Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1691: Thần Quốc Hư Không
Ss Tần
28/03/2024
Trịnh Thiên Quyết cau mày: “Việc này cũng không đến mức, cũng từng có mấy tông môn tự xưng là thiên hạ đệ nhất sát tông!”
“Tuy cuối cùng đều bị Thiên Sát Môn tiêu diệt, hoàn toàn biến mất!”
“Nhưng, chỉ dựa vào hai điều này chắc chắn không đến mức sử dụng Thiên Sát Lệnh với cậu!”
“Trừ phi…”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Trừ phi cái gì?”
Ánh mắt Trịnh Thiên Quyết khóa chặt Diệp Bắc Minh: “Trừ phi Thiên Sát Môn vì nguyên nhân khác phát ra Thiên Sát Lệnh, mà người này vừa hay lại là cậu!”
“Nhưng, Thiên Sát Môn hình như không biết người này là cậu!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Còn có chuyện này sao?”
Trịnh Thiên Quyết nhìn thái độ như không sao của Diệp Bắc Minh, nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc, đừng nghĩ rằng Thiên Sát Lệnh là trò đùa!”
“Từ xưa đến nay những người bị Thiên Sát Lệnh nhằm vào chưa quá mười người sống sót, cậu ở lại đây với tôi thì hơn!”
“Ít nhất nơi này rất an toàn, cho dù Thiên Sát Môn cường mạnh đi nữa cũng không dám đến đây giết cậu!”
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tiền bối, tôi đến đây là để hoàn thành lời hứa!”
“Đồng thời, cũng là chào tạm biệt ông một thời gian!”
Trịnh Thiên Quyết lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cậu nhóc, tôi không hiểu lời của cậu”.
Diệp Bắc Minh giải thích: “Tiền bối, tôi nhất định sẽ thực hiện cam kết lời hẹn ngàn năm!”
“Nhưng, tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm, tôi đến đây là để đưa mấy người Nhược Tuyết, Hầu Tử đi!”
Trịnh Thiên Quyết lắc đầu: “Sợ rằng cậu không đưa bọn họ đi nổi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ tiền bối còn cần con tin?”
Trịnh Thiên Quyết hừ lạnh lùng một tiếng: “Cậu coi lão phu là người thế nào?”
“Tuy lão phu bị nhốt ở đây, nhưng nhìn người rất chuẩn!”
“Cho dù phụ nữ và anh em của cậu không ở đây, cậu cũng sẽ đến!”
“Thôi vậy, đi theo tôi, cậu tự xem đi!”
Nói xong, Trịnh Thiên Quyết dẫn Diệp Bắc Minh đến trước vách đá cao mấy trăm trượng!
Vách đá nguy nga, giống như một dãy núi cao chót vót!
Hầu Tử đứng im, ngẩng đầu nhìn văn tự trên vách đá!
Mặc cho Diệp Bắc Minh hét gọi thế nào, Hầu Tử như không nghe thấy, vẫn luôn đứng ở đó bất động!
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.
Trịnh Thiên Quyết cười: “Nơi này là từng là chiến trường của thần, thứ để lại trên vách đá là truyền thừa của thần!”
“Anh em của cậu đã bị nó thu hút, một khi lĩnh ngộ được, bay vút lên trời!”
“Bây giờ cho dù cậu dùng mười con bò kéo cậu ta, cậu ta cũng không muốn rời đi!”
Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Thì ra là vậy! Nếu Hầu Tử có cơ duyên lớn, tôi cũng mừng cho anh ta!”
“Nhược Tuyết đâu?”
“Đi theo tôi!”
Trịnh Thiên Quyết quay người đi, một lát sau, hai người đến trước vách núi!
Phía trước là vực sâu vạn trượng, Hạ Nhược Tuyết ngồi trên vách núi!
Ngôi sao ngập trời tập trung thành ánh sáng sao băng bay đến, hình thành một thanh thần kiếm khổng lồ trên đỉnh đầu của Hạ Nhược Tuyết!
“Cô ta đang lĩnh ngộ kiếm ý ngập trời của các thần để lại, bây giờ cậu muốn đưa cô ta đi không?”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.
Trịnh Thiên Quyết lại đưa Diệp Bắc Minh đến gặp Thạch Trung Hổ, ông ta đang ngồi thiền trong chiến trường!
“Lãnh Thanh Thu đâu?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
“Cô ta hồi phục hình người, hình như có chuyện quan trong đã rời đi rồi”.
Diệp Bắc Minh bất lực: “Được thôi, vãn bối cáo từ tại đây, đợi hoàn thành công việc, nhất đinh sẽ thực hiện lời hứa ngàn năm!”
Trịnh Thiên Quyết không nhịn đươc nhắc một câu: “Cậu nhóc, lão phu chỉ là cần một người để giải buồn!”
“Nếu cậu không có thời gian, lão phu không miễn cưỡng cậu”.
“Có điều, lão phu vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, Thiên Sát Lệnh không phải trò đùa!”
“Tốt nhất cậu điều tra rõ ràng, tại sao Thiên Sát Môn lại phát Thiên Sát Lệnh với cậu!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, vãn bối nhớ rồi”.
Đang đinh quay người rời đi.
Trịnh Thiên Quyết gọi Diệp Bắc Minh lại: “Đợi đã, Thiên Sát Môn rất giỏi thuật truy đuổi!”
“Sau khi cậu xuống núi thì đừng trở lại con đường cũ, tốt nhất đổi một con đường khác!”
“Được, cảm ơn tiền bối nhắc nhở!”
Diệp Bắc Minh quay người rời đi.
Chính vì có lời nhắc của Trịnh Thiên Quyết, nên anh rời khỏi rừng rậm Tinh Hồn từ một hướng khác, và không gặp phải đám người số mười bảy!
Khi Diệp Bắc Minh đến nhà họ Vương.
Vương Yên Nhi sớm đã đợi nhiều giờ: “Cậu Diệp, chúng ta xuất phát thôi!”
“Nhưng thân phận của cậu quá nổi bật, để tránh rắc rối không cần thiết, vẫn nên ngụy trang đi?”
Rất nhanh, Diệp Bắc Minh sử dụng thuật dịch dung, đổi một khuôn mặt khác.
Hai người lập tức xuất phát, đi về phía quốc đô của Thần Quốc Hư Không.
Một ngày sau.
Đã đến Thần Quốc Hư Không!
Ba tòa thành trì khổng lồ xuất hiện trước mặt, hai tòa trong dó lại lơ lửng trên không trung!
Ba toàn thành trì cùng nằm trên một mặt phẳng, giống như xem phim khoa học viễn tưởng!
Vương Yên Nhi cười giới thiệu: “Cậu Diệp, tòa thành dưới mặt đất là dành cho người bình thường sinh sống”.
“Tuy cuối cùng đều bị Thiên Sát Môn tiêu diệt, hoàn toàn biến mất!”
“Nhưng, chỉ dựa vào hai điều này chắc chắn không đến mức sử dụng Thiên Sát Lệnh với cậu!”
“Trừ phi…”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Trừ phi cái gì?”
Ánh mắt Trịnh Thiên Quyết khóa chặt Diệp Bắc Minh: “Trừ phi Thiên Sát Môn vì nguyên nhân khác phát ra Thiên Sát Lệnh, mà người này vừa hay lại là cậu!”
“Nhưng, Thiên Sát Môn hình như không biết người này là cậu!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Còn có chuyện này sao?”
Trịnh Thiên Quyết nhìn thái độ như không sao của Diệp Bắc Minh, nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc, đừng nghĩ rằng Thiên Sát Lệnh là trò đùa!”
“Từ xưa đến nay những người bị Thiên Sát Lệnh nhằm vào chưa quá mười người sống sót, cậu ở lại đây với tôi thì hơn!”
“Ít nhất nơi này rất an toàn, cho dù Thiên Sát Môn cường mạnh đi nữa cũng không dám đến đây giết cậu!”
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tiền bối, tôi đến đây là để hoàn thành lời hứa!”
“Đồng thời, cũng là chào tạm biệt ông một thời gian!”
Trịnh Thiên Quyết lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cậu nhóc, tôi không hiểu lời của cậu”.
Diệp Bắc Minh giải thích: “Tiền bối, tôi nhất định sẽ thực hiện cam kết lời hẹn ngàn năm!”
“Nhưng, tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm, tôi đến đây là để đưa mấy người Nhược Tuyết, Hầu Tử đi!”
Trịnh Thiên Quyết lắc đầu: “Sợ rằng cậu không đưa bọn họ đi nổi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ tiền bối còn cần con tin?”
Trịnh Thiên Quyết hừ lạnh lùng một tiếng: “Cậu coi lão phu là người thế nào?”
“Tuy lão phu bị nhốt ở đây, nhưng nhìn người rất chuẩn!”
“Cho dù phụ nữ và anh em của cậu không ở đây, cậu cũng sẽ đến!”
“Thôi vậy, đi theo tôi, cậu tự xem đi!”
Nói xong, Trịnh Thiên Quyết dẫn Diệp Bắc Minh đến trước vách đá cao mấy trăm trượng!
Vách đá nguy nga, giống như một dãy núi cao chót vót!
Hầu Tử đứng im, ngẩng đầu nhìn văn tự trên vách đá!
Mặc cho Diệp Bắc Minh hét gọi thế nào, Hầu Tử như không nghe thấy, vẫn luôn đứng ở đó bất động!
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.
Trịnh Thiên Quyết cười: “Nơi này là từng là chiến trường của thần, thứ để lại trên vách đá là truyền thừa của thần!”
“Anh em của cậu đã bị nó thu hút, một khi lĩnh ngộ được, bay vút lên trời!”
“Bây giờ cho dù cậu dùng mười con bò kéo cậu ta, cậu ta cũng không muốn rời đi!”
Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Thì ra là vậy! Nếu Hầu Tử có cơ duyên lớn, tôi cũng mừng cho anh ta!”
“Nhược Tuyết đâu?”
“Đi theo tôi!”
Trịnh Thiên Quyết quay người đi, một lát sau, hai người đến trước vách núi!
Phía trước là vực sâu vạn trượng, Hạ Nhược Tuyết ngồi trên vách núi!
Ngôi sao ngập trời tập trung thành ánh sáng sao băng bay đến, hình thành một thanh thần kiếm khổng lồ trên đỉnh đầu của Hạ Nhược Tuyết!
“Cô ta đang lĩnh ngộ kiếm ý ngập trời của các thần để lại, bây giờ cậu muốn đưa cô ta đi không?”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.
Trịnh Thiên Quyết lại đưa Diệp Bắc Minh đến gặp Thạch Trung Hổ, ông ta đang ngồi thiền trong chiến trường!
“Lãnh Thanh Thu đâu?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
“Cô ta hồi phục hình người, hình như có chuyện quan trong đã rời đi rồi”.
Diệp Bắc Minh bất lực: “Được thôi, vãn bối cáo từ tại đây, đợi hoàn thành công việc, nhất đinh sẽ thực hiện lời hứa ngàn năm!”
Trịnh Thiên Quyết không nhịn đươc nhắc một câu: “Cậu nhóc, lão phu chỉ là cần một người để giải buồn!”
“Nếu cậu không có thời gian, lão phu không miễn cưỡng cậu”.
“Có điều, lão phu vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, Thiên Sát Lệnh không phải trò đùa!”
“Tốt nhất cậu điều tra rõ ràng, tại sao Thiên Sát Môn lại phát Thiên Sát Lệnh với cậu!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, vãn bối nhớ rồi”.
Đang đinh quay người rời đi.
Trịnh Thiên Quyết gọi Diệp Bắc Minh lại: “Đợi đã, Thiên Sát Môn rất giỏi thuật truy đuổi!”
“Sau khi cậu xuống núi thì đừng trở lại con đường cũ, tốt nhất đổi một con đường khác!”
“Được, cảm ơn tiền bối nhắc nhở!”
Diệp Bắc Minh quay người rời đi.
Chính vì có lời nhắc của Trịnh Thiên Quyết, nên anh rời khỏi rừng rậm Tinh Hồn từ một hướng khác, và không gặp phải đám người số mười bảy!
Khi Diệp Bắc Minh đến nhà họ Vương.
Vương Yên Nhi sớm đã đợi nhiều giờ: “Cậu Diệp, chúng ta xuất phát thôi!”
“Nhưng thân phận của cậu quá nổi bật, để tránh rắc rối không cần thiết, vẫn nên ngụy trang đi?”
Rất nhanh, Diệp Bắc Minh sử dụng thuật dịch dung, đổi một khuôn mặt khác.
Hai người lập tức xuất phát, đi về phía quốc đô của Thần Quốc Hư Không.
Một ngày sau.
Đã đến Thần Quốc Hư Không!
Ba tòa thành trì khổng lồ xuất hiện trước mặt, hai tòa trong dó lại lơ lửng trên không trung!
Ba toàn thành trì cùng nằm trên một mặt phẳng, giống như xem phim khoa học viễn tưởng!
Vương Yên Nhi cười giới thiệu: “Cậu Diệp, tòa thành dưới mặt đất là dành cho người bình thường sinh sống”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.