Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1657: Thông tin của Hạ Nhược Tuyết
Ss Tần
20/03/2024
Cô ấy không ở thế giới Tam Thiên!
Cũng không có ở Huyền Giới!
Diệp Bắc Minh suy đoán, chẳng lẽ Hạ Nhược Tuyết đã thông qua cách nào đó tiến vào thần giới?
“Hả? Thật không?”
Lãnh Thanh Thu ngạc nhiên.
Đột nhiên, cô ta như nghĩ đến điều gì, hơi ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Anh Diệp, nếu tôi thực sự rất giống một hồng nhan tri kỷ của anh…”
“Sao thế?”, Diệp Bắc Minh cảm thấy không đúng lắm.
Lãnh Thanh Thu suy nghĩ một lát, nhìn xung quanh: “Ở đây đông người, không tiện lắm!”
“Nếu được, trên tầng tôi có phòng bao, có thể vào trong nói chuyện không?”
“Được!”
Diệp Bắc Minh liền đồng ý.
“Vãi…”
“Đã đi phòng bao rồi?”
“Mẹ kiếp, họ hẹn nhanh như vậy hả?”
Các võ giả trong tửu lầu gào rú, ra vẻ xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện!
Trương Thiên Vũ đứng trên cầu thang sắc mặt tái xanh, lúc hai người đi qua bên cạnh hắn.
Trương Thiên Vũ hắng giọng lên tiếng: “Cô Lãnh, hai người…”
Lãnh Thanh Thu nhìn qua, chỉ thấy trong mắt Trương Thiên Vũ đầy tia máu: “Cậu Trương, tôi và Diệp tông chủ có chuyện cần nói, đi lên tầng trước”.
“Đương nhiên, việc này không ảnh hưởng đến chuyện tôi đã hứa với anh!”
Nói xong, kéo Diệp Bắc Minh trực tiếp đi lên tầng.
Đi thẳng đến ngoài một phòng bao, mở cửa đi vào.
Khởi động trận pháp trong phòng, ngăn cách tất cả khí tức!
Trong phòng đương trang trí màu hồng, vừa nhìn là căn phòng bài trí dành riêng cho cô gái.
Dịu dàng và ấm áp!
Lãnh Thanh Thu nói thẳng: “Anh cũng không phải là nhân tộc phải không? Vừa nãy nhìn thấy anh, tôi đã cảm nhận được!”
“Ít nhất, huyết mạch trong cơ thể của anh không thuần, hơn nữa còn có huyết thống yêu hoàng!”
Diệp Bắc Minh không bất ngờ: “Cô cũng không phải loài người! Nhưng cô có hình dáng con người!”
“Chẳng lẽ, cô là yêu tộc?”
Lãnh Thanh Thu bước một bước về phía Diệp Bắc Minh, trên người xảy ra biến hóa long trời lở đất!
Tai của cô ta ta dài ra, mũi biến thành màu hồng!
Trên người mọc ra một lớp lông tóc màu trắng tuyết, giống như nàng thỏ!
Nhưng khuôn mặt đó vẫn là khuôn mặt của Hạ Nhược Tuyết!
“Thỏ thành tinh?”, Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Lãnh Thanh Thu tức đến dậm chân: “Cái gì mà thỏ thành tinh? Tôi cũng có huyết thống yêu hoàng cao quý!”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Thôi được, cô gọi tôi đến đấy rốt cuộc muốn nói gì?”
Lãnh Thanh Thu nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, lên tiếng nói: “Khi yêu tộc chúng tôi hóa thành hình người, thông thường đều sẽ tìm một con người để tham khảo!”
“Trước khi tôi hóa hình, chưa từng gặp con người nào!”
Diệp Bắc Minh sững sờ, hiểu ra: “Cho nên, cô từng gặp Nhược Tuyết?”
Lãnh Thanh Thu gật đầu: “Đúng thế, nhưng khi tôi gặp cô ta, cô ta đang bị một đám yêu tộc truy giết!”
“Tôi cũng chỉ liếc nhìn qua, chỉ là sau này…”
Đang định nói tiếp.
“Anh… anh làm sao thế?”
Lãnh Thanh Thu kinh ngạc phát hiện đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, tóm chặt cổ tay của cô ta: “Nhược Tuyết bị yêu tộc truy giết? Chuyện là thế nào? Ở đâu? Lúc nào?”
Lãnh Thanh Thu ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh.
Lúc này người đàn ông trước mặt, đúng là giống như thú hoang đang nổi giận!
Nội tiết tố nam bùng phát!
Lãnh Thanh Thu lắc đầu: “Tôi không biết tại sao cô ta bị yêu tộc truy giết, nhưng cũng đã qua hơn nửa năm rồi!”
“Nửa năm?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh trầm xuống, đã qua thời gian dài như vậy.
Chẳng lẽ Nhược Tuyệt thực sự lành ít dữ nhiều?
Không nhịn được hỏi: “Ở đâu?”
Lãnh Thanh Thu suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Tôi có thể nói với anh địa điểm, cũng có thể đưa anh đến nơi đó!”
“Nhưng bất luận có tìm được Hạ Nhược Tuyết mà anh nói hay không, anh cũng phải theo tôi về thỏ tộc một lần!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Về thỏ tộc?”
“Đúng!”
Lãnh Thanh Thu gật đầu khẳng định: “Cụ thể là chuyện gì, bây giờ tôi không thể nói với anh!”
“Tôi chỉ có thể nói, chuyện này liên quan đến sống chết tồn vong của thỏ tộc!”
“Tôi đồng ý với cô!”
Diệp Bắc Minh quyết đoán gật đầu, hai người lập tức rời khỏi phòng, cùng đến đại sảnh tầng một.
“Nhanh vây đã xong rồi? Chắc tên nhóc này không phải là yếu sinh lý chứ?”
Có người lẩm bẩm.
Hầu Tử và Thạch Trung Hổ chạy đến.
Diệp Bắc Minh nói: “Chúng ta lập tức lên đường, tiến vào rừng rậm Tinh Hồn!”
“Cái gì?”
Thạch Trung Hổ sợ giật mình, đảo nhìn các võ giả xung quanh một lượt: “Chủ nhân, người ở đây được biết trong cơ thể cậu có hơn một trăm chiếc xương chí tôn, bây giờ đều nhìn cậu như hổ rình mồi đấy!”
Cuối cùng.
Cũng không có ở Huyền Giới!
Diệp Bắc Minh suy đoán, chẳng lẽ Hạ Nhược Tuyết đã thông qua cách nào đó tiến vào thần giới?
“Hả? Thật không?”
Lãnh Thanh Thu ngạc nhiên.
Đột nhiên, cô ta như nghĩ đến điều gì, hơi ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Anh Diệp, nếu tôi thực sự rất giống một hồng nhan tri kỷ của anh…”
“Sao thế?”, Diệp Bắc Minh cảm thấy không đúng lắm.
Lãnh Thanh Thu suy nghĩ một lát, nhìn xung quanh: “Ở đây đông người, không tiện lắm!”
“Nếu được, trên tầng tôi có phòng bao, có thể vào trong nói chuyện không?”
“Được!”
Diệp Bắc Minh liền đồng ý.
“Vãi…”
“Đã đi phòng bao rồi?”
“Mẹ kiếp, họ hẹn nhanh như vậy hả?”
Các võ giả trong tửu lầu gào rú, ra vẻ xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện!
Trương Thiên Vũ đứng trên cầu thang sắc mặt tái xanh, lúc hai người đi qua bên cạnh hắn.
Trương Thiên Vũ hắng giọng lên tiếng: “Cô Lãnh, hai người…”
Lãnh Thanh Thu nhìn qua, chỉ thấy trong mắt Trương Thiên Vũ đầy tia máu: “Cậu Trương, tôi và Diệp tông chủ có chuyện cần nói, đi lên tầng trước”.
“Đương nhiên, việc này không ảnh hưởng đến chuyện tôi đã hứa với anh!”
Nói xong, kéo Diệp Bắc Minh trực tiếp đi lên tầng.
Đi thẳng đến ngoài một phòng bao, mở cửa đi vào.
Khởi động trận pháp trong phòng, ngăn cách tất cả khí tức!
Trong phòng đương trang trí màu hồng, vừa nhìn là căn phòng bài trí dành riêng cho cô gái.
Dịu dàng và ấm áp!
Lãnh Thanh Thu nói thẳng: “Anh cũng không phải là nhân tộc phải không? Vừa nãy nhìn thấy anh, tôi đã cảm nhận được!”
“Ít nhất, huyết mạch trong cơ thể của anh không thuần, hơn nữa còn có huyết thống yêu hoàng!”
Diệp Bắc Minh không bất ngờ: “Cô cũng không phải loài người! Nhưng cô có hình dáng con người!”
“Chẳng lẽ, cô là yêu tộc?”
Lãnh Thanh Thu bước một bước về phía Diệp Bắc Minh, trên người xảy ra biến hóa long trời lở đất!
Tai của cô ta ta dài ra, mũi biến thành màu hồng!
Trên người mọc ra một lớp lông tóc màu trắng tuyết, giống như nàng thỏ!
Nhưng khuôn mặt đó vẫn là khuôn mặt của Hạ Nhược Tuyết!
“Thỏ thành tinh?”, Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Lãnh Thanh Thu tức đến dậm chân: “Cái gì mà thỏ thành tinh? Tôi cũng có huyết thống yêu hoàng cao quý!”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Thôi được, cô gọi tôi đến đấy rốt cuộc muốn nói gì?”
Lãnh Thanh Thu nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, lên tiếng nói: “Khi yêu tộc chúng tôi hóa thành hình người, thông thường đều sẽ tìm một con người để tham khảo!”
“Trước khi tôi hóa hình, chưa từng gặp con người nào!”
Diệp Bắc Minh sững sờ, hiểu ra: “Cho nên, cô từng gặp Nhược Tuyết?”
Lãnh Thanh Thu gật đầu: “Đúng thế, nhưng khi tôi gặp cô ta, cô ta đang bị một đám yêu tộc truy giết!”
“Tôi cũng chỉ liếc nhìn qua, chỉ là sau này…”
Đang định nói tiếp.
“Anh… anh làm sao thế?”
Lãnh Thanh Thu kinh ngạc phát hiện đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, tóm chặt cổ tay của cô ta: “Nhược Tuyết bị yêu tộc truy giết? Chuyện là thế nào? Ở đâu? Lúc nào?”
Lãnh Thanh Thu ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh.
Lúc này người đàn ông trước mặt, đúng là giống như thú hoang đang nổi giận!
Nội tiết tố nam bùng phát!
Lãnh Thanh Thu lắc đầu: “Tôi không biết tại sao cô ta bị yêu tộc truy giết, nhưng cũng đã qua hơn nửa năm rồi!”
“Nửa năm?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh trầm xuống, đã qua thời gian dài như vậy.
Chẳng lẽ Nhược Tuyệt thực sự lành ít dữ nhiều?
Không nhịn được hỏi: “Ở đâu?”
Lãnh Thanh Thu suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Tôi có thể nói với anh địa điểm, cũng có thể đưa anh đến nơi đó!”
“Nhưng bất luận có tìm được Hạ Nhược Tuyết mà anh nói hay không, anh cũng phải theo tôi về thỏ tộc một lần!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Về thỏ tộc?”
“Đúng!”
Lãnh Thanh Thu gật đầu khẳng định: “Cụ thể là chuyện gì, bây giờ tôi không thể nói với anh!”
“Tôi chỉ có thể nói, chuyện này liên quan đến sống chết tồn vong của thỏ tộc!”
“Tôi đồng ý với cô!”
Diệp Bắc Minh quyết đoán gật đầu, hai người lập tức rời khỏi phòng, cùng đến đại sảnh tầng một.
“Nhanh vây đã xong rồi? Chắc tên nhóc này không phải là yếu sinh lý chứ?”
Có người lẩm bẩm.
Hầu Tử và Thạch Trung Hổ chạy đến.
Diệp Bắc Minh nói: “Chúng ta lập tức lên đường, tiến vào rừng rậm Tinh Hồn!”
“Cái gì?”
Thạch Trung Hổ sợ giật mình, đảo nhìn các võ giả xung quanh một lượt: “Chủ nhân, người ở đây được biết trong cơ thể cậu có hơn một trăm chiếc xương chí tôn, bây giờ đều nhìn cậu như hổ rình mồi đấy!”
Cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.