Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1017: Thể hiện ra hết sự ngông cuồng của mình!
Ss Tần
30/10/2023
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: "Để xem tình huống đã".
"Cậu..."
Vương Bình An chỉ coi là Diệp Bắc Minh mạnh miệng.
Tên nhóc này không ngốc, hẳn là biết lợi và hại!
Ông ta tức giận lấy ra một cái lệnh bài màu đen: "Cậu hãy cầm lấy lệnh bài này đi! Đây là thứ đại diện cho thân phận thành viên bảng xếp hạng Thương Khung của cậu".
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.
Mặt trên có khắc con số 1001.
Đúng là số thứ tự của Lục Tử Húc!
Lục Tử Húc bị giết chết, bảng xếp hạng Thương Khung đổi chủ!
Hiện tại là Diệp Bắc Minh leo lên xếp hạng trong bảng xếp hạng Thương Khung!
Diệp Bắc Minh cầm lấy lệnh bài: "Bảng xếp hạng Thương Khung có ích lợi gì?"
Vương Bình An nâng tay lên.
Người phụ nữ áo trắng đã khôi phục sắc mặt bình thường mở miệng: "Bảng xếp hạng Thương Khung chỉ chấp nhận những thành viên dưới 300 tuổi từ mười mấy đại lục, mười mấy học viện Giám Sát cộng lại!"
"Tổng cộng là hơn triệu đệ tử, nhưng chỉ có mười ngàn người có thể có tên trên bảng!"
"Các đệ tử xếp trong top 1000 đều là tinh anh trong tinh anh, thiên tài trong thiên tài!"
Đối với người tu võ mà nói, dưới 300 tuổi đều tính là trẻ tuổi!
Lục Tử Húc là cảnh giới Tôn Giả!
Vậy mà lại xếp thứ 1001, tương đương với ở cuối bảng.
Chắc hẳn những người trong top 1000 đều đã vượt qua cảnh giới Tôn Giả, có lẽ đạt tới cảnh giới Vực Vương!
Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu: "Có tên trên bảng có ích lợi gì sao?"
Người phụ nữ áo trắng thản nhiên nói: "Người lần đầu tiến vào bảng xếp hạng Thương Khung đều có thưởng!"
"Mỗi lần tăng lên một thứ hạng cũng đều có thưởng tương ứng!"
"Nếu bị người khác đánh bại, thứ hạng giảm xuống, trừ khi lại vượt qua thứ hạng cao nhất trong lịch sử của mình, nếu không sẽ không được thưởng!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: "Tôi được thưởng cái gì?"
Người phụ nữ áo trắng nhướng mày.
Vương Bình An co rúm khóe miệng: "Tên nhóc cậu đúng là không khách khí, lần đầu tiên cậu vào bảng xếp hạng Thương Khung đã chiếm được thứ hạng 1001!"
"Thứ nhất, có thể được một trăm ngàn cân thần nguyên!"
"Thứ hai là mười cây dược liệu năm mươi ngàn năm!"
"Thứ ba là một bộ võ kỹ cấp Đế!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, chọn một trăm ngàn cân thần nguyên đi!"
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Thần nguyên mạnh hơn nguyên thạch bình thường sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Chờ cậu lấy đuọc thần nguyên sẽ biết!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp lựa chọn thần nguyên.
Vẻ mặt Vương Bình An vô cùng bình tĩnh: "Lát nữa tôi sẽ bảo Chỉ Dao đưa thần nguyên cho cậu, con bé là đệ tử của tôi".
"Cũng là thành viên trên bảng xếp hạng Thương Khung, về sau có vấn đề gì, cậu có thể hỏi con bé bất cứ lúc nào".
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được".
Vương Bình An mỉm cười: "Cậu còn có cái gì muốn hỏi không?"
"Đúng lúc có một vấn đề".
"Vấn đề gì?"
Diệp Bắc Minh nói thẳng ra mục đích của bản thân: "Nếu tôi muốn thu hoạch tài nguyên tu võ, có biện pháp nào không?"
Vương Bình An cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Ai lựa chọn gia nhập học viện Giám Sát ai mà không vì tài nguyên tu võ?
"Thứ nhất, khiêu chiến người có thứ tự cao hơn cậu trong bảng xếp hạng Thương Khung, tăng thứ hạng của mình lên".
"Thứ hai, phá được các loại kỷ lục trong tổng viện!"
"Thứ ba chính là tự mình đi bí cảnh!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh loé sáng: "Một vấn đề cuối cùng, tôi có thể khiêu chiến bất kỳ người nào sao?"
"Ha ha ha!"
Vương Bình An bị chọc cười : "Đương nhiên có thể, nếu cậu nguyện ý, thậm chí cậu còn có thể khiêu chiến lão phu!"
"Đã hiểu!"
Diệp Bắc Minh đứng dậy rời đi.
Vương Bình An nhướng mày: "Cậu muốn làm gì?"
Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu: "Thể hiện ra hết sự ngông cuồng của mình!"
Sau khi Diệp Bắc Minh rời đi, trên khuôn mặt của Vương Chỉ Dao cuối cùng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ: "Sư phụ, cậu ta... lại có thể mở ra Long Tích?"
"Chẳng lẽ nguyền rủa của thế giới Cao Võ cuối cùng cũng đã bị phá vỡ sao?"
Nụ cười trên mặt Vương Bình An đọng lại.
Thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Nếu là người bình thường, vừa rồi dùng loại thái độ này để nói chuyện với ông ta, bây giờ đã là một thi thể rồi.
Chỉ có mỗi Diệp Bắc Minh!
Vương Bình An lại nhịn xuống.
Vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm trọng: "Tên nhóc này, không ngờ lại thật sự mở ra Long Tích".
"Từ sau trận chiến năm đó, đã triệu năm qua đi".
"Trừ Thẩm Thiên Quân ra, Diệp Bắc Minh là người thứ hai mở ra Long Tích".
"Chỉ tiếc là sau khi Thẩm Thiên Quân tiến vào chiến trường ngoại vực đã không đi ra nữa".
Vương Chỉ Dao nhíu mày: "Sư phụ, có lẽ truyền thuyết là giả thì sao".
"Đồ nhi cũng không cho rằng Diệp Bắc Minh có thể thay đổi..."
"Không!"
Vương Bình An trực tiếp ngắt lời cô ta: "Trình độ nghịch thiên của kẻ này còn vượt qua tưởng tượng của con đấy!"
"Nếu có người phá cục, nhất định sẽ là kẻ này!"
Vương Chỉ Dao ngây người, trừng to mắt.
Cô ta chưa bao giờ thấy sư phụ khen ngợi một người nào đó như vậy!
"Cho dù là thành viên top 10 trong bảng xếp hạng Thương Khung, sư phụ cũng chưa bao giờ coi trọng ai như thế!"
"Rốt cuộc là vì sao chứ?"
Vương Bình An lắc đầu: "Con đọc cái này sẽ biết".
Ông ta đưa tay lấy ra một phần tư liệu!
Vương Chỉ Dao tiện tay mở ra xem: "Là tư liệu về Diệp Bắc Minh sao?"
"Cậu..."
Vương Bình An chỉ coi là Diệp Bắc Minh mạnh miệng.
Tên nhóc này không ngốc, hẳn là biết lợi và hại!
Ông ta tức giận lấy ra một cái lệnh bài màu đen: "Cậu hãy cầm lấy lệnh bài này đi! Đây là thứ đại diện cho thân phận thành viên bảng xếp hạng Thương Khung của cậu".
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.
Mặt trên có khắc con số 1001.
Đúng là số thứ tự của Lục Tử Húc!
Lục Tử Húc bị giết chết, bảng xếp hạng Thương Khung đổi chủ!
Hiện tại là Diệp Bắc Minh leo lên xếp hạng trong bảng xếp hạng Thương Khung!
Diệp Bắc Minh cầm lấy lệnh bài: "Bảng xếp hạng Thương Khung có ích lợi gì?"
Vương Bình An nâng tay lên.
Người phụ nữ áo trắng đã khôi phục sắc mặt bình thường mở miệng: "Bảng xếp hạng Thương Khung chỉ chấp nhận những thành viên dưới 300 tuổi từ mười mấy đại lục, mười mấy học viện Giám Sát cộng lại!"
"Tổng cộng là hơn triệu đệ tử, nhưng chỉ có mười ngàn người có thể có tên trên bảng!"
"Các đệ tử xếp trong top 1000 đều là tinh anh trong tinh anh, thiên tài trong thiên tài!"
Đối với người tu võ mà nói, dưới 300 tuổi đều tính là trẻ tuổi!
Lục Tử Húc là cảnh giới Tôn Giả!
Vậy mà lại xếp thứ 1001, tương đương với ở cuối bảng.
Chắc hẳn những người trong top 1000 đều đã vượt qua cảnh giới Tôn Giả, có lẽ đạt tới cảnh giới Vực Vương!
Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu: "Có tên trên bảng có ích lợi gì sao?"
Người phụ nữ áo trắng thản nhiên nói: "Người lần đầu tiến vào bảng xếp hạng Thương Khung đều có thưởng!"
"Mỗi lần tăng lên một thứ hạng cũng đều có thưởng tương ứng!"
"Nếu bị người khác đánh bại, thứ hạng giảm xuống, trừ khi lại vượt qua thứ hạng cao nhất trong lịch sử của mình, nếu không sẽ không được thưởng!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: "Tôi được thưởng cái gì?"
Người phụ nữ áo trắng nhướng mày.
Vương Bình An co rúm khóe miệng: "Tên nhóc cậu đúng là không khách khí, lần đầu tiên cậu vào bảng xếp hạng Thương Khung đã chiếm được thứ hạng 1001!"
"Thứ nhất, có thể được một trăm ngàn cân thần nguyên!"
"Thứ hai là mười cây dược liệu năm mươi ngàn năm!"
"Thứ ba là một bộ võ kỹ cấp Đế!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, chọn một trăm ngàn cân thần nguyên đi!"
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Thần nguyên mạnh hơn nguyên thạch bình thường sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Chờ cậu lấy đuọc thần nguyên sẽ biết!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp lựa chọn thần nguyên.
Vẻ mặt Vương Bình An vô cùng bình tĩnh: "Lát nữa tôi sẽ bảo Chỉ Dao đưa thần nguyên cho cậu, con bé là đệ tử của tôi".
"Cũng là thành viên trên bảng xếp hạng Thương Khung, về sau có vấn đề gì, cậu có thể hỏi con bé bất cứ lúc nào".
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được".
Vương Bình An mỉm cười: "Cậu còn có cái gì muốn hỏi không?"
"Đúng lúc có một vấn đề".
"Vấn đề gì?"
Diệp Bắc Minh nói thẳng ra mục đích của bản thân: "Nếu tôi muốn thu hoạch tài nguyên tu võ, có biện pháp nào không?"
Vương Bình An cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Ai lựa chọn gia nhập học viện Giám Sát ai mà không vì tài nguyên tu võ?
"Thứ nhất, khiêu chiến người có thứ tự cao hơn cậu trong bảng xếp hạng Thương Khung, tăng thứ hạng của mình lên".
"Thứ hai, phá được các loại kỷ lục trong tổng viện!"
"Thứ ba chính là tự mình đi bí cảnh!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh loé sáng: "Một vấn đề cuối cùng, tôi có thể khiêu chiến bất kỳ người nào sao?"
"Ha ha ha!"
Vương Bình An bị chọc cười : "Đương nhiên có thể, nếu cậu nguyện ý, thậm chí cậu còn có thể khiêu chiến lão phu!"
"Đã hiểu!"
Diệp Bắc Minh đứng dậy rời đi.
Vương Bình An nhướng mày: "Cậu muốn làm gì?"
Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu: "Thể hiện ra hết sự ngông cuồng của mình!"
Sau khi Diệp Bắc Minh rời đi, trên khuôn mặt của Vương Chỉ Dao cuối cùng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ: "Sư phụ, cậu ta... lại có thể mở ra Long Tích?"
"Chẳng lẽ nguyền rủa của thế giới Cao Võ cuối cùng cũng đã bị phá vỡ sao?"
Nụ cười trên mặt Vương Bình An đọng lại.
Thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Nếu là người bình thường, vừa rồi dùng loại thái độ này để nói chuyện với ông ta, bây giờ đã là một thi thể rồi.
Chỉ có mỗi Diệp Bắc Minh!
Vương Bình An lại nhịn xuống.
Vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm trọng: "Tên nhóc này, không ngờ lại thật sự mở ra Long Tích".
"Từ sau trận chiến năm đó, đã triệu năm qua đi".
"Trừ Thẩm Thiên Quân ra, Diệp Bắc Minh là người thứ hai mở ra Long Tích".
"Chỉ tiếc là sau khi Thẩm Thiên Quân tiến vào chiến trường ngoại vực đã không đi ra nữa".
Vương Chỉ Dao nhíu mày: "Sư phụ, có lẽ truyền thuyết là giả thì sao".
"Đồ nhi cũng không cho rằng Diệp Bắc Minh có thể thay đổi..."
"Không!"
Vương Bình An trực tiếp ngắt lời cô ta: "Trình độ nghịch thiên của kẻ này còn vượt qua tưởng tượng của con đấy!"
"Nếu có người phá cục, nhất định sẽ là kẻ này!"
Vương Chỉ Dao ngây người, trừng to mắt.
Cô ta chưa bao giờ thấy sư phụ khen ngợi một người nào đó như vậy!
"Cho dù là thành viên top 10 trong bảng xếp hạng Thương Khung, sư phụ cũng chưa bao giờ coi trọng ai như thế!"
"Rốt cuộc là vì sao chứ?"
Vương Bình An lắc đầu: "Con đọc cái này sẽ biết".
Ông ta đưa tay lấy ra một phần tư liệu!
Vương Chỉ Dao tiện tay mở ra xem: "Là tư liệu về Diệp Bắc Minh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.