Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1120: Thực lực sau đột phá
Ss Tần
24/11/2023
...
...
Diệp Thanh Lam trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi!"
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được.
Hóa ra là bố thiếu nợ tình!
"Mẹ, bố con có mấy người phụ nữ?"
Diệp Thanh Lam cười lạnh đáp: "Mấy người phụ nữ? Ông ta còn dám có mấy người luôn?"
"Chẳng lẽ có mình mẹ còn chưa đủ à?"
Chợt bà chuyển giọng: "Có điều, con trai mẹ không giống bố con, con muốn cưới mấy người mẹ đều ủng hộ!"
Diệp Bắc Minh rất muốn chửi thầm một câu, mẹ tiêu chuẩn kép phải không?
Bỗng nhiên.
Một tiếng gào thét vang lên: "Diệp Thanh Lam, kẻ không biết xấu hổ này, tôi giết bà!"
Trên người Diệp Nguyệt Thiền bốc lên sát ý điên cuồng, đôi mắt đỏ au như thú dữ!
Một hơi thở mạnh mẽ ép xuống Diệp Thanh Lam!
Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: "Muốn chết!"
Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, bước lên ngăn cản trước người Diệp Thanh Lam!
Diệp Thanh Lam lắc đầu: "Minh Nhi, đừng giết cô ta!"
Diệp Bắc Minh hơi nhíu mày, đổi thành nắm đấm.
Đấm ra một quyền!
Ầm!
Diệp Nguyệt Thiền bị đánh bay ra ngoài!
Phun ra một ngụm máu tươi.
Đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ: "Cậu... Thực lực của cậu?"
Dù Diệp Bắc Minh vừa mới tăng thêm một cảnh giới lớn, đạt tới cảnh giới Vực Vương.
Dù vừa rồi cô ta khinh địch!
Thì anh cũng không thể nào dùng một quyền đánh lui cảnh giới Chân Huyền như cô ta được!
Tần Phàm nhanh chóng tiến lên, muốn đỡ Diệp Nguyệt Thiền.
"Đừng chạm vào tôi!"
Diệp Nguyệt Thiền khẽ quát lên.
Tần Phàm khàn khàn đáp lời: "Thiền Nhi, tôi là vị hôn phu của cô!"
"Ngay cả chạm vào cô một cái tôi cũng không có tư cách sao? Chẳng lẽ, trong lòng của cô chỉ có tên Dạ Huyền kia?"
Anh ta rít gào chẳng khác gì thú dữ: "Đến cùng điểm nào của tôi không bằng tên Dạ Huyền kia hả?"
Con ngươi Diệp Nguyệt Thiền lạnh lẽo: "Tần Phàm, tôi đã từng nói tôi không thích anh!"
"Tôi chưa từng chấp nhận hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tần bao giờ!"
"Tôi cũng chưa từng thừa nhận anh là vị hôn phu của tôi, là chính anh đơn phương tình nguyện!"
Tần Phàm ghen ghét dữ dội: "Ha ha ha, hay cho một cái đơn phương tình nguyện!"
"Nếu đã vậy, tôi sẽ giết hai mẹ con này, để thằng rắm chó Dạ Huyền kia thừa nhận nỗi đau mất vợ mất con!"
Dứt lời, năm ngón tay Tần Phàm siết chặt lại, trường thương màu vàng kim bộc phát!
Đâm về phía trái tim Diệp Bắc Minh!
Cảnh giới Chân Huyền!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, quả quyết lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Tiếng "keng" trầm đục vang lên, bàn tay Tần Phàm run lên, cả cánh tay đều run nhè nhẹ.
Trường thương màu vàng kim trong tay anh ta thì trực tiếp nổ tung!
Anh ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch ra sao?"
Diệp Bắc Minh lười trả lời, bước đến trước người Tần Phàm.
Chém một kiếm về phía đầu anh ta!
Tần Phàm nổi giận: "Thằng chó, gan chó của mày lớn lắm, muốn giết tao?"
"Chết đi cho tao!"
Thân thể anh ta chấn động, trên người hiện lên một bộ áo giáp hoàng kim.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống khôi giáp hoàng kim.
Tiếng "keng keng" long trời lở đất vang lên, chẳng khác gì sét đánh.
Thế mà không thể chém được?
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: "Tháp nhỏ, tình huống này là thế nào?"
"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không gì không phá được, sao ngay cả một bộ áo giáp cũng không chém xuyên được?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận đáp: "Thằng nhóc cậu, bản tháp chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh!"
"Cậu trông chờ thanh kiếm này khôi phục được bao nhiêu? Nó còn không phát huy được một phần trăm lực lượng thời kỳ đỉnh cao!"
"Hơn nữa, áo giáp này là đồ vật còn sót lại từ thời đại Thái Cổ, bản thân nó có lực phòng ngự cực kinh người!"
Tần Phàm thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không thể làm mình bị thương thì lòng tin tăng vọt: "Ha ha ha! Con kiến của thế giới Cao Võ, cho mày thanh kiếm này mày cũng không biết dùng!"
"Chết đi cho ông!"
Tần Phàm điên cuồng xông đến!
Nắm đấm màu vàng kim bao phủ áo giáp, đánh thẳng đến bộ phận quan trọng của Diệp Bắc Minh!
Hai tay Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Một kiếm không đủ, vậy thì mười kiếm!"
"Xem tôi đánh nát cái mai rùa đen rút đầu của anh!"
Tần Phàm tức giận, đôi mắt nhỏ máu: "Đồ con kiến phế vật, ông mày sẽ đánh mày thành bãi thịt nát!"
Sau mười hiệp!
"Răng rắc!"
Áo giáo hoàng kim xuất hiện một vết nứt, rồi ầm ầm nổ tung.
"Sao có thể!"
Tần Phàm biến sắc.
Diệp Bắc Minh xông lên, Tần Phàm hốt hoảng, luống cuống tay chân ngăn cản.
Sức mạnh của anh bộc phát, đạp tới!
Tần Phàm bay ngược ra ngoài như chó chết, lê dài trên mặt đất mấy chục mét mới dừng lại!
Xuất hiện một khe rãnh thấy ghê người!
Tần Phàm tức giận gầm lên: "Con kiến của thế giới Cao Võ, mày lại dám..."
Ầm!
Một chân đá bay!
Miệng Tần Phàm suýt chút nữa nổ tung, nhổ ra mười mấy cái răng.
Đầu óc anh ta ong ong, bị đánh đến hôn mê!
Đang muốn đứng lên.
Diệp Bắc Minh giẫm một chân lên đầu Tần Phàm!
Trạng thái của Tần Phàm sụp đổ, khuất nhục sủa loạn: "A!"
...
Diệp Thanh Lam trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi!"
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được.
Hóa ra là bố thiếu nợ tình!
"Mẹ, bố con có mấy người phụ nữ?"
Diệp Thanh Lam cười lạnh đáp: "Mấy người phụ nữ? Ông ta còn dám có mấy người luôn?"
"Chẳng lẽ có mình mẹ còn chưa đủ à?"
Chợt bà chuyển giọng: "Có điều, con trai mẹ không giống bố con, con muốn cưới mấy người mẹ đều ủng hộ!"
Diệp Bắc Minh rất muốn chửi thầm một câu, mẹ tiêu chuẩn kép phải không?
Bỗng nhiên.
Một tiếng gào thét vang lên: "Diệp Thanh Lam, kẻ không biết xấu hổ này, tôi giết bà!"
Trên người Diệp Nguyệt Thiền bốc lên sát ý điên cuồng, đôi mắt đỏ au như thú dữ!
Một hơi thở mạnh mẽ ép xuống Diệp Thanh Lam!
Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: "Muốn chết!"
Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, bước lên ngăn cản trước người Diệp Thanh Lam!
Diệp Thanh Lam lắc đầu: "Minh Nhi, đừng giết cô ta!"
Diệp Bắc Minh hơi nhíu mày, đổi thành nắm đấm.
Đấm ra một quyền!
Ầm!
Diệp Nguyệt Thiền bị đánh bay ra ngoài!
Phun ra một ngụm máu tươi.
Đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ: "Cậu... Thực lực của cậu?"
Dù Diệp Bắc Minh vừa mới tăng thêm một cảnh giới lớn, đạt tới cảnh giới Vực Vương.
Dù vừa rồi cô ta khinh địch!
Thì anh cũng không thể nào dùng một quyền đánh lui cảnh giới Chân Huyền như cô ta được!
Tần Phàm nhanh chóng tiến lên, muốn đỡ Diệp Nguyệt Thiền.
"Đừng chạm vào tôi!"
Diệp Nguyệt Thiền khẽ quát lên.
Tần Phàm khàn khàn đáp lời: "Thiền Nhi, tôi là vị hôn phu của cô!"
"Ngay cả chạm vào cô một cái tôi cũng không có tư cách sao? Chẳng lẽ, trong lòng của cô chỉ có tên Dạ Huyền kia?"
Anh ta rít gào chẳng khác gì thú dữ: "Đến cùng điểm nào của tôi không bằng tên Dạ Huyền kia hả?"
Con ngươi Diệp Nguyệt Thiền lạnh lẽo: "Tần Phàm, tôi đã từng nói tôi không thích anh!"
"Tôi chưa từng chấp nhận hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tần bao giờ!"
"Tôi cũng chưa từng thừa nhận anh là vị hôn phu của tôi, là chính anh đơn phương tình nguyện!"
Tần Phàm ghen ghét dữ dội: "Ha ha ha, hay cho một cái đơn phương tình nguyện!"
"Nếu đã vậy, tôi sẽ giết hai mẹ con này, để thằng rắm chó Dạ Huyền kia thừa nhận nỗi đau mất vợ mất con!"
Dứt lời, năm ngón tay Tần Phàm siết chặt lại, trường thương màu vàng kim bộc phát!
Đâm về phía trái tim Diệp Bắc Minh!
Cảnh giới Chân Huyền!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, quả quyết lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Tiếng "keng" trầm đục vang lên, bàn tay Tần Phàm run lên, cả cánh tay đều run nhè nhẹ.
Trường thương màu vàng kim trong tay anh ta thì trực tiếp nổ tung!
Anh ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch ra sao?"
Diệp Bắc Minh lười trả lời, bước đến trước người Tần Phàm.
Chém một kiếm về phía đầu anh ta!
Tần Phàm nổi giận: "Thằng chó, gan chó của mày lớn lắm, muốn giết tao?"
"Chết đi cho tao!"
Thân thể anh ta chấn động, trên người hiện lên một bộ áo giáp hoàng kim.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống khôi giáp hoàng kim.
Tiếng "keng keng" long trời lở đất vang lên, chẳng khác gì sét đánh.
Thế mà không thể chém được?
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: "Tháp nhỏ, tình huống này là thế nào?"
"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không gì không phá được, sao ngay cả một bộ áo giáp cũng không chém xuyên được?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận đáp: "Thằng nhóc cậu, bản tháp chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh!"
"Cậu trông chờ thanh kiếm này khôi phục được bao nhiêu? Nó còn không phát huy được một phần trăm lực lượng thời kỳ đỉnh cao!"
"Hơn nữa, áo giáp này là đồ vật còn sót lại từ thời đại Thái Cổ, bản thân nó có lực phòng ngự cực kinh người!"
Tần Phàm thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không thể làm mình bị thương thì lòng tin tăng vọt: "Ha ha ha! Con kiến của thế giới Cao Võ, cho mày thanh kiếm này mày cũng không biết dùng!"
"Chết đi cho ông!"
Tần Phàm điên cuồng xông đến!
Nắm đấm màu vàng kim bao phủ áo giáp, đánh thẳng đến bộ phận quan trọng của Diệp Bắc Minh!
Hai tay Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Một kiếm không đủ, vậy thì mười kiếm!"
"Xem tôi đánh nát cái mai rùa đen rút đầu của anh!"
Tần Phàm tức giận, đôi mắt nhỏ máu: "Đồ con kiến phế vật, ông mày sẽ đánh mày thành bãi thịt nát!"
Sau mười hiệp!
"Răng rắc!"
Áo giáo hoàng kim xuất hiện một vết nứt, rồi ầm ầm nổ tung.
"Sao có thể!"
Tần Phàm biến sắc.
Diệp Bắc Minh xông lên, Tần Phàm hốt hoảng, luống cuống tay chân ngăn cản.
Sức mạnh của anh bộc phát, đạp tới!
Tần Phàm bay ngược ra ngoài như chó chết, lê dài trên mặt đất mấy chục mét mới dừng lại!
Xuất hiện một khe rãnh thấy ghê người!
Tần Phàm tức giận gầm lên: "Con kiến của thế giới Cao Võ, mày lại dám..."
Ầm!
Một chân đá bay!
Miệng Tần Phàm suýt chút nữa nổ tung, nhổ ra mười mấy cái răng.
Đầu óc anh ta ong ong, bị đánh đến hôn mê!
Đang muốn đứng lên.
Diệp Bắc Minh giẫm một chân lên đầu Tần Phàm!
Trạng thái của Tần Phàm sụp đổ, khuất nhục sủa loạn: "A!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.