Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1688: Thiên Sát Lệnh

Ss Tần

28/03/2024

Diệp Bắc Minh đang nói chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục nên không phản ứng gì!

Người thanh niên của Thiên Sát Môn còn nghĩ Diệp Bắc Minh bị dọa sợ bởi ba chữ ‘Thiên Sát Môn’!

Suy nghĩ kỹ lại cũng phải, không có ai nghe thấy ba chữ Thiên Sát Môn mà không sợ hãi!

Không ai hết!

“Nhóc con, mày nhớ kỹ!”

Giọng của thanh niên Thiên Sát Môn không hề dao động: “Thứ nhất, Thái Dương Tông có thể là thiên hạ đệ nhị sát tông, đệ tam sát tông!”

“Chỉ cần không phải đệ nhất, Thiên Sát Môn chúng tôi cũng không có ý kiến! Duy nhất không thể là đệ nhất!”

“Thứ hai, tất cả người của Thái Dương Tông tự phế võ công, tự chặt một cánh tay!”

“Thứ ba, tông chủ Thái Dương Tông tuyên bố Thái Dương Tông không phải là thiên hạ đệ nhất tông, tự sát tạ tội!”

“Chỉ cần mày làm được ba điều này, tao sẽ quay người đi ngay, coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”

“Nếu không, giết!”

Diệp Bắc Minh cười: “Tao cầu được giết đấy!”

“Được, tao đáp ứng cho mày!”

Thanh niên của Thiên Sát Môn gật đầu!

Trong tích tắc, cả bầu trời bỗng biến sắc, một luồng khí tàn sát như con đao bùng phát.

Xoẹt!

Khí tàn sát gần như áp sát cổ họng của Diệp Bắc Minh, lóe lên rồi vụt tắt, nếu không phải anh phản ứng nhanh tránh được đòn này!

Thì chắc chắn sẽ bị một đao lướt cổ họng!

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Tốc độ nhanh quá!”

Thanh niên của Thiên Sát Môn càng kinh ngạc hơn, tuy hắn chỉ là cảnh giới thần tôn!

Nhưng có hơn năm thần hoàng chết dưới tay hắn!

Một đòn không trúng, lập tức tránh xa!

Bất luận thân thủ của Diệp Bắc Minh thế nào!



Đây cũng xác xuất cao nhất của đòn đầu tiên trong giáo điều của Thiên Sát Môn!

Xác xuất lần thứ hai giảm giá lớn, còn có khả năng sẽ nộp mạng!

Cho nên, thanh niên của Thiên Sát Môn không hề do dự quay người định rời đi!

Diệp Bắc Minh đoán ra suy nghĩ của hắn: “Ha ha, muốn đi hả? Mày cảm thấy có thể không?”

Thanh niên Thiên Sát Môn cười ngạo mạn: “Tao muốn đi, không ai có thể ngăn được tao!”

Liền sau đó!

Soạt! Soạt! Soạt!

Thanh niên Thiên Sát Môn dậm chân, lại bỗng hóa thành mười mấy bóng người giống nhau lân lượt bỏ chạy về mười mấy hướng!

“Chỉ là trò vặt!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, bước ra một bước!

Khi một bóng người trong đó dẫm chân xuống.

Phập!

Cơ thể của thanh niên Thiên Sát Môn đập xuống đất như sao băng!

Bản thể bị đánh trúng, mười mấy phân thân còn lại lập tức tan biến!

“Mày… mày có thể phát hiện ra tao? Làm sao có thể!”

Cuối cùng trên mặt thanh niên Thiên Sát Môn lóe lên tia chấn kinh.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Nói đi, rốt cuộc Thiên Sát Môn có nguồn gốc thế nào?”

Thanh niên Thiên Sát Môn cười quỷ dị: “Diệp Bắc Minh, tao chỉ là kẻ giết người cấp thấp nhất trong Thiên Sát Môn!”

“Mày dám tự xưng thiên hạ đệ nhất sát tông, thì đã chắc chắn phải diệt vọng! Tao ở dưới đợi mày!”

Vừa dứt lời.

Diệp Bắc Minh như cảm nhận được điều gì, nhanh chóng lùi lại!

Lập tức về đến trong trận pháp hộ sơn của Thái Dương Tông!

Ầm ầm!

Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, trước mắt dâng lên một đám mây nấm khủng bố, thanh niên Thiên Sát Môn lại tự hủy!



Bên ngoài Thái Dương Tông, ít nhất có mấy vạn võ giả bỏ mạng tại chỗ!

“Thái Dương Tông đã bị Thiên Sát Môn nhằm vào, mau đi thôi!”

“Nơi này không thể ở lại, đừng để bị Thiên Sát Môn ghi thù! Mau rút đi!”

“Rút…”

Hơn ngàn tông môn như nhìn thấy ma, dưới tác dụng của ba chữ Thiên Sát Môn, liên minh diệt Diệp lập tức tan rã!

Diệp Bắc Minh ngẩn người, cau chặt mày!

Thiên Sát Môn này, hình như còn khủng bố hơn anh tưởng tượng.



Cùng lúc đó ở một phân đà của Thiên Sát Môn.

Một bóng người từ bóng tối đến, để lại một mảnh giấy rồi quay người rời đi!

Một bóng người khác ngồi trước bàn gỗ đơn sơ mở mảnh giấy ra xem!

Bên trên có một số thứ tự, phía dưới vẽ chữ X lớn.

“Kẻ giết người số mười sáu chết rồi?”

Phía dưới còn có một cái tên khác: “Diệp Bắc Minh, tông chủ Thái Dương Tông? Thiên hạ đệ nhất sát tông? Ha ha!”

Bóng người không hề để ý, cầm bút phán quan vẽ một chữ X khác lên trên Diệp Bắc Minh và Thái Dương Tông.

Ném mảnh giấy đi!

Bóng người thứ ba trong bóng tối tiến lên, nhận lấy mảnh giấy rồi quay người đi!

Lúc này, bóng người thứ tư xuất hiện, lại ném một mảnh giấy qua!

Bóng người ngồi trước bàn gỗ mở mảnh giấy ra xem, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: Con cháu Hoa tộc thượng cổ đã trở lại phải không?

Bóng người cau mày: “Đã là thế lực thứ ba hỏi như vây rồi, chẳng lẽ con cháu Hoa tộc thượng cổ trở lại thật ư?”

Trầm ngâm một lát, ném mảnh giấy đi: “Số mười bảy, điều tra!”

“Vâng!”

Một tiếng lanh lảnh vang lên trong bóng tối, cầm mảnh giấy, biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook