Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1872: Tiếp tục leo lên
Ss Tần
05/05/2024
"Không... không... công tử... anh hiểu lầm rồi..."
Uông Hằng hoảng sợ đến nỗi mồ hôi đầm đìa trên trán: "Tôi không có ý đó!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Vậy mày có ý gì? Quỳ xuống rồi nói!"
Một luồng khí tức cực kỳ thô bạo tràn đến!
Uông Hằng hoàn toàn không chống cự nổi, quỳ xuống đất: "Mày dám bắt tao quỳ xuống ư? Mẹ kiếp!"
"Tao là người nhà họ Uông, nhà họ Uông là gia tộc được Tù Sư đại nhân nâng đỡ, mày dám đối xử với tao như vậy ư?"
Nghe đến hai chữ "Tù Sư"!
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều vô thức lùi lại phía sau!
Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng hơi ngẩn ra một lúc!
Thấy cảnh tượng đó, Uông Hằng nở nụ cười nham hiểm: "Nhóc con, đã sợ rồi sao? Tù Sư đại nhân ấy..."
Nhưng không ngờ!
Diệp Bắc Minh bước tới, dừng ngay trước mặt Uông Hằng: "Vậy mày càng đáng chết hơn!"
Thanh dao găm màu xanh trong tay lóe lên một tia sáng lạnh buốt!
Uông Hằng hoảng sợ ôm chặt cổ: "Mày… mày dám giết tao..."
Đầu anh ta nghiêng sang một bên, rơi xuống đất!
Thân thể vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối!
Trong đám người, ánh mắt của vài tên tu võ giả giật giật, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Phi Yên truyền âm: "Diệp Thần, chúng ta nên đi thôi! Tôi vừa nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc rời đi, có lẽ họ là người của Tù tộc!"
"Tù Sư sẽ nhanh chóng đến đây, chúng ta chỉ còn thời gian nửa ngày!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn về phía Tháp Đế Cốt: "Nửa ngày ư? Đủ rồi!"
Giây lát sau.
Một đạo quang mang lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt Diệp Bắc Minh, anh xoay người đi về hướng Tháp Đế Cốt!
"Hắn muốn làm gì vậy?"
"Chưa đầy một canh giờ, không lẽ hắn lại muốn tiến vào Tháp Đế Cốt?"
Những tu võ giả xung quanh trố mắt kinh ngạc.
Trước đây cũng từng có người làm như vậy, nhưng đã bị Tháp Đế Cốt trực tiếp xóa sổ!
Tiêu Phi Yên giật mình hoảng sợ: "Diệp Thần, cậu điên rồi sao? Mau quay lại đi!"
Nguyên Thi Vũ kinh hãi kêu lên: "Diệp công tử! Anh cứ bất chấp quy tắc của Tháp Đế Cốt như vậy, sẽ bị Tháp Đế Cốt trừ khử đấy!"
"Diệp Thần? Hắn là Diệp Thần, thánh tử của Ma tộc à?" Mọi người kinh ngạc, cùng ngẩng đầu nhìn lại.
Người này từng công khai chém Tù Kiếm Tù Thiên tại thủ đô!
Uông Hằng chết cũng không oan!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đã đến gần phạm vi của Tháp Đế Cốt, một luồng lực lượng khó cưỡng lại đè ép tới!
Kẹt kẹt kẹt kẹt!
Xương cốt trong cơ thể Diệp Bắc Minh chấn động dữ dội, như sắp tan vỡ bất cứ lúc nào!
"Phụt..."
Một ngụm máu tươi phun ra!
Tiêu Phi Yên và Nguyên Thi Vũ kinh hãi, vừa định ra tay cứu người.
Bỗng nhiên.
Vù!
Trên cơ thể Diệp Bắc Minh tỏa ra một tầng quang mang đen kịt, hầu như không thể nhìn thấy!
Khí Hỗn Độn!
Ngay khi nó xuất hiện, áp lực từ Tháp Đế Cốt bỗng nhiên biến mất!
Diệp Bắc Minh lau sạch máu tươi nơi khóe miệng: "Tháp nhỏ, lúc quan trọng vẫn phải trông cậy vào mày đấy!"
Giây lát sau.
Diệp Bắc Minh trực tiếp xông lên Tháp Đế Cốt, đến trước một cây giáo dài mới toanh: "Không tồi, lấy mày!"
Anh nâng tay chộp lấy!
Cây giáo dài muốn chống cự lại, một luồng khí Hỗn Độn bao trùm lên nó!
Cây giáo chỉ run rẩy nhẹ một chút, đã bị Diệp Bắc Minh nhét vào túi!
"Thằng nhóc lại được một thanh vũ khí nữa rồi!"
"Khỉ thật! Cùng một ngày mà được hai thanh vũ khí Thông Linh, thằng nhóc này nghịch thiên quá rồi!" Phía dưới có nhiều tu võ giả nhìn với vẻ ghen tỵ.
"Chuyện gì vậy?"
"Sao hắn chưa xuống?"
"Nhìn kìa, thánh tử Ma tộc lại muốn tiếp tục leo lên trên nữa!" Có người kinh hãi kêu lên.
Mọi người kinh ngạc nhận ra, sau khi Diệp Bắc Minh đạt được một thanh vũ khí Thông Linh, Tháp Đế Cốt lại không hề đẩy ngã anh xuống!
Trái lại, anh tiếp tục leo lên tầng cao hơn của Tháp Đế Cốt!
"Cái rìu này không tồi!"
"Ồ? Thanh kiếm dài màu vàng này cũng được đấy!"
"Cái tiêu ngọc này trong suốt long lanh, vừa nhìn đã thấy không phải vật phàm!"
"Còn cái này nữa, lấy luôn, lấy hết!"
Diệp Bắc Minh như đang mua hàng, điên cuồng cướp đoạt trên Tháp Đế Cốt!
Chỉ trong khoảng thời gian mấy hơi thở, anh đã thu gom được năm sáu món vũ khí Thông Linh!
"Cái quái gì vậy..."
"Đây là tình huống gì thế?"
"Trời ơi, thằng nhóc này một lúc lấy được năm sáu món vũ khí Thông Linh?"
"Tháp Đế Cốt, mày không thể đối xử thiên vị như vậy được!"
Những người dưới chân Tháp Đế Cốt đều ngẩn ra, kinh ngạc đến nỗi suýt nứt cả mắt!
Tình huống này, họ chưa từng nghe thấy bao giờ!
Bỗng nhiên.
Một tu võ giả trong đám đông lập tức phản ứng lại: "Khoan đã, tôi hiểu rồi!"
Vù!
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta: "Anh hiểu cái gì?"
Người này hưng phấn run rẩy toàn thân: "Vừa rồi Tháp Đế Cốt rung chuyển dữ dội, chắc hẳn là cấm chế bên trong đã mất hiệu lực rồi!"
"Các vị, chúng ta cũng leo lên Tháp Đế Cốt đi, có lẽ cũng sẽ có được vũ khí Thông Linh!"
"Ồ ra là vậy!"
Nhiều tu võ giả sáng mắt, chen nhau xô đẩy lao về phía Tháp Đế Cốt.
Uông Hằng hoảng sợ đến nỗi mồ hôi đầm đìa trên trán: "Tôi không có ý đó!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Vậy mày có ý gì? Quỳ xuống rồi nói!"
Một luồng khí tức cực kỳ thô bạo tràn đến!
Uông Hằng hoàn toàn không chống cự nổi, quỳ xuống đất: "Mày dám bắt tao quỳ xuống ư? Mẹ kiếp!"
"Tao là người nhà họ Uông, nhà họ Uông là gia tộc được Tù Sư đại nhân nâng đỡ, mày dám đối xử với tao như vậy ư?"
Nghe đến hai chữ "Tù Sư"!
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều vô thức lùi lại phía sau!
Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng hơi ngẩn ra một lúc!
Thấy cảnh tượng đó, Uông Hằng nở nụ cười nham hiểm: "Nhóc con, đã sợ rồi sao? Tù Sư đại nhân ấy..."
Nhưng không ngờ!
Diệp Bắc Minh bước tới, dừng ngay trước mặt Uông Hằng: "Vậy mày càng đáng chết hơn!"
Thanh dao găm màu xanh trong tay lóe lên một tia sáng lạnh buốt!
Uông Hằng hoảng sợ ôm chặt cổ: "Mày… mày dám giết tao..."
Đầu anh ta nghiêng sang một bên, rơi xuống đất!
Thân thể vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối!
Trong đám người, ánh mắt của vài tên tu võ giả giật giật, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Phi Yên truyền âm: "Diệp Thần, chúng ta nên đi thôi! Tôi vừa nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc rời đi, có lẽ họ là người của Tù tộc!"
"Tù Sư sẽ nhanh chóng đến đây, chúng ta chỉ còn thời gian nửa ngày!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn về phía Tháp Đế Cốt: "Nửa ngày ư? Đủ rồi!"
Giây lát sau.
Một đạo quang mang lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt Diệp Bắc Minh, anh xoay người đi về hướng Tháp Đế Cốt!
"Hắn muốn làm gì vậy?"
"Chưa đầy một canh giờ, không lẽ hắn lại muốn tiến vào Tháp Đế Cốt?"
Những tu võ giả xung quanh trố mắt kinh ngạc.
Trước đây cũng từng có người làm như vậy, nhưng đã bị Tháp Đế Cốt trực tiếp xóa sổ!
Tiêu Phi Yên giật mình hoảng sợ: "Diệp Thần, cậu điên rồi sao? Mau quay lại đi!"
Nguyên Thi Vũ kinh hãi kêu lên: "Diệp công tử! Anh cứ bất chấp quy tắc của Tháp Đế Cốt như vậy, sẽ bị Tháp Đế Cốt trừ khử đấy!"
"Diệp Thần? Hắn là Diệp Thần, thánh tử của Ma tộc à?" Mọi người kinh ngạc, cùng ngẩng đầu nhìn lại.
Người này từng công khai chém Tù Kiếm Tù Thiên tại thủ đô!
Uông Hằng chết cũng không oan!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đã đến gần phạm vi của Tháp Đế Cốt, một luồng lực lượng khó cưỡng lại đè ép tới!
Kẹt kẹt kẹt kẹt!
Xương cốt trong cơ thể Diệp Bắc Minh chấn động dữ dội, như sắp tan vỡ bất cứ lúc nào!
"Phụt..."
Một ngụm máu tươi phun ra!
Tiêu Phi Yên và Nguyên Thi Vũ kinh hãi, vừa định ra tay cứu người.
Bỗng nhiên.
Vù!
Trên cơ thể Diệp Bắc Minh tỏa ra một tầng quang mang đen kịt, hầu như không thể nhìn thấy!
Khí Hỗn Độn!
Ngay khi nó xuất hiện, áp lực từ Tháp Đế Cốt bỗng nhiên biến mất!
Diệp Bắc Minh lau sạch máu tươi nơi khóe miệng: "Tháp nhỏ, lúc quan trọng vẫn phải trông cậy vào mày đấy!"
Giây lát sau.
Diệp Bắc Minh trực tiếp xông lên Tháp Đế Cốt, đến trước một cây giáo dài mới toanh: "Không tồi, lấy mày!"
Anh nâng tay chộp lấy!
Cây giáo dài muốn chống cự lại, một luồng khí Hỗn Độn bao trùm lên nó!
Cây giáo chỉ run rẩy nhẹ một chút, đã bị Diệp Bắc Minh nhét vào túi!
"Thằng nhóc lại được một thanh vũ khí nữa rồi!"
"Khỉ thật! Cùng một ngày mà được hai thanh vũ khí Thông Linh, thằng nhóc này nghịch thiên quá rồi!" Phía dưới có nhiều tu võ giả nhìn với vẻ ghen tỵ.
"Chuyện gì vậy?"
"Sao hắn chưa xuống?"
"Nhìn kìa, thánh tử Ma tộc lại muốn tiếp tục leo lên trên nữa!" Có người kinh hãi kêu lên.
Mọi người kinh ngạc nhận ra, sau khi Diệp Bắc Minh đạt được một thanh vũ khí Thông Linh, Tháp Đế Cốt lại không hề đẩy ngã anh xuống!
Trái lại, anh tiếp tục leo lên tầng cao hơn của Tháp Đế Cốt!
"Cái rìu này không tồi!"
"Ồ? Thanh kiếm dài màu vàng này cũng được đấy!"
"Cái tiêu ngọc này trong suốt long lanh, vừa nhìn đã thấy không phải vật phàm!"
"Còn cái này nữa, lấy luôn, lấy hết!"
Diệp Bắc Minh như đang mua hàng, điên cuồng cướp đoạt trên Tháp Đế Cốt!
Chỉ trong khoảng thời gian mấy hơi thở, anh đã thu gom được năm sáu món vũ khí Thông Linh!
"Cái quái gì vậy..."
"Đây là tình huống gì thế?"
"Trời ơi, thằng nhóc này một lúc lấy được năm sáu món vũ khí Thông Linh?"
"Tháp Đế Cốt, mày không thể đối xử thiên vị như vậy được!"
Những người dưới chân Tháp Đế Cốt đều ngẩn ra, kinh ngạc đến nỗi suýt nứt cả mắt!
Tình huống này, họ chưa từng nghe thấy bao giờ!
Bỗng nhiên.
Một tu võ giả trong đám đông lập tức phản ứng lại: "Khoan đã, tôi hiểu rồi!"
Vù!
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta: "Anh hiểu cái gì?"
Người này hưng phấn run rẩy toàn thân: "Vừa rồi Tháp Đế Cốt rung chuyển dữ dội, chắc hẳn là cấm chế bên trong đã mất hiệu lực rồi!"
"Các vị, chúng ta cũng leo lên Tháp Đế Cốt đi, có lẽ cũng sẽ có được vũ khí Thông Linh!"
"Ồ ra là vậy!"
Nhiều tu võ giả sáng mắt, chen nhau xô đẩy lao về phía Tháp Đế Cốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.