Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1617: Thánh tử
Ss Tần
13/03/2024
Ông lão nhếch nhác rõ ràng ngẩn người, sâu trong đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Ông ta bình tĩnh cười: “Cậu nhận nhầm người rồi, cái gì mà Thái Dương Tông với Nguyệt Lượng Tông, tôi không biết cậu có ý gì!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiền bối không muốn thừa nhận, đương nhiên có lý do của mình”.
“Có điều, bây giờ tôi gặp rắc rối!”
“Chỉ có Thái Dương Tông có thể giúp chúng tôi thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên, nếu có thể, chúng tôi hy vọng tiền bối có thể giúp đỡ!”
Ông lão nhếch nhác cười: “Ha ha ha, cậu thực sự nhận nhầm người rồi”.
“Tôi chỉ là một lão ăn xin, không phải thánh tử Thái Dương Tông gì”.
“Cô bé, ông đi đây”.
“Ông ăn xin, tạm biệt!”
Nặc Nhi vẫy tay.
Diệp Bắc Minh hét lớn theo bóng lưng của ông lão nhếch nhác: “Tiền bối, ông thực sự không muốn chấn hưng lại Thái Dương Tông sao?”
“Ông thực sự nỡ lòng để Thái Dương Tông tuyệt tự sao?”
Cơ thể ông lão nhếch nhác run lên, rẽ vào góc phố biến mất.
Diệp Bắc Minh thầm lắc đầu: “Tiểu tháp, xem ra còn đường Thái Dương Tông này cũng không đi được rồi!”
“Tiểu sư đệ, bọn họ đến rồi! Mau chạy đi!”
Hoàng hậu Hồng Đào và Liễu Như Khanh đang canh chừng gần đó xông đến, hai người vô cùng nhếch nhác.
Hiển nhiên là đã giao đấu!
“Muốn chạy hả! Nằm mơ đi!”
“Tìm được rồi, mau đi thông báo cho người khác!”
“Thành chủ có lệnh, ngoại trừ thanh niên tên Diệp Bắc Minh, còn lại giết hết!”
Mười mấy bóng người xông đế, lại đều là cảnh giới thiên thần.
Một người đàn ông trung niên tỏng đó khóa chặt Liễu Như Khanh, hóa thành tàn ảnh lướt qua: “Còn muốn báo tin? Xuống địa ngục đi!”
Đập ra một chưởng!
Lao về phía sau lưng Liễu Như Khanh với tốc độ cực nhanh và đập đến!
“Phụt…”
Rắc một tiếng trầm bức, Liễu Như Khanh phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất!
Diệp Bắc Minh gầm thét một tiếng: “Thất sư tỷ!”
Ảnh Thuấn!
Đỡ lấy Liễu Như Khanh sắp rơi xuống đất, cô ấy sớm đã hôn mê bất tỉnh!
Nhìn về phía sau, một mảng máu thịt lẫn lộn, cốt sống gãy đứt!
“Vãi! Mày muốn chết hả!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, mấy kim châm cắm xuống, ổn định thương tích cho Liễu Như Khanh: “Cửu sư tỷ, chăm sóc thất sư tỷ!”
Người đàn ông trung niên thấy vậy, cười dữ tợn: “Cái thứ gì? Cũng dám đối đầu với tao?”
Đập một chưởng về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền với lửa giận ngút trời!
“A…”
Người đàn ông trung niên kêu thảm một tiếng, ban tay rách toác, kinh hãi lùi lại: “Xương chí tôn…”
Diệp Bắc Minh đuổi theo, tóm lấy bả vai ông ta, hằm hằm đập xuống đất!
“Choang” một tiếng vang lên!
Mặt sàn đá nổ tung, người đàn ông trung niên thê thảm muốn bỏ lên!
“Phần Thiên Chi Diễm!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng, một luồng hỏa long từ trên trời giáng xuống!
Vù!
Người đàn ông trung niên vừa phát ra tiếng kêu thảm, chớp mắt bị ngọn lửa nuốt chửng!
Giọng nói ngưng bặt!
“Súc sinh, mày thật độc ác!”, các cảnh giới Thiên Thần khác nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, kiêng sợ lùi lại.
“Tên nhóc này có xương chí tôn, thực lực tạm thời chưa rõ, đừng đối chọi với hắn!”
“Giữ chân hắn là được, mấy người thành chủ và Độc Cô Thần Hoàng sắp đến rồi!”
Những người cảnh giới thiên thần này nháy mắt với nhau!
Đều lùi ra cách mấy trăm mét.
Diệp Bắc Minh quay đầu: “Mọi người đi trước, đệ ngăn họ!”
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Không được, muốn đi thì cùng đi!”
Thiên Nhận Băng tiến lên, ôm lấy Diệp Nặc: “Tiểu sư đệ cắt đuôi cho chúng ta, đệ ấy bảo chúng ta đi đương nhiên đệ ấy tự có sắp xếp!”
“Lạc Ly, Tử Cơ, các muội bảo vệ cô Đông Phương!”
“Như Yên, Hồng Đào, Tuyết Kỳ, các tỷ chăm sóc Như Khanh!”
“Còn lại yểm hộ cho tỷ! Đi!”
Mấy người quay người rời đi.
Một ông lão mặc áo choàng xám hét lớn: “Đuổi theo tôi, đừng để họ chạy!”
Ba bóng người lập tức lướt qua, đuổi theo mấy người Thiên Nhận Băng!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, Ảnh Thuấn chặn trước ba người: “Các ông muốn đi đâu? Ở lại hết cho tôi!”
Tấn công ra một quyền!
Gru!
Một con huyết long từ xương chí tôn xông ra, ba ông lão áo choàng xám như bị xe lửa phi nhanh đụng phải, đập xuống đất như chó chết!
Phun máu điên cuồng!
Chưa kịp giết ba người, chỉ thấy bốn người còn lại sắp đuổi đến mấy sư tỷ!
Diệp Bắc Minh gầm một tiếng: “Tất cả ở lại hết cho tôi!”
Dậm chân: “Rồng huyết hỏa, ra đây cho tao!”
Tay trái chí tôn đè về phía trước!
Ông ta bình tĩnh cười: “Cậu nhận nhầm người rồi, cái gì mà Thái Dương Tông với Nguyệt Lượng Tông, tôi không biết cậu có ý gì!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiền bối không muốn thừa nhận, đương nhiên có lý do của mình”.
“Có điều, bây giờ tôi gặp rắc rối!”
“Chỉ có Thái Dương Tông có thể giúp chúng tôi thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên, nếu có thể, chúng tôi hy vọng tiền bối có thể giúp đỡ!”
Ông lão nhếch nhác cười: “Ha ha ha, cậu thực sự nhận nhầm người rồi”.
“Tôi chỉ là một lão ăn xin, không phải thánh tử Thái Dương Tông gì”.
“Cô bé, ông đi đây”.
“Ông ăn xin, tạm biệt!”
Nặc Nhi vẫy tay.
Diệp Bắc Minh hét lớn theo bóng lưng của ông lão nhếch nhác: “Tiền bối, ông thực sự không muốn chấn hưng lại Thái Dương Tông sao?”
“Ông thực sự nỡ lòng để Thái Dương Tông tuyệt tự sao?”
Cơ thể ông lão nhếch nhác run lên, rẽ vào góc phố biến mất.
Diệp Bắc Minh thầm lắc đầu: “Tiểu tháp, xem ra còn đường Thái Dương Tông này cũng không đi được rồi!”
“Tiểu sư đệ, bọn họ đến rồi! Mau chạy đi!”
Hoàng hậu Hồng Đào và Liễu Như Khanh đang canh chừng gần đó xông đến, hai người vô cùng nhếch nhác.
Hiển nhiên là đã giao đấu!
“Muốn chạy hả! Nằm mơ đi!”
“Tìm được rồi, mau đi thông báo cho người khác!”
“Thành chủ có lệnh, ngoại trừ thanh niên tên Diệp Bắc Minh, còn lại giết hết!”
Mười mấy bóng người xông đế, lại đều là cảnh giới thiên thần.
Một người đàn ông trung niên tỏng đó khóa chặt Liễu Như Khanh, hóa thành tàn ảnh lướt qua: “Còn muốn báo tin? Xuống địa ngục đi!”
Đập ra một chưởng!
Lao về phía sau lưng Liễu Như Khanh với tốc độ cực nhanh và đập đến!
“Phụt…”
Rắc một tiếng trầm bức, Liễu Như Khanh phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất!
Diệp Bắc Minh gầm thét một tiếng: “Thất sư tỷ!”
Ảnh Thuấn!
Đỡ lấy Liễu Như Khanh sắp rơi xuống đất, cô ấy sớm đã hôn mê bất tỉnh!
Nhìn về phía sau, một mảng máu thịt lẫn lộn, cốt sống gãy đứt!
“Vãi! Mày muốn chết hả!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, mấy kim châm cắm xuống, ổn định thương tích cho Liễu Như Khanh: “Cửu sư tỷ, chăm sóc thất sư tỷ!”
Người đàn ông trung niên thấy vậy, cười dữ tợn: “Cái thứ gì? Cũng dám đối đầu với tao?”
Đập một chưởng về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền với lửa giận ngút trời!
“A…”
Người đàn ông trung niên kêu thảm một tiếng, ban tay rách toác, kinh hãi lùi lại: “Xương chí tôn…”
Diệp Bắc Minh đuổi theo, tóm lấy bả vai ông ta, hằm hằm đập xuống đất!
“Choang” một tiếng vang lên!
Mặt sàn đá nổ tung, người đàn ông trung niên thê thảm muốn bỏ lên!
“Phần Thiên Chi Diễm!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng, một luồng hỏa long từ trên trời giáng xuống!
Vù!
Người đàn ông trung niên vừa phát ra tiếng kêu thảm, chớp mắt bị ngọn lửa nuốt chửng!
Giọng nói ngưng bặt!
“Súc sinh, mày thật độc ác!”, các cảnh giới Thiên Thần khác nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, kiêng sợ lùi lại.
“Tên nhóc này có xương chí tôn, thực lực tạm thời chưa rõ, đừng đối chọi với hắn!”
“Giữ chân hắn là được, mấy người thành chủ và Độc Cô Thần Hoàng sắp đến rồi!”
Những người cảnh giới thiên thần này nháy mắt với nhau!
Đều lùi ra cách mấy trăm mét.
Diệp Bắc Minh quay đầu: “Mọi người đi trước, đệ ngăn họ!”
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Không được, muốn đi thì cùng đi!”
Thiên Nhận Băng tiến lên, ôm lấy Diệp Nặc: “Tiểu sư đệ cắt đuôi cho chúng ta, đệ ấy bảo chúng ta đi đương nhiên đệ ấy tự có sắp xếp!”
“Lạc Ly, Tử Cơ, các muội bảo vệ cô Đông Phương!”
“Như Yên, Hồng Đào, Tuyết Kỳ, các tỷ chăm sóc Như Khanh!”
“Còn lại yểm hộ cho tỷ! Đi!”
Mấy người quay người rời đi.
Một ông lão mặc áo choàng xám hét lớn: “Đuổi theo tôi, đừng để họ chạy!”
Ba bóng người lập tức lướt qua, đuổi theo mấy người Thiên Nhận Băng!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, Ảnh Thuấn chặn trước ba người: “Các ông muốn đi đâu? Ở lại hết cho tôi!”
Tấn công ra một quyền!
Gru!
Một con huyết long từ xương chí tôn xông ra, ba ông lão áo choàng xám như bị xe lửa phi nhanh đụng phải, đập xuống đất như chó chết!
Phun máu điên cuồng!
Chưa kịp giết ba người, chỉ thấy bốn người còn lại sắp đuổi đến mấy sư tỷ!
Diệp Bắc Minh gầm một tiếng: “Tất cả ở lại hết cho tôi!”
Dậm chân: “Rồng huyết hỏa, ra đây cho tao!”
Tay trái chí tôn đè về phía trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.