Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1679: Tôi chính là Diệp Bắc Minh!
Ss Tần
25/03/2024
Đạm Đài Yêu Yêu, Vương Yên Nhi và hai ông lão cảnh giới thần tôn trung kỳ nhà họ Vương cũng bị đánh bay đi !
Vạn Thanh Hải dẫn theo sáu người đàn ông trung niên châm rãi đi đến trước Chu Lạc Ly đã bị thương: “Chạy? Sao không tiếp tục chạy đi? Chạy đi tiếp!”
Giơ chân dẫm lên chỗ vết thương ở chân của Chu Lạc Ly, đạp mạnh xuống!
“Ưm…”
Chu Lạc Ly đau đến khuôn mặt trắng bệch, cắn răng chịu đựng!
Đạm Đài Yêu Yêu quát một tiếng: “Buông tứ sư tỷ của tôi ra!”
Chân nguyên trong cơ thể nổi lên, cả người vút lên giết đến về phía Vạn Thanh Hải!
“Đồ phế vật, còn dám ra tay với tôi? Chết đi cho tôi!”, Vạn Thanh Hải tỏ sắc mặt hung dữ.
Đập một chưởng về phía Đạm Đài Yêu Yêu, định giết cô ấy tại chỗ!
Trong lúc một chưởng này sắp chạm đến Đạm Đài Yêu Yêu, soạt một cái bóng người chặn trước người Đạm Đài Yêu Yêu!
Phập!
Một chưởng này đập mạnh lên bóng người đó!
Bóng người hoàn toàn không sao!
Bàn tay của Vạn Thanh Hải lại rắc rắc một tiếng trực tiếp nổ tung, cả người kêu thảm một tiếng bay đi như chó chết!
“Tiểu sư đệ!”
Đạm Đài Yêu Yêu vô cùng vui mừng.
Chu Lạc Ly thở nhẽ nhõm một hơi: “Tiểu sư đệ, quả nhiên đệ không sao!”
Chu Nhược Giai trực tiếp xông đến, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Hu hu hu, anh làm em sợ muốn chết… họ đều nói anh đã chết...”
Diệp Bắc Minh vỗ vai cô: “Chẳng phải anh còn sống khỏe mạnh đấy sao? Không sao đâu”.
Vương Yên Nhi không nói gì.
Đôi mắt đỏ bừng, thấy Diệp Bắc Minh không sao.
Cũng thở nhẽ nhõm một cái!
“Diệp Bắc Minh? Mày chính là Diệp Bắc Minh?”, Vạn Thanh Hải bò lên.
Tay phải nổ trung không những chảy máu.
Cơ thể suýt nữa rụng rời!
Vừa nãy Diệp Bắc Minh còn chưa đánh trả một chưởng đó, đối phương chịu một chưởng của ông ta mà vẫn không sao, mình lại bị sức mạnh bật bước đánh trọng thương?
Tên nhóc này là quái vật gì!
Diệp Bắc Minh kiểm tra tình trạng của Chu Lạc Ly, phát hiện không đáng ngại lắm.
Ánh mắt sầm xuống, khóa chặt Vạn Thanh Hải: “Chính ông đã đánh thương tứ sư tỷ của tôi? Ông không cần thiết phải sống nữa!”
Bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước người Vạn Thanh Hải!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, đâm ra một đường!
“Tai là người của nhà họ Vạn, mày dám…”
Vạn Thanh Hải còn chưa nói hết một câu!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên lồng ngực của ông ta, gần như chỉ trong tức thì!
Vạn Thanh Hải trực tiếp hóa thành một cái xác khô!
“Suýt…”
Năm người còn lại của nhà họ Vạn hít khí lạnh, quay người bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Muốn chạy hả?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, trức tiếp đâm xuyên cơ thể năm người, hút cạn tất cả tinh khí!
Năm cái xác khô từ không trung rơi xuống!
“A…”
Trong bóng tối vang lên một giọng kinh hãi.
Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền, nổ tung như sét đánh!
“Phụt…”
Một thanh niên ngã xuống đất thê thảm, điên cuồng dập đầu cầu xin: “Anh Diệp tha mạng! Tôi là Vương Thiên Thần, là đệ tử của thần cung Lục Đạo!”
“Nhược Giai sư muội, muội nói đi! Huynh là người mình, không phải kẻ địch!”
Chu Nhược Giai cau mày.
Tuy vào lúc quan trọng, Vương Thiên Thần lựa chọn rút lui, nhưng cũng đã đưa cô đến rừng rậm Tinh Hồn.
Liền lạnh lùng gật đầu: “Ông xã, anh ta không phải kẻ địch!”
Diệp Bắc Minh cũng không nhìn người này thêm một cái: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước rồi tính”.
“Được!”
Mấy người mau chóng xuống núi, vừa về đến dưới chân Lưỡng Giới Sơn, một đám võ giả đều sửng sốt.
“Họ lại xuống đây?”
“Người của nhà họ Vạn đâu?”
Trong lúc mọi người nghi hoặc.
Cũng có người nhìn sang Diệp Bắc Minh” “Thanh niên này là ai? Ấy! Sao mới là khí tức cảnh giới hư thần?”
Bỗng nhiên, một người đàn ông kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh! Thanh niên này là Diệp Bắc Minh!”
“Anh nói cái gì?”
“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”
Toàn bộ võ giả có mặt đều sửng sốt, chằng phải Diệp Bắc Minh đã tự hủy xương chí tôn chết rồi ư?”
Soạt! Soạt! Soạt!
Rất nhiều ánh mắt đều nhìn sang Diệp Bắc Minh, ánh mắt của người nào cũng vô tình lộ ra vẻ nóng rực và tham lam!
Trong cơ thể của Diệp Bắc Minh có một trăm bốn mươi tám chiếc xương chí tôn!
Quan trọng hơn là, khí tức cảnh giới của anh mới chỉ là hư thần nhỏ bé!
Lúc này.
Một ông lão cảnh giới thần tôn đỉnh phong đi ra khỏi đám đông: “Cậu nhóc, mày là Diệp Bắc Minh thật sao?”
Điều khiến người ta bất ngờ là, Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, tôi chính là Diệp Bắc Minh, tông chủ Thái Dương Tông!”
Vạn Thanh Hải dẫn theo sáu người đàn ông trung niên châm rãi đi đến trước Chu Lạc Ly đã bị thương: “Chạy? Sao không tiếp tục chạy đi? Chạy đi tiếp!”
Giơ chân dẫm lên chỗ vết thương ở chân của Chu Lạc Ly, đạp mạnh xuống!
“Ưm…”
Chu Lạc Ly đau đến khuôn mặt trắng bệch, cắn răng chịu đựng!
Đạm Đài Yêu Yêu quát một tiếng: “Buông tứ sư tỷ của tôi ra!”
Chân nguyên trong cơ thể nổi lên, cả người vút lên giết đến về phía Vạn Thanh Hải!
“Đồ phế vật, còn dám ra tay với tôi? Chết đi cho tôi!”, Vạn Thanh Hải tỏ sắc mặt hung dữ.
Đập một chưởng về phía Đạm Đài Yêu Yêu, định giết cô ấy tại chỗ!
Trong lúc một chưởng này sắp chạm đến Đạm Đài Yêu Yêu, soạt một cái bóng người chặn trước người Đạm Đài Yêu Yêu!
Phập!
Một chưởng này đập mạnh lên bóng người đó!
Bóng người hoàn toàn không sao!
Bàn tay của Vạn Thanh Hải lại rắc rắc một tiếng trực tiếp nổ tung, cả người kêu thảm một tiếng bay đi như chó chết!
“Tiểu sư đệ!”
Đạm Đài Yêu Yêu vô cùng vui mừng.
Chu Lạc Ly thở nhẽ nhõm một hơi: “Tiểu sư đệ, quả nhiên đệ không sao!”
Chu Nhược Giai trực tiếp xông đến, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Hu hu hu, anh làm em sợ muốn chết… họ đều nói anh đã chết...”
Diệp Bắc Minh vỗ vai cô: “Chẳng phải anh còn sống khỏe mạnh đấy sao? Không sao đâu”.
Vương Yên Nhi không nói gì.
Đôi mắt đỏ bừng, thấy Diệp Bắc Minh không sao.
Cũng thở nhẽ nhõm một cái!
“Diệp Bắc Minh? Mày chính là Diệp Bắc Minh?”, Vạn Thanh Hải bò lên.
Tay phải nổ trung không những chảy máu.
Cơ thể suýt nữa rụng rời!
Vừa nãy Diệp Bắc Minh còn chưa đánh trả một chưởng đó, đối phương chịu một chưởng của ông ta mà vẫn không sao, mình lại bị sức mạnh bật bước đánh trọng thương?
Tên nhóc này là quái vật gì!
Diệp Bắc Minh kiểm tra tình trạng của Chu Lạc Ly, phát hiện không đáng ngại lắm.
Ánh mắt sầm xuống, khóa chặt Vạn Thanh Hải: “Chính ông đã đánh thương tứ sư tỷ của tôi? Ông không cần thiết phải sống nữa!”
Bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước người Vạn Thanh Hải!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, đâm ra một đường!
“Tai là người của nhà họ Vạn, mày dám…”
Vạn Thanh Hải còn chưa nói hết một câu!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên lồng ngực của ông ta, gần như chỉ trong tức thì!
Vạn Thanh Hải trực tiếp hóa thành một cái xác khô!
“Suýt…”
Năm người còn lại của nhà họ Vạn hít khí lạnh, quay người bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Muốn chạy hả?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, trức tiếp đâm xuyên cơ thể năm người, hút cạn tất cả tinh khí!
Năm cái xác khô từ không trung rơi xuống!
“A…”
Trong bóng tối vang lên một giọng kinh hãi.
Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền, nổ tung như sét đánh!
“Phụt…”
Một thanh niên ngã xuống đất thê thảm, điên cuồng dập đầu cầu xin: “Anh Diệp tha mạng! Tôi là Vương Thiên Thần, là đệ tử của thần cung Lục Đạo!”
“Nhược Giai sư muội, muội nói đi! Huynh là người mình, không phải kẻ địch!”
Chu Nhược Giai cau mày.
Tuy vào lúc quan trọng, Vương Thiên Thần lựa chọn rút lui, nhưng cũng đã đưa cô đến rừng rậm Tinh Hồn.
Liền lạnh lùng gật đầu: “Ông xã, anh ta không phải kẻ địch!”
Diệp Bắc Minh cũng không nhìn người này thêm một cái: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước rồi tính”.
“Được!”
Mấy người mau chóng xuống núi, vừa về đến dưới chân Lưỡng Giới Sơn, một đám võ giả đều sửng sốt.
“Họ lại xuống đây?”
“Người của nhà họ Vạn đâu?”
Trong lúc mọi người nghi hoặc.
Cũng có người nhìn sang Diệp Bắc Minh” “Thanh niên này là ai? Ấy! Sao mới là khí tức cảnh giới hư thần?”
Bỗng nhiên, một người đàn ông kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh! Thanh niên này là Diệp Bắc Minh!”
“Anh nói cái gì?”
“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”
Toàn bộ võ giả có mặt đều sửng sốt, chằng phải Diệp Bắc Minh đã tự hủy xương chí tôn chết rồi ư?”
Soạt! Soạt! Soạt!
Rất nhiều ánh mắt đều nhìn sang Diệp Bắc Minh, ánh mắt của người nào cũng vô tình lộ ra vẻ nóng rực và tham lam!
Trong cơ thể của Diệp Bắc Minh có một trăm bốn mươi tám chiếc xương chí tôn!
Quan trọng hơn là, khí tức cảnh giới của anh mới chỉ là hư thần nhỏ bé!
Lúc này.
Một ông lão cảnh giới thần tôn đỉnh phong đi ra khỏi đám đông: “Cậu nhóc, mày là Diệp Bắc Minh thật sao?”
Điều khiến người ta bất ngờ là, Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, tôi chính là Diệp Bắc Minh, tông chủ Thái Dương Tông!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.