‘Từ sau khi Trương Đạc quay lại thì không đúng lắm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?’
‘Con người Trương Đạc như ngọn cỏ đầu tường, hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ với Diệp Phong, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!’, Đường Hạo trả lời với con mắt băng lạnh.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh!
Chỉ tiếc là, đối phương không có biểu cảm gì!
“Thơm quá!”
Nguyễn Thanh Từ ngửi thấy mùi thịt nướng, không nhịn được nuốt nước miếng.
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười, chia một nửa cho Nguyễn Thanh Từ!
“Cảm ơn cậu Diệp!”
Trong lòng Từ Tử Lâm vô cùng không vui: “Nhóc con, chỉ nghĩ đến bản thân thôi hả? Phần của chúng tôi đâu?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ!
“Nhóc con, tôi đang nói với anh đấy, không nghe thấy phải không?”, Từ Tử Lâm tức giận.
“Tiến lên một bước, giơ tay tóm về phía thịt thú rừng trong tay Diệp Bắc Minh!
Bốp!
Một tiếng giòn tan!
Từ Tử Lâm bay ra đập xuống cách mấy chục mét, khuôn mặt sưng phồng như đầu heo!
“A…”
Cái miệng nhỏ dính dầu mỡ thịt nướng của Nguyễn Thanh Từ khẽ há hốc, đôi mắt chấn kinh!
“Quả nhiên!”
Con mắt của Đường Hạo sầm xuống!
Với thực lực cảnh giới Thần Hoàng sơ ky của Từ Tử Lâm, lại bị Diệp Bắc Minh tát bay!
Chắc chắn tên nhóc này không phải người bình thường!
Từ Tử Lâm bò dậy, gào lên như phát điên: “Vãi! Mày dám đánh tao? Mẹ kiếp, mày lại dám đánh tao?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười nhạt: “Mày còn nói thêm một câu, có tin tao trực tiếp giết mày không?”
“Mày…”
Trái tim của Từ Tử Lâm dường như dừng dập một giây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.