Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1682: Thần hồn tổn thương
Ss Tần
26/03/2024
Vừa dứt lời, một thiếu nữ nhà họ Ngư vội vã chạy vào: “Báo! Gia chủ, thám tử gửi thư mật về!”
Ngư Thất Tình tiến lên một bước, mở thư mật ra xem.
Đôi mắt không ngừng dao động, không nhịn được quay đầu nhìn lão tổ nhà họ Ngư: “Lão tổ, ông đúng là thần!”
Hơn ngàn tông môn thế lực như Trấn Hồn Tông, thần cung Lục Đạo, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các cùng tổ thành liên minh diệt Diệp!”
“Thái Dương Tông xong thật rồi, anh Diệp cũng…”
Dừng một chút: “Chết chắc rồi!”
Lão tổ nhà họ Ngư mỉm cười: “Bây giờ cô còn cảm thấy, ban đầu lão phu muốn nhà họ Ngư vạch rõ ranh giới với Diệp Bắc Minh là chuyện xấu không?”
“Lão tổ nhìn xa trông rộng!”
Ngư Thất Tình mừng thầm kính phục gật đầu: “Nếu không phải lão tổ khi cần giải quyết thì dứt khoát, hôm nay với tình hình này!”
“Một khi để người khác biết quan hệ giữa nhà họ Ngư và Diệp Bắc Minh, sợ rằng nhà họ Ngư cũng sẽ khó thoát kết cục bị diệt tộc!”
“Ha ha ha!”
Lão tổ nhà họ Ngư cười lắc đầu: “Con đường của cô còn dài, xem nhiều, học nhiều!”
“Tránh xa kẻ nguy hiểm, hành sự thận trọng cẩn thận, đây là thủ đoạn của nhà họ Ngư đứng trên mảnh đất bât diệt”.
“Chỉ là Diệp Bắc Minh, thực sự đáng tiếc…”
Diệp Bắc Minh còn chưa biết chuyện các đại tông môn liên thủ với nhau.
Sau khi anh rời khỏi rừng rậm Tinh Hồn, trực tiếp về đến Thái Dương Tông.
Tiểu sư đệ về rồi!
Tôi đã nói tiểu sư đệ không sao mà phải không, ấy?
Nhược Giai cũng đến này!
Mấy sư tỷ nhìn thấy Chu Nhược Giai, vô cùng vui mừng tiến lên.
Đông Phương Xá Nguyệt xuất hiện, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh liền thở nhẹ nhõm!
Diệp Bắc Minh tiến lên: “Anh tìm thấy tinh hồn thảo rồi, Nặc Nhi đâu?”
“Đã uống đan dược của anh để lại, vừa ngủ rồi!”
“Mọi người nghỉ ngơi trước, anh đi thăm Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn mấy người Chu Nhược Giai, Vương Yên Nhi một cái.
Mấy người gật đầu.
Anh đi đến trước Diệp Nặc cùng với Đông Phương Xá Nguyệt và mấy sư tỷ!
Diệp Bắc Minh lấy ra tinh hồn thảo, ép ra nước rồi đưa vào miệng Diệp Nặc!
Sau đó.
Diệp Bắc Minh lại niệm đọc mấy câu thần chú!
Liền sau đó, bề ngoài cơ thể Diệp Nặc hiện lên phù văn, khẽ lay động mấy cái rồi mở mắt!
“Bố, bố đi đâu đấy? Con muốn ôm!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Anh và con gái vẫn chưa thân thiết mà lại muốn mình ôm ư?”
Không nghĩ nhiều, giang rộng hai tay ôm về phía con gái.
Bỗng nhiên, một luồng khí kình vô cùng cường mạnh lướt qua trên cổ của Diệp Bắc Minh, phụt một tiếng máu tươi chảy ra!
Cả người Diệp Bắc Minh bay ngược ra đập mạnh xuống đất!
“Tiểu sư đệ!”
“Bắc Minh!”
Mọi người đều rất kinh ngạc, mau chóng xông đến, Đông Phương Xá Nguyệt hơi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Nặc: “Nặc Nhi, con đang làm gì thế hả? Sao có thể ra tay với bố của con!”
“Bố?”
Trong cổ họng của Diệp Nặc phát ra một giọng nói vô cùng khàn khàn: “Thần hồn của bản tọa đang ở yên ổn trong bản nguyên ma thể, qua một thời gian nữa tôi đã có thể hoàn toàn nuốt chửng thần hồn của cô bé này!”
“Hoàn hoàn chiếm chứ cơ thể này, không ngờ các người lại có được tinh hồn thảo? Vọng tưởng muốn tìm về thần hồn đã tổn hại của nó? Chỉ tiếc là thần hồn của nó đã bị tôi nuốt chửng một phần, các người không thể nào tìm về được đâu!”
Diệp Bắc Minh đứng lên với sắc mặt lạnh như băng, vị trí trên cổ xuất hiện một vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Trong đôi mắt Diệp Nặc lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Ấy? Đòn vừa nãy của bản tọa có bảy phần sức mạnh, cậu lại chưa chết?”
“Không đúng, không có thứ gì chặn được sức mạnh của bản tọa!”
“Xương Chí Tôn? Trên cổ của mày lại có một chiếc xương Chí Tôn?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh đầy tức giận: “Bất kể ông là thứ gì, cút ra khỏi cơ thể của con gái tôi!”
Bước ra một bước, trực tiếp đi về phía Diệp Nặc!
Diệp Nặc dừng tại chỗ bất động, đợi khi Diệp Bắc Minh tấn công đến, liền òa khóc một tiếng: “Hu hu hu, bố đừng đánh con, Nặc Nhi đã làm gì việc gì?”
“Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh lập tức thu tay lại.
Liền sau đó.
Vẻ mặt của Nặc Nhi biến đổi, trên khuôn mặt ngây thơ xuất hiện vẻ hung dữ không hợp với cô bé: “Nhóc con, không nhẫn tâm làm hại đến con gái của mày phải không?”
“Vậy mày đi chết đi!”
Cơ thể nhỏ bé vút lên, giơ chân dẫm lên lồng ngực của Diệp Bắc Minh!
Phập một tiếng bay ngược đi!
“Tiểu sư đệ!”, mấy vị sư tỷ kinh hãi kêu một tiếng, hai người đi về phía Diệp Bắc Minh.
Bảy người khác ra tay cùng lúc, tấn công về phía Diệp Nặc!
Sau mười mấy hiệp, Diệp Nặc vừa bị bắt lại!
Cô bé lập tức mở to đôi mắt long lanh: “Hu hu hu, các dì làm gì vậy? Làm Nặc Nhi đau quá…”
Ngư Thất Tình tiến lên một bước, mở thư mật ra xem.
Đôi mắt không ngừng dao động, không nhịn được quay đầu nhìn lão tổ nhà họ Ngư: “Lão tổ, ông đúng là thần!”
Hơn ngàn tông môn thế lực như Trấn Hồn Tông, thần cung Lục Đạo, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các cùng tổ thành liên minh diệt Diệp!”
“Thái Dương Tông xong thật rồi, anh Diệp cũng…”
Dừng một chút: “Chết chắc rồi!”
Lão tổ nhà họ Ngư mỉm cười: “Bây giờ cô còn cảm thấy, ban đầu lão phu muốn nhà họ Ngư vạch rõ ranh giới với Diệp Bắc Minh là chuyện xấu không?”
“Lão tổ nhìn xa trông rộng!”
Ngư Thất Tình mừng thầm kính phục gật đầu: “Nếu không phải lão tổ khi cần giải quyết thì dứt khoát, hôm nay với tình hình này!”
“Một khi để người khác biết quan hệ giữa nhà họ Ngư và Diệp Bắc Minh, sợ rằng nhà họ Ngư cũng sẽ khó thoát kết cục bị diệt tộc!”
“Ha ha ha!”
Lão tổ nhà họ Ngư cười lắc đầu: “Con đường của cô còn dài, xem nhiều, học nhiều!”
“Tránh xa kẻ nguy hiểm, hành sự thận trọng cẩn thận, đây là thủ đoạn của nhà họ Ngư đứng trên mảnh đất bât diệt”.
“Chỉ là Diệp Bắc Minh, thực sự đáng tiếc…”
Diệp Bắc Minh còn chưa biết chuyện các đại tông môn liên thủ với nhau.
Sau khi anh rời khỏi rừng rậm Tinh Hồn, trực tiếp về đến Thái Dương Tông.
Tiểu sư đệ về rồi!
Tôi đã nói tiểu sư đệ không sao mà phải không, ấy?
Nhược Giai cũng đến này!
Mấy sư tỷ nhìn thấy Chu Nhược Giai, vô cùng vui mừng tiến lên.
Đông Phương Xá Nguyệt xuất hiện, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh liền thở nhẹ nhõm!
Diệp Bắc Minh tiến lên: “Anh tìm thấy tinh hồn thảo rồi, Nặc Nhi đâu?”
“Đã uống đan dược của anh để lại, vừa ngủ rồi!”
“Mọi người nghỉ ngơi trước, anh đi thăm Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn mấy người Chu Nhược Giai, Vương Yên Nhi một cái.
Mấy người gật đầu.
Anh đi đến trước Diệp Nặc cùng với Đông Phương Xá Nguyệt và mấy sư tỷ!
Diệp Bắc Minh lấy ra tinh hồn thảo, ép ra nước rồi đưa vào miệng Diệp Nặc!
Sau đó.
Diệp Bắc Minh lại niệm đọc mấy câu thần chú!
Liền sau đó, bề ngoài cơ thể Diệp Nặc hiện lên phù văn, khẽ lay động mấy cái rồi mở mắt!
“Bố, bố đi đâu đấy? Con muốn ôm!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Anh và con gái vẫn chưa thân thiết mà lại muốn mình ôm ư?”
Không nghĩ nhiều, giang rộng hai tay ôm về phía con gái.
Bỗng nhiên, một luồng khí kình vô cùng cường mạnh lướt qua trên cổ của Diệp Bắc Minh, phụt một tiếng máu tươi chảy ra!
Cả người Diệp Bắc Minh bay ngược ra đập mạnh xuống đất!
“Tiểu sư đệ!”
“Bắc Minh!”
Mọi người đều rất kinh ngạc, mau chóng xông đến, Đông Phương Xá Nguyệt hơi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Nặc: “Nặc Nhi, con đang làm gì thế hả? Sao có thể ra tay với bố của con!”
“Bố?”
Trong cổ họng của Diệp Nặc phát ra một giọng nói vô cùng khàn khàn: “Thần hồn của bản tọa đang ở yên ổn trong bản nguyên ma thể, qua một thời gian nữa tôi đã có thể hoàn toàn nuốt chửng thần hồn của cô bé này!”
“Hoàn hoàn chiếm chứ cơ thể này, không ngờ các người lại có được tinh hồn thảo? Vọng tưởng muốn tìm về thần hồn đã tổn hại của nó? Chỉ tiếc là thần hồn của nó đã bị tôi nuốt chửng một phần, các người không thể nào tìm về được đâu!”
Diệp Bắc Minh đứng lên với sắc mặt lạnh như băng, vị trí trên cổ xuất hiện một vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Trong đôi mắt Diệp Nặc lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Ấy? Đòn vừa nãy của bản tọa có bảy phần sức mạnh, cậu lại chưa chết?”
“Không đúng, không có thứ gì chặn được sức mạnh của bản tọa!”
“Xương Chí Tôn? Trên cổ của mày lại có một chiếc xương Chí Tôn?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh đầy tức giận: “Bất kể ông là thứ gì, cút ra khỏi cơ thể của con gái tôi!”
Bước ra một bước, trực tiếp đi về phía Diệp Nặc!
Diệp Nặc dừng tại chỗ bất động, đợi khi Diệp Bắc Minh tấn công đến, liền òa khóc một tiếng: “Hu hu hu, bố đừng đánh con, Nặc Nhi đã làm gì việc gì?”
“Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh lập tức thu tay lại.
Liền sau đó.
Vẻ mặt của Nặc Nhi biến đổi, trên khuôn mặt ngây thơ xuất hiện vẻ hung dữ không hợp với cô bé: “Nhóc con, không nhẫn tâm làm hại đến con gái của mày phải không?”
“Vậy mày đi chết đi!”
Cơ thể nhỏ bé vút lên, giơ chân dẫm lên lồng ngực của Diệp Bắc Minh!
Phập một tiếng bay ngược đi!
“Tiểu sư đệ!”, mấy vị sư tỷ kinh hãi kêu một tiếng, hai người đi về phía Diệp Bắc Minh.
Bảy người khác ra tay cùng lúc, tấn công về phía Diệp Nặc!
Sau mười mấy hiệp, Diệp Nặc vừa bị bắt lại!
Cô bé lập tức mở to đôi mắt long lanh: “Hu hu hu, các dì làm gì vậy? Làm Nặc Nhi đau quá…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.