Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1898: Thiên Giới Đảo
Ss Tần
08/05/2024
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Vật này cực kỳ hùng mạnh, đã từng là thánh vật vô thượng của Hoa Tộc, tổ tiên của Hoa Tổ chúng ta từng là nô bộc cho tòa tháp đó”.
“Tháp này thuộc về Hoa Vương Diệp Quân Lâm, còn về việc ông ta lấy được nó từ đâu thì mẹ cũng không biết”.
“Còn có một thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi kèm với tòa tháp đó, uy lực có thanh kiếm có thể chặt đứt thiên không, cực kỳ lợi hại!”
“Hoa Tộc bị diệt vong chính bởi vì có người ở thế giới Bản Nguyên muốn cướp đi hai báu vật này!”
“Thánh tháp đã mất tích từ lâu, Thánh Kiến có lẽ nằm trong miếng ngọc bội mà mẹ đưa cho con!”
Nghe lời của mẹ nói.
Diệp Bắc Minh ngây người, tổ tiên Hoa Tộc lại là nô bộc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?
Chẳng trách lần đầu tiên chạm trán với tháp Càn Khôn Trấn Ngục, lão già này đã nhất quyết bắt anh nhận nó làm chủ nhân.
Nếu mẹ anh biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nhận mình làm chủ.
Không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.
Trong khi anh đang suy nghĩ, có nên chia sẻ bí mật này hay không.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, tôi nhắc nhở cậu một câu. Tốt nhất cậu không nên cho người khác biết về sự tồn tại của bổn tháp!”
“Mặc dù cha mẹ cậu không phải là người ngoài, nhưng cậu nên nhớ!”
“Thế giới này có thuật sưu hồn, nói một câu không dễ nghe, nếu một ngày nào đó cha mẹ cậu bị người khác dùng thuật sưu hồn, biết được sự tồn tại của bổn tháp!”
“Khi đó cậu sẽ phải đối mặt với chuyện gì, không cần bổn tháp phải nói nữa đúng không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, truyền âm: “Tôi hiểu rồi!”
Giữ kín bí mật này không chỉ là để bảo vệ tiểu tháp, càng là bảo vệ cha mẹ.
Thấy Diệp Bắc Minh im lặng không nói gì.
Diệp Thanh Lam liền nhắc nhở: “Minh Nhi, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục con cũng nên ít sử dụng lại, cho dù dùng thì cũng phải chú ý bên cạnh không có người”.
“Hoặc kẻ địch đã nhìn thấy thanh kiếm này đều không được phép sống sót”.
Diệp Thanh Lam, người trước nay vẫn luôn dịu dàng.
Khi nói những lời này, ánh mắt lại ngập tràn sát ý.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Con hiểu ạ”.
Diệp Thanh Lam cũng gật đầu: “Để cha trả lời vấn đề thứ hai cho con đi”.
Sắc mặt Dạ Huyền nghiêm nghị: “Cha và mẹ con đến U Minh Giới là để tìm di tích còn lưu lại của Thiên Ma Tộc”.
“Lúc còn nhỏ cha rất ham chơi, Ma Đế đã đưa ta và chín người nữa ra ngoài thám hiểm!”
“Lúc đó cha còn bế theo em gái mình là Tử Huyền đi cùng, kết quả lại đi nhầm vào một vết nứt không gian!”
“Kết quả chúng ta lại rơi vào thế giới Bản Nguyên, cha và cô đã gây ra rắc rối không nhỏ ở đó, chỉ đành chạy trốn đến khu vực biên giới của thế giới Bản Nguyên!”
“Đúng lúc, ở đó có một đại lục chưa bị phát hiện, chính là đại lục Hỗn Độn sau này!”
“Không chỉ có chúng ta, những bộ tộc khác cũng như vậy, do chạy trốn mà phát hiện ra đại lục Hỗn Độn!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Lai lịch của đại lục Hỗn Độn gần giống như những gì anh suy đoán.
Chỉ là không ngờ cha mình còn có một câu chuyện như vậy.
“Cha, năm nay cha bao nhiêu tuổi?”
Dạ Huyền tức giận nói: “Nhóc con, tuổi tác không đại diện cho điều gì cả, không phải vẫn bị mẹ con nắm thóp hay sao? Bà ấy còn chưa đến 100 tuổi đó!”
“Anh không bằng lòng?”
Diệp Thanh Lam kiêu ngạo liếc nhìn Dạ Huyền.
“Bằng lòng, bằng lòng!”
Dạ Huyền không ngừng gật đầu, nào còn chút khí chất của Bát Đại Thiên Ma Thượng Cổ chứ.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Cha mình cả đời sợ vợ!
Nhưng lại cảm thấy ông ấy vô cùng hạnh phúc vậy.
“Đúng rồi cha, vừa rồi người nói đại lục Hỗn Độn nằm ở khu vực biên giới của thế giới Bản Nguyên? Chuyện này là như thế nào?”, Diệp Bắc Minh đổi hướng câu hỏi.
Dạ Huyền cũng không nói nhảm.
Ngón tay chỉ vào không trung.
Một cuộn tranh từ tử mở ra.
Một bản đồ vũ trụ trăng sao cực lớn xuất hiện trước mắt, hàng nghìn đại lục lơ lửng ở mọi nơi, mỗi đại lục là một điểm sáng.
Càng gần với trung tâm thế giới Bản Nguyên, điểm sáng càng nhiều.
Càng gần vùng biên giới thì càng ít và mờ đi.
“Đây chính là lãnh thổ của thế giới Bản Nguyên, tổng cộng hơn 3 nghìn đại lục”.
“Đại lục Hỗn Độn ở đây, một trong những vị trí khó thấy nhất”, Dạ Huyền chỉ vào một ví trí ở góc rìa, sau đó lại chỉ vào một vị trí phía dưới: “Đây là U Minh Giới!”
Sau đó lại đổi một vị trí gần trung tâm.
“Đây là đại lục Lăng Tiêu của Hà Tinh Hà”.
“Thật ra, con đã đến thế giới Bản Nguyên rồi, chỉ là nơi đó tương đối hẻo lánh nên con không biết mà thôi”.
Sau cùng.
Dạ Huyền chỉ vào vị trí trung tâm, ánh mắt lấp lánh: “Nơi này, chính là cốt lõi của thế giới Bản Nguyên! Nơi mà hàng trăm triệu võ giả khao khát- Thiên Giới Đảo!”
“Thiên Giới Đảo?”
Diệp Bắc Minh hơi híp mắt lại.
“Đúng vậy!”
Dạ Huyền gật đầu, hai má hơi nóng lên: “Thiên Giới Đảo chỉ là một cái tên, thực tế là một đại lục rộng lớn!”
“Cha chỉ muốn nói một điều, cảnh giới Thần Quân mới tư cách lên đảo!”
“Dưới cảnh giới Thần Quân, đến tư cách hít thở không khí của Thiên Giới Đảo cũng không có!”
“Ôi...”
Mắt Diệp Bắc Minh trợn to, trong lòng chấn động vô hạn.
Cảnh giới Thần Quân dường như đã là võ giả hàng đầu của đại lục Hỗn Độn! Lục Thiên Thần cũng chỉ ở cảnh giới ấy, vậy mà đã thành lập được Thần Quốc Hỗn Độn!
Hơn nữa hắn còn nắm giữ năng lượng của phép tắc thiên địa.
Một tồn tại đáng sợ như vậy, thế mà con mẹ nó mới vừa có tư cách lên Thiên Giới Đảo?
Dạ Huyền cười: “Thần Nhi, đừng nản lòng!”
“Cha tin tưởng, trong 100 năm trở lại đây, con có thể lên Thiên Giới Đảo”.
“Đúng rồi, con muốn biết Đoàn Thiên Đức, ông ta chính là người đến từ Thiên Giới Đảo”.
Bốp bốp bốp..
Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay: “Hay quá, câu chuyện rất tuyệt vời!”
Oh!
Một nhà ba người đưa ánh mắt nhìn sang cô gái bên cạnh, không biết đã tỉnh từ bao giờ.
“Ờ... các người nhìn tôi làm gì? Nói tiếp đi chứ”, cô gái ngây thơ nói.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô tỉnh từ khi nào?”
Cô gái suy nghĩ, buột miệng nói: “Lúc các người nói về tháp Càn Khôn gì đó thì tôi vừa tỉnh...”
“Đệch mợ!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, có chút sững sờ.
Cô gái có chút căng thẳng: “Anh... không định giết tôi diệt khẩu đấy chứ?”
“Vật này cực kỳ hùng mạnh, đã từng là thánh vật vô thượng của Hoa Tộc, tổ tiên của Hoa Tổ chúng ta từng là nô bộc cho tòa tháp đó”.
“Tháp này thuộc về Hoa Vương Diệp Quân Lâm, còn về việc ông ta lấy được nó từ đâu thì mẹ cũng không biết”.
“Còn có một thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi kèm với tòa tháp đó, uy lực có thanh kiếm có thể chặt đứt thiên không, cực kỳ lợi hại!”
“Hoa Tộc bị diệt vong chính bởi vì có người ở thế giới Bản Nguyên muốn cướp đi hai báu vật này!”
“Thánh tháp đã mất tích từ lâu, Thánh Kiến có lẽ nằm trong miếng ngọc bội mà mẹ đưa cho con!”
Nghe lời của mẹ nói.
Diệp Bắc Minh ngây người, tổ tiên Hoa Tộc lại là nô bộc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?
Chẳng trách lần đầu tiên chạm trán với tháp Càn Khôn Trấn Ngục, lão già này đã nhất quyết bắt anh nhận nó làm chủ nhân.
Nếu mẹ anh biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nhận mình làm chủ.
Không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.
Trong khi anh đang suy nghĩ, có nên chia sẻ bí mật này hay không.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, tôi nhắc nhở cậu một câu. Tốt nhất cậu không nên cho người khác biết về sự tồn tại của bổn tháp!”
“Mặc dù cha mẹ cậu không phải là người ngoài, nhưng cậu nên nhớ!”
“Thế giới này có thuật sưu hồn, nói một câu không dễ nghe, nếu một ngày nào đó cha mẹ cậu bị người khác dùng thuật sưu hồn, biết được sự tồn tại của bổn tháp!”
“Khi đó cậu sẽ phải đối mặt với chuyện gì, không cần bổn tháp phải nói nữa đúng không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, truyền âm: “Tôi hiểu rồi!”
Giữ kín bí mật này không chỉ là để bảo vệ tiểu tháp, càng là bảo vệ cha mẹ.
Thấy Diệp Bắc Minh im lặng không nói gì.
Diệp Thanh Lam liền nhắc nhở: “Minh Nhi, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục con cũng nên ít sử dụng lại, cho dù dùng thì cũng phải chú ý bên cạnh không có người”.
“Hoặc kẻ địch đã nhìn thấy thanh kiếm này đều không được phép sống sót”.
Diệp Thanh Lam, người trước nay vẫn luôn dịu dàng.
Khi nói những lời này, ánh mắt lại ngập tràn sát ý.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Con hiểu ạ”.
Diệp Thanh Lam cũng gật đầu: “Để cha trả lời vấn đề thứ hai cho con đi”.
Sắc mặt Dạ Huyền nghiêm nghị: “Cha và mẹ con đến U Minh Giới là để tìm di tích còn lưu lại của Thiên Ma Tộc”.
“Lúc còn nhỏ cha rất ham chơi, Ma Đế đã đưa ta và chín người nữa ra ngoài thám hiểm!”
“Lúc đó cha còn bế theo em gái mình là Tử Huyền đi cùng, kết quả lại đi nhầm vào một vết nứt không gian!”
“Kết quả chúng ta lại rơi vào thế giới Bản Nguyên, cha và cô đã gây ra rắc rối không nhỏ ở đó, chỉ đành chạy trốn đến khu vực biên giới của thế giới Bản Nguyên!”
“Đúng lúc, ở đó có một đại lục chưa bị phát hiện, chính là đại lục Hỗn Độn sau này!”
“Không chỉ có chúng ta, những bộ tộc khác cũng như vậy, do chạy trốn mà phát hiện ra đại lục Hỗn Độn!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Lai lịch của đại lục Hỗn Độn gần giống như những gì anh suy đoán.
Chỉ là không ngờ cha mình còn có một câu chuyện như vậy.
“Cha, năm nay cha bao nhiêu tuổi?”
Dạ Huyền tức giận nói: “Nhóc con, tuổi tác không đại diện cho điều gì cả, không phải vẫn bị mẹ con nắm thóp hay sao? Bà ấy còn chưa đến 100 tuổi đó!”
“Anh không bằng lòng?”
Diệp Thanh Lam kiêu ngạo liếc nhìn Dạ Huyền.
“Bằng lòng, bằng lòng!”
Dạ Huyền không ngừng gật đầu, nào còn chút khí chất của Bát Đại Thiên Ma Thượng Cổ chứ.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Cha mình cả đời sợ vợ!
Nhưng lại cảm thấy ông ấy vô cùng hạnh phúc vậy.
“Đúng rồi cha, vừa rồi người nói đại lục Hỗn Độn nằm ở khu vực biên giới của thế giới Bản Nguyên? Chuyện này là như thế nào?”, Diệp Bắc Minh đổi hướng câu hỏi.
Dạ Huyền cũng không nói nhảm.
Ngón tay chỉ vào không trung.
Một cuộn tranh từ tử mở ra.
Một bản đồ vũ trụ trăng sao cực lớn xuất hiện trước mắt, hàng nghìn đại lục lơ lửng ở mọi nơi, mỗi đại lục là một điểm sáng.
Càng gần với trung tâm thế giới Bản Nguyên, điểm sáng càng nhiều.
Càng gần vùng biên giới thì càng ít và mờ đi.
“Đây chính là lãnh thổ của thế giới Bản Nguyên, tổng cộng hơn 3 nghìn đại lục”.
“Đại lục Hỗn Độn ở đây, một trong những vị trí khó thấy nhất”, Dạ Huyền chỉ vào một ví trí ở góc rìa, sau đó lại chỉ vào một vị trí phía dưới: “Đây là U Minh Giới!”
Sau đó lại đổi một vị trí gần trung tâm.
“Đây là đại lục Lăng Tiêu của Hà Tinh Hà”.
“Thật ra, con đã đến thế giới Bản Nguyên rồi, chỉ là nơi đó tương đối hẻo lánh nên con không biết mà thôi”.
Sau cùng.
Dạ Huyền chỉ vào vị trí trung tâm, ánh mắt lấp lánh: “Nơi này, chính là cốt lõi của thế giới Bản Nguyên! Nơi mà hàng trăm triệu võ giả khao khát- Thiên Giới Đảo!”
“Thiên Giới Đảo?”
Diệp Bắc Minh hơi híp mắt lại.
“Đúng vậy!”
Dạ Huyền gật đầu, hai má hơi nóng lên: “Thiên Giới Đảo chỉ là một cái tên, thực tế là một đại lục rộng lớn!”
“Cha chỉ muốn nói một điều, cảnh giới Thần Quân mới tư cách lên đảo!”
“Dưới cảnh giới Thần Quân, đến tư cách hít thở không khí của Thiên Giới Đảo cũng không có!”
“Ôi...”
Mắt Diệp Bắc Minh trợn to, trong lòng chấn động vô hạn.
Cảnh giới Thần Quân dường như đã là võ giả hàng đầu của đại lục Hỗn Độn! Lục Thiên Thần cũng chỉ ở cảnh giới ấy, vậy mà đã thành lập được Thần Quốc Hỗn Độn!
Hơn nữa hắn còn nắm giữ năng lượng của phép tắc thiên địa.
Một tồn tại đáng sợ như vậy, thế mà con mẹ nó mới vừa có tư cách lên Thiên Giới Đảo?
Dạ Huyền cười: “Thần Nhi, đừng nản lòng!”
“Cha tin tưởng, trong 100 năm trở lại đây, con có thể lên Thiên Giới Đảo”.
“Đúng rồi, con muốn biết Đoàn Thiên Đức, ông ta chính là người đến từ Thiên Giới Đảo”.
Bốp bốp bốp..
Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay: “Hay quá, câu chuyện rất tuyệt vời!”
Oh!
Một nhà ba người đưa ánh mắt nhìn sang cô gái bên cạnh, không biết đã tỉnh từ bao giờ.
“Ờ... các người nhìn tôi làm gì? Nói tiếp đi chứ”, cô gái ngây thơ nói.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô tỉnh từ khi nào?”
Cô gái suy nghĩ, buột miệng nói: “Lúc các người nói về tháp Càn Khôn gì đó thì tôi vừa tỉnh...”
“Đệch mợ!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, có chút sững sờ.
Cô gái có chút căng thẳng: “Anh... không định giết tôi diệt khẩu đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.