Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1230: Tân sủng mới
Ss Tần
16/12/2023
Mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe: “Đeo mặt nạ!”
Hình nộm lại đeo mặt nạ.
Diệp Bắc Minh cười to: “Quả nhiên!”
“Mình hiểu rồi, cái mặt nạ này có thể che chắn mọi khí tức!”
“Cho dù là ở cảnh giới nào, dung mạo khí tức ra sao, thậm chí cả mùi hương trên cơ thể cũng đều được che chắn!”
“Vật đó thật lợi hại!”
Anh phất tay, cái mặt nạ màu tím rơi vào tay mình.
Chỉ cần đeo nó, khi gặp người tu võ cảnh giới nào cũng họ cũng không biết anh là ai cả.
Anh cất mặt nạ rồi nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng hai mươi sáu.
“Chẳng biết ở tầng hai mươi sáu có gì đang chờ mình nhỉ?”
Vừa tiến vào tầng hai mười sáu.
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt một chút.
Trên cái đài nhỏ nhỏ phía trước có đặt một đoạn kiếm có tạo hình rất màu mè lòe loẹt.
“Tầng hai mươi sáu thưởng một đoạn kiếm ư?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Anh tiến lên cẩn thận quan sát nó, trên thanh kiếm nọ có khắc những dấu ấn huyền ảo cổ kính.
Lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.
Kèm với đó là hai khe rãnh song song nhau.
Tới gần hơn chút, anh còn thoáng cảm nhận được một luồng khí sát phạt khủng khiếp.
Nếu nói thẳng thì thanh kiếm này chắc chắn đã chém giết vô số sinh linh.
Tiếc rằng nó đã bị gãy.
“Chủ nhân!”
Bỗng nhiên trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói.
“Kiếm hồn, sao thế?”
Thoáng chốc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh.
Rầm!
Ngay khi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vừa xuất hiện, đoạn kiếm gãy kia nhẹ nhàng rung động.
Khí tức sát phạt ấy cuộn trào như sóng thần quanh quẩn khắp không gian tầng hai mươi sáu.
Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Đây là...”
Kiếm hồn đáp: “Chủ nhân, tôi quen nó!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nó? Thanh kiếm này à?”
Kiếm hồn trả lời chắc nịch: “Đúng vậy, chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Chuyện gì vậy?”
Kiếm hôm mở lời đáp: “Vũ khí này thuộc về kẻ địch của chủ nhân đời đầu tiên của tôi!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ, vẻ mặt đầy khó tin: “Kẻ địch của chủ nhân đời thứ nhất của cô hả? Cũng chính là kẻ địch của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?”
“Đúng vậy!”
Kiếm hồn trả lời một cách chắc chắn.
Diệp Bắc Minh bèn nhìn sang thanh kiếm gãy kia.
Người có thể sáng tạo ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục mạnh đến nhường nào chứ.
Kẻ địch của người nọ chắc chắn cũng là hạng bất phàm.
Diệp Bắc Minh từ từ bước lên cầm lấy đoạn kiếm ấy.
Rầm!
Trong chốc lát, không gian ở tầng hai mươi sáu bỗng xuất hiện tia chớp màu đỏ thẫm.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, độ phù hợp của thanh kiếm gãy này với mình rất cao.
Ngay từ khi anh bắt đầu cầm thanh kiếm đó, anh đã có một cảm giác đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì có thể ngăn anh tàn sát tất cả.
Tuy rằng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có chiến lực vô địch đó nhưng không phù hợp với anh bằng thanh kiếm này.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
Kiếm hồn trả lời: “Chủ nhân, tôi nhớ mang máng”.
“Hình như chủ nhân của thanh kiếm này đi theo đạo tàn sát!”
“Đạo tàn sát ư?”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.
“Chẳng trách lại phù hợp với tôi như vậy!”
Anh cầm chặt đoạn kiếm đó: “Chủ nhân của mày đã hy sinh và tiêu tan rồi, kể từ hôm nay tao sẽ là chủ nhân của mày!”
“Tao sẽ đặt cho mày một cái tên, gọi là Tàn Sát thì sao?”
Đoạn kiếm kêu vang, nhẹ nhàng run rẩy tỏ ý phản đối.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Không thích hả? Vậy Huyết Đồ thì sao?”
Đoạn kiếm vẫn phản đối như cũ.
“Kiếm Sát Thần?”
“Kiếm Tử Thần?”
“Kiếm Diêm La?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một hồi ra vài cái tên.
Nhưng đoạn kiếm vẫn từ chối như cũ.
Diệp Bắc Minh rất bất lực, thở dài nói: “Mày đã không vừa ý thì tao cũng không miễn cưỡng gì!”
“Đợi đến khi nghĩ ra tên thích hợp rồi nói tiếp, mày cứ gọi là kiếm không tên trước đi!”
...
Một lúc sau, tin nhà họ Phương bị sát hại dã man lan ra ngoài.
“Nhà họ Phương bị diệt vong, hơn trăm nghìn người đều bị thiêu đối dưới một ngọn lửa!”
“Có người nhìn thấy Diệp Bắc Minh giết vào nhà họ Phương!”
“Diệp Bắc Minh hả? Lại là cậu ta!”
Những người tu võ biết tin đều vô cùng khiếp sợ.
“Tên này bị điên rồi à? Cậu ta vừa mới đại náo Diệu Dục Môn, giết con gái của Vô Thủy Kiếm Hoàng đó!”
“Giờ lại giết cả nhà họ Phương, lẽ nào cậu ta không sợ bị trả thù à?”
Trong khi người tu võ ở thế giới Tam Thiên đang bàn tán xôn xao.
Vô Thủy Kiếm Hoàng xuất hiện: “Chỉ cần có người giết Diệp Bắc Minh là có khả năng trở thành đệ tử thân truyền của lão phu!”
Vừa nói xong, tất cả mọi người như phát điên.
“Ôi vãi!”
“Đệ tử thân truyền của Vô Thủy Kiếm Hoàng sao?”
Vô số người tu võ đỏ mắt, hô hấp dồn dập.
Cả thế giới đều lũ lượt đi tìm kiếm Diệp Bắc Minh, hy vọng rằng mình có thể chém được đầu anh.
Vô Thủy Kiếm Hoàng chính là một sự tồn tại khủng khiếp ở cảnh giới Chúa Tể.
Trở thành đệ tử của ông ta chẳng khác nào một bước lên trời.
Cùng lúc đó, tin tức thứ hai truyền tới.
“Thiên Đạo Tông tuyên bố lệnh truy nã trăm triệu thần nguyên cho cái đầu của Diệp Bắc Minh!”
“Một trăm triệu thần nguyên!”
Cả thế giới Tam Thiên câm nín.
...
Hình nộm lại đeo mặt nạ.
Diệp Bắc Minh cười to: “Quả nhiên!”
“Mình hiểu rồi, cái mặt nạ này có thể che chắn mọi khí tức!”
“Cho dù là ở cảnh giới nào, dung mạo khí tức ra sao, thậm chí cả mùi hương trên cơ thể cũng đều được che chắn!”
“Vật đó thật lợi hại!”
Anh phất tay, cái mặt nạ màu tím rơi vào tay mình.
Chỉ cần đeo nó, khi gặp người tu võ cảnh giới nào cũng họ cũng không biết anh là ai cả.
Anh cất mặt nạ rồi nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng hai mươi sáu.
“Chẳng biết ở tầng hai mươi sáu có gì đang chờ mình nhỉ?”
Vừa tiến vào tầng hai mười sáu.
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt một chút.
Trên cái đài nhỏ nhỏ phía trước có đặt một đoạn kiếm có tạo hình rất màu mè lòe loẹt.
“Tầng hai mươi sáu thưởng một đoạn kiếm ư?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Anh tiến lên cẩn thận quan sát nó, trên thanh kiếm nọ có khắc những dấu ấn huyền ảo cổ kính.
Lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.
Kèm với đó là hai khe rãnh song song nhau.
Tới gần hơn chút, anh còn thoáng cảm nhận được một luồng khí sát phạt khủng khiếp.
Nếu nói thẳng thì thanh kiếm này chắc chắn đã chém giết vô số sinh linh.
Tiếc rằng nó đã bị gãy.
“Chủ nhân!”
Bỗng nhiên trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói.
“Kiếm hồn, sao thế?”
Thoáng chốc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh.
Rầm!
Ngay khi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vừa xuất hiện, đoạn kiếm gãy kia nhẹ nhàng rung động.
Khí tức sát phạt ấy cuộn trào như sóng thần quanh quẩn khắp không gian tầng hai mươi sáu.
Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Đây là...”
Kiếm hồn đáp: “Chủ nhân, tôi quen nó!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nó? Thanh kiếm này à?”
Kiếm hồn trả lời chắc nịch: “Đúng vậy, chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Chuyện gì vậy?”
Kiếm hôm mở lời đáp: “Vũ khí này thuộc về kẻ địch của chủ nhân đời đầu tiên của tôi!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ, vẻ mặt đầy khó tin: “Kẻ địch của chủ nhân đời thứ nhất của cô hả? Cũng chính là kẻ địch của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?”
“Đúng vậy!”
Kiếm hồn trả lời một cách chắc chắn.
Diệp Bắc Minh bèn nhìn sang thanh kiếm gãy kia.
Người có thể sáng tạo ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục mạnh đến nhường nào chứ.
Kẻ địch của người nọ chắc chắn cũng là hạng bất phàm.
Diệp Bắc Minh từ từ bước lên cầm lấy đoạn kiếm ấy.
Rầm!
Trong chốc lát, không gian ở tầng hai mươi sáu bỗng xuất hiện tia chớp màu đỏ thẫm.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, độ phù hợp của thanh kiếm gãy này với mình rất cao.
Ngay từ khi anh bắt đầu cầm thanh kiếm đó, anh đã có một cảm giác đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì có thể ngăn anh tàn sát tất cả.
Tuy rằng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có chiến lực vô địch đó nhưng không phù hợp với anh bằng thanh kiếm này.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
Kiếm hồn trả lời: “Chủ nhân, tôi nhớ mang máng”.
“Hình như chủ nhân của thanh kiếm này đi theo đạo tàn sát!”
“Đạo tàn sát ư?”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.
“Chẳng trách lại phù hợp với tôi như vậy!”
Anh cầm chặt đoạn kiếm đó: “Chủ nhân của mày đã hy sinh và tiêu tan rồi, kể từ hôm nay tao sẽ là chủ nhân của mày!”
“Tao sẽ đặt cho mày một cái tên, gọi là Tàn Sát thì sao?”
Đoạn kiếm kêu vang, nhẹ nhàng run rẩy tỏ ý phản đối.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Không thích hả? Vậy Huyết Đồ thì sao?”
Đoạn kiếm vẫn phản đối như cũ.
“Kiếm Sát Thần?”
“Kiếm Tử Thần?”
“Kiếm Diêm La?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một hồi ra vài cái tên.
Nhưng đoạn kiếm vẫn từ chối như cũ.
Diệp Bắc Minh rất bất lực, thở dài nói: “Mày đã không vừa ý thì tao cũng không miễn cưỡng gì!”
“Đợi đến khi nghĩ ra tên thích hợp rồi nói tiếp, mày cứ gọi là kiếm không tên trước đi!”
...
Một lúc sau, tin nhà họ Phương bị sát hại dã man lan ra ngoài.
“Nhà họ Phương bị diệt vong, hơn trăm nghìn người đều bị thiêu đối dưới một ngọn lửa!”
“Có người nhìn thấy Diệp Bắc Minh giết vào nhà họ Phương!”
“Diệp Bắc Minh hả? Lại là cậu ta!”
Những người tu võ biết tin đều vô cùng khiếp sợ.
“Tên này bị điên rồi à? Cậu ta vừa mới đại náo Diệu Dục Môn, giết con gái của Vô Thủy Kiếm Hoàng đó!”
“Giờ lại giết cả nhà họ Phương, lẽ nào cậu ta không sợ bị trả thù à?”
Trong khi người tu võ ở thế giới Tam Thiên đang bàn tán xôn xao.
Vô Thủy Kiếm Hoàng xuất hiện: “Chỉ cần có người giết Diệp Bắc Minh là có khả năng trở thành đệ tử thân truyền của lão phu!”
Vừa nói xong, tất cả mọi người như phát điên.
“Ôi vãi!”
“Đệ tử thân truyền của Vô Thủy Kiếm Hoàng sao?”
Vô số người tu võ đỏ mắt, hô hấp dồn dập.
Cả thế giới đều lũ lượt đi tìm kiếm Diệp Bắc Minh, hy vọng rằng mình có thể chém được đầu anh.
Vô Thủy Kiếm Hoàng chính là một sự tồn tại khủng khiếp ở cảnh giới Chúa Tể.
Trở thành đệ tử của ông ta chẳng khác nào một bước lên trời.
Cùng lúc đó, tin tức thứ hai truyền tới.
“Thiên Đạo Tông tuyên bố lệnh truy nã trăm triệu thần nguyên cho cái đầu của Diệp Bắc Minh!”
“Một trăm triệu thần nguyên!”
Cả thế giới Tam Thiên câm nín.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.