Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1847: Thần Hậu
Ss Tần
30/04/2024
Cô gái phía sau tấm rèm tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Mẫu hậu, con cũng đã lâu không gặp phụ hoàng rồi”.
Một người phụ nữ trông khoảng hai mươi tuổi, mặc cung trang hoa lệ!
Dung mạo có bảy tám phần giống với cô gái!
Chỉ là giữa đôi lông mày mang theo vẻ uy nghiêm của bậc bề trên!
Người này chính là Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn, Tiêu Phi Yên!
Tiêu Phi Yên mỉm cười: “Linh Nhi, con yên tâm, vào ngày sinh nhật con, phụ hoàng nhất định sẽ xuất hiện”.
“Vâng, được”.
Lục Linh Nhi vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, mẫu hậu mệt rồi, các con lùi xuống trước đi”.
Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng rời đi, trong đại diện yên tĩnh trở lại.
“Thần Hậu, rõ ràng thái sư đã có ý làm phản! Vừa nãy ông ta đang thăm dò bà đấy, nếu ông ta biết Thần Quân phi thăng thế giới Bản Nguyên thất bại, đã qua…”
Không biết qua bao lâu, một giọng khàn khàn vang lên, không rõ nam hay nữ.
“Câm miệng!”
Cơ thể của Tiêu Phi Yên run lên!
Đôi mắt lập tức đỏ bừng, bà ta quát một tiếng: “Thần Quân vẫn luôn ở đây, người còn dám ăn nói bừa bãi, diệt tộc!”
“Vâng!”
Lão thái giám ngầm thở dài một tiếng.
…
Sau khi Tiêu Trấn Quốc rời khỏi đế cung, đi thẳng một mạch đến sâu trong một mật thất rộng lớn.
Nơi này đèn điện sáng trưng, mấy chục người đã đợi từ lâu!
Ba người đàn ông trong đó đôi mắt đỏ máu, nhìn chằm chằm Tiêu Trấn Quốc đang đi đến: “Tiêu huynh, tại sao vừa nãy ông ngăn cản chúng tôi?”
“Nếu không phải ông nói ra câu đó, tên súc sinh Dạ Thần đó đã bị chúng tôi giết rồi, con trai của chúng tôi cũng sẽ không chết!”
Chính là ba người Ngô Thao, tông chủ Võ Cực Tông, lão Hà!
Ngoài ra, Bạch Tông Hà hiển nhiên cũng có mặt trong đám người.
Tiêu Trấn Quốc lướt nhìn ba người một cái: “Vội cái gì? Ba ngày sau tên nhóc đó chắc chắn sẽ chết! Tôi giữ cái đầu của hắn cho các ông!”
“Chết một thằng con trai quan trọng, hay đại nghiệp của chúng ta quan trọng?”
Nghe thấy lời này.
Ba người Ngô Thao, Võ Cực Tông, lão Hà trầm mặc!
Câu trả lời không nói cũng biết!
Bạch Tông Hà đi đến: “Tiêu huynh, tình hình thế nào? Lục Thiên Thần đã chết thật rồi chứ?”
Nếu ở bên ngoài người khác nghe thấy ba chữ Lục Thiên Thần, chắc chắn sẽ chấn kinh mà chết!
Lại có người dám trực tiếp gọi thẳng tên của Thần Quân Hỗn Độn!
Đúng là đại nghịch bất đạo!
Khóe miệng Tiêu Trấn Quốc cong lên ý cười lạnh lùng: “Vừa nãy tôi mới thăm dò Tiêu Phi Yên, bà ta tỏ ra vô cùng tức giận!
“Lục Thiên Thần gần trăm năm nay chưa từng lộ diện, lão phu đoán có lẽ ông ta sớm đã qua đời!”
“Mười ngày trước chẳng phải có tên nhóc tên là Diệp Bắc Minh điên cuồng gọi ra hai chữ Hoa tộc sao? Khiến hai người các ông suýt nữa chết dưới pháp tắc cấm kỵ phải không?”
Tiêu Trấn Quốc cười ha ha nhìn lão Hà và Bạch Tông Hà!
Khuôn mặt già của hai người tối sầm lại, hơi lúng túng!
Tiêu Trấn Quốc tiếp tục nói: “Pháp tắc cấm kỵ còn tác dụng, tôi thấy sâu trong đế cung không có phản ứng gì!”
“Thậm chí, ngay cả chút cảm ứng cũng không có, chắc chắn Lục Thiên Thần đã chết!”
Lão Hà tức đến buột miệng mắng chửi: “Mẹ kiếp! Lục Thiên Thần, Dạ Thần, Diệp Bắc Minh… sao cái tên đều có chữ Thần?”
“Lão phu ghét cái tên này, đợi chúng ta lật đổ tất cả, tôi sẽ giết hết toàn bộ những người có chữ Thần trong tên ở Đại Lục Hỗn Độn!”
…
Đi quanh một vòng Đế Đô, cũng không mua được vũ khí thông linh.
Vật này cần tinh huyết của võ giả truyền vào!
Người bình thường sau khi nuôi dường vũ khí thành thông linh, vốn sẽ không mang ra bán!
Buổi tối, Diệp Bắc Minh và Nguyễn Thanh Từ về phòng.
Vừa đẩy cửa đi vào!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh cảm thấy trong phòng có người, anh che chắn Nguyễn Thanh Từ ở phía sau rồi khẽ quát một tiếng: “Kẻ nào? Ra đây!”
Một giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Dạ Thần, cậu rất cảnh giác đấy!”
“Hy vọng bản hậu không tìm nhầm người!”
Vù!
Hư không dao động một hồi, một người phụ nữ xuất hiện!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bản hậu? Bà là ai?”
Người phụ nữ cong lên nụ cười ngạo mạn: “Thần hậu Thần Quốc Hỗn Độn,Tiêu Phi Yên!”
Được biệt thân phận của người phụ nữ, Diệp Bắc Minh cũng không ngạc nhiên.
Ngược lại còn thản nhiên kéo một chiếc ghế, chậm rãi ngồi xuống!
Nguyễn Thanh Từ ở một bên kinh hãi ôm chặt miệng: “Bà… bà… bà chính là Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn?”
“Đúng thế!”
Tiêu Phi Yên gật đầu, nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt quái dị: ‘Thiên tài của tám vương tộc gặp mình, người nào cũng trở nên như con chim cút!’
‘Tên nhóc này nghe thấy tên của mình, không những không ngạc nhiên, ngược lại có thể vững như thái sơn, mặt không biến sắc, còn có thể thản nhiên ngồi xuống, đúng là lòng dạ không tầm thường!’
Nghĩ đến đây.
Tiêu Phi Yên đang định lên tiếng.
Diệp Bắc Minh liền nói trước: “Bà đến để làm gì?”
Giọng giọng điệu có chút ý thù địch?
Tiêu Phi Yên hơi tức giận, bà ta là Thần Hậu của Thần Quốc, cậu là thánh tử Ma tộc thì đã làm sao?
Lại dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó?
“Dạ Thần, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?”,Tiêu Phi Yên trầm giọng.
“Biết, Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn, Tiêu Phi Yên”.
Diệp Bắc Minh tùy tiện gật đầu.
“Cậu!”
Một người phụ nữ trông khoảng hai mươi tuổi, mặc cung trang hoa lệ!
Dung mạo có bảy tám phần giống với cô gái!
Chỉ là giữa đôi lông mày mang theo vẻ uy nghiêm của bậc bề trên!
Người này chính là Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn, Tiêu Phi Yên!
Tiêu Phi Yên mỉm cười: “Linh Nhi, con yên tâm, vào ngày sinh nhật con, phụ hoàng nhất định sẽ xuất hiện”.
“Vâng, được”.
Lục Linh Nhi vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, mẫu hậu mệt rồi, các con lùi xuống trước đi”.
Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng rời đi, trong đại diện yên tĩnh trở lại.
“Thần Hậu, rõ ràng thái sư đã có ý làm phản! Vừa nãy ông ta đang thăm dò bà đấy, nếu ông ta biết Thần Quân phi thăng thế giới Bản Nguyên thất bại, đã qua…”
Không biết qua bao lâu, một giọng khàn khàn vang lên, không rõ nam hay nữ.
“Câm miệng!”
Cơ thể của Tiêu Phi Yên run lên!
Đôi mắt lập tức đỏ bừng, bà ta quát một tiếng: “Thần Quân vẫn luôn ở đây, người còn dám ăn nói bừa bãi, diệt tộc!”
“Vâng!”
Lão thái giám ngầm thở dài một tiếng.
…
Sau khi Tiêu Trấn Quốc rời khỏi đế cung, đi thẳng một mạch đến sâu trong một mật thất rộng lớn.
Nơi này đèn điện sáng trưng, mấy chục người đã đợi từ lâu!
Ba người đàn ông trong đó đôi mắt đỏ máu, nhìn chằm chằm Tiêu Trấn Quốc đang đi đến: “Tiêu huynh, tại sao vừa nãy ông ngăn cản chúng tôi?”
“Nếu không phải ông nói ra câu đó, tên súc sinh Dạ Thần đó đã bị chúng tôi giết rồi, con trai của chúng tôi cũng sẽ không chết!”
Chính là ba người Ngô Thao, tông chủ Võ Cực Tông, lão Hà!
Ngoài ra, Bạch Tông Hà hiển nhiên cũng có mặt trong đám người.
Tiêu Trấn Quốc lướt nhìn ba người một cái: “Vội cái gì? Ba ngày sau tên nhóc đó chắc chắn sẽ chết! Tôi giữ cái đầu của hắn cho các ông!”
“Chết một thằng con trai quan trọng, hay đại nghiệp của chúng ta quan trọng?”
Nghe thấy lời này.
Ba người Ngô Thao, Võ Cực Tông, lão Hà trầm mặc!
Câu trả lời không nói cũng biết!
Bạch Tông Hà đi đến: “Tiêu huynh, tình hình thế nào? Lục Thiên Thần đã chết thật rồi chứ?”
Nếu ở bên ngoài người khác nghe thấy ba chữ Lục Thiên Thần, chắc chắn sẽ chấn kinh mà chết!
Lại có người dám trực tiếp gọi thẳng tên của Thần Quân Hỗn Độn!
Đúng là đại nghịch bất đạo!
Khóe miệng Tiêu Trấn Quốc cong lên ý cười lạnh lùng: “Vừa nãy tôi mới thăm dò Tiêu Phi Yên, bà ta tỏ ra vô cùng tức giận!
“Lục Thiên Thần gần trăm năm nay chưa từng lộ diện, lão phu đoán có lẽ ông ta sớm đã qua đời!”
“Mười ngày trước chẳng phải có tên nhóc tên là Diệp Bắc Minh điên cuồng gọi ra hai chữ Hoa tộc sao? Khiến hai người các ông suýt nữa chết dưới pháp tắc cấm kỵ phải không?”
Tiêu Trấn Quốc cười ha ha nhìn lão Hà và Bạch Tông Hà!
Khuôn mặt già của hai người tối sầm lại, hơi lúng túng!
Tiêu Trấn Quốc tiếp tục nói: “Pháp tắc cấm kỵ còn tác dụng, tôi thấy sâu trong đế cung không có phản ứng gì!”
“Thậm chí, ngay cả chút cảm ứng cũng không có, chắc chắn Lục Thiên Thần đã chết!”
Lão Hà tức đến buột miệng mắng chửi: “Mẹ kiếp! Lục Thiên Thần, Dạ Thần, Diệp Bắc Minh… sao cái tên đều có chữ Thần?”
“Lão phu ghét cái tên này, đợi chúng ta lật đổ tất cả, tôi sẽ giết hết toàn bộ những người có chữ Thần trong tên ở Đại Lục Hỗn Độn!”
…
Đi quanh một vòng Đế Đô, cũng không mua được vũ khí thông linh.
Vật này cần tinh huyết của võ giả truyền vào!
Người bình thường sau khi nuôi dường vũ khí thành thông linh, vốn sẽ không mang ra bán!
Buổi tối, Diệp Bắc Minh và Nguyễn Thanh Từ về phòng.
Vừa đẩy cửa đi vào!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh cảm thấy trong phòng có người, anh che chắn Nguyễn Thanh Từ ở phía sau rồi khẽ quát một tiếng: “Kẻ nào? Ra đây!”
Một giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Dạ Thần, cậu rất cảnh giác đấy!”
“Hy vọng bản hậu không tìm nhầm người!”
Vù!
Hư không dao động một hồi, một người phụ nữ xuất hiện!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bản hậu? Bà là ai?”
Người phụ nữ cong lên nụ cười ngạo mạn: “Thần hậu Thần Quốc Hỗn Độn,Tiêu Phi Yên!”
Được biệt thân phận của người phụ nữ, Diệp Bắc Minh cũng không ngạc nhiên.
Ngược lại còn thản nhiên kéo một chiếc ghế, chậm rãi ngồi xuống!
Nguyễn Thanh Từ ở một bên kinh hãi ôm chặt miệng: “Bà… bà… bà chính là Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn?”
“Đúng thế!”
Tiêu Phi Yên gật đầu, nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt quái dị: ‘Thiên tài của tám vương tộc gặp mình, người nào cũng trở nên như con chim cút!’
‘Tên nhóc này nghe thấy tên của mình, không những không ngạc nhiên, ngược lại có thể vững như thái sơn, mặt không biến sắc, còn có thể thản nhiên ngồi xuống, đúng là lòng dạ không tầm thường!’
Nghĩ đến đây.
Tiêu Phi Yên đang định lên tiếng.
Diệp Bắc Minh liền nói trước: “Bà đến để làm gì?”
Giọng giọng điệu có chút ý thù địch?
Tiêu Phi Yên hơi tức giận, bà ta là Thần Hậu của Thần Quốc, cậu là thánh tử Ma tộc thì đã làm sao?
Lại dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó?
“Dạ Thần, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?”,Tiêu Phi Yên trầm giọng.
“Biết, Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn, Tiêu Phi Yên”.
Diệp Bắc Minh tùy tiện gật đầu.
“Cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.