Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1126: Tôi đã biết tất cả
Ss Tần
26/11/2023
Nhan Như Ngọc đứng đằng xa, thanh nhã nhưng lạnh lùng, gật đầu nhìn Diệp Bắc Minh.
Người của Đế tộc chủ động bước tới, Đế Giang cười nói: “Cậu Diệp, đi chung chứ?”
Tiếp theo lập đội đồng hành mới là hành động sáng suốt.
Huống hồ Diệp Bắc Minh còn là một cái đùi bự.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tùy các người”.
Lúc này, nhóm người thứ ba tới.
Trong đám đông ấy có một bóng hình xinh đẹp vô cùng bắt mắt.
“Nhược Tuyết?”
Trái tim Diệp Bắc Minh run lên.
Sau khi Hạ Nhược Tuyết nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ đã rời khỏi Diệp Bắc Minh để đi rèn luyện.
Diệp Bắc Minh không mong cô ấy trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt nên chưa từng ngăn cản cô ấy làm gì.
Lúc này, Hạ Nhược Tuyết xuất hiện.
Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông trẻ tuổi thường cúi đầu đùa giỡn với cô ấy.
Tuy rằng Hạ Nhược Tuyết chưa từng đáp lại nhưng rõ ràng là quan hệ giữa hai người họ không tầm thường.
“Cô Hạ?”
Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Sao cô ấy lại ở chung một chỗ với người đàn ông khác?”
Rồi cô ta kinh ngạc liếc mắt sang nhìn Diệp Bắc Minh, đương nhiên cô ta biết quan hệ giữa Hạ Nhược Tuyết và Diệp Bắc Minh ra sao.
Lạc Khuynh Thành cũng nhíu mày: “Tiểu sư đệ, sao cô hồng nhan tri kỷ của em lại thế?”
Diệp Bắc Minh nhìn thẳng vào Hạ Nhược Tuyết rồi đi tới đó: “Nhược Tuyết, bọn họ là ai thế?”
Người đàn ông bên cạnh thoáng hiện một tia địch ý: “Hai người quen biết nhau à?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh là ai? Tôi không biết anh!”
Anh không dám tin vào tai mình bèn nói: “Nhược Tuyết, em đang đùa gì thế?”
“Em không quen anh ư? Chúng ta mới không gặp nhau bao lâu chứ?”
Gương mặt Hạ Nhược Tuyết thoáng hiện lên sự bối rối nhưng cô ấy vẫn lắc đầu: “Tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi, tôi không biết anh là ai thật!”
“Hơn nữa, tôi cũng không phải là Hạ Nhược Tuyết!”
Nói xong, cô ấy bèn xoay người để lại một bóng lưng cho Diệp Bắc Minh.
Rồi cô ấy đi thẳng về phía trước.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy lạnh lùng liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi cũng dẫn người đi theo.
Mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, chuẩn bị đuổi theo hỏi cho ra chuyện.
Lúc này, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng vang lên: “Nhóc à, tôi nhớ ra đây là đâu rồi!”
Diệp Bắc Minh mừng rỡ: “Tiểu Tháp, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao ông bỗng nhiên im bặt vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tôi cũng không biết tại sao, bỗng nhiên thần hồn của tôi mất liên lạc với cậu!”
“Nhưng mà tôi đã biết đây là đâu rồi!”
Diệp Bắc Minh vội nói: “Trước tiên đừng nghĩ nhiều quá!”
“Nhược Tuyết đang ở ngay đây, nhưng hình như cô ấy không quen tôi!”
“Hả? Để tôi xem thử!”
Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng tụ tập trung tìm kiếm Hạ Nhược Tuyết: “Nhóc à, rắc rối lớn rồi!”
“Cô ấy bị đoạt xá rồi...”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sao lại thế?”
Thần niệm hùng mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bao phủ Hạ Nhược Tuyết: “Nhưng mà rất kỳ lạ, trên cơ thể của cô ấy còn có một thần hồn khác nữa”.
“Thần hồn của bản thân cô ấy không bị cắn nuốt mà thần hồn của cả hai cùng nhau tồn tại!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chỉ có một khả năng, đó là Hạ Nhược Tuyết chủ động cho một thần hồn khác nương nấu cơ thể mình!”
“Hả?”
Chân mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt.
Rồi anh nhìn qua Hạ Nhược Tuyết.
Đúng lúc đó Hạ Nhược Tuyết quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau.
Diệp Bắc Minh rất quen ánh mắt ấy.
Diệp Bắc Minh thở dài nhẹ nhõm nói: “Ánh mắt của cô ấy nói cho tôi biết rằng cô ấy vẫn là Hạ Nhược Tuyết, tạm thời không sao cả”.
“Hẳn cô ấy có kế hoạch của mình, tạm thời tôi không nên đi phá rối cô ấy!”
Rồi anh chuyển chủ đề: “À phải rồi, Tiểu Tháp, vừa rồi ông nói biết đây là đâu, có ý gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu có nhớ khoảnh khắc khi tiến vào đây không”.
“Thần hồn của chúng ta mất liên lạc với nhau!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nhớ rõ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: “Đây là vì phần ký ức bị niêm phong của bổn tháp”.
“Chúng bỗng nhiên khôi phục một phần, mà phần ký ức này vô cùng khổng lồ”.
“Tôi sợ ảnh hưởng tới cậu nên mới cắt đứt liên lạc với cậu!”
“Bây giờ, bổn tháp đã biết tất cả rồi”.
Diệp Bắc Minh bèn hỏi ngay: “Tiểu Tháp, ông biết cái gì rồi?”
“Bí mật của thế giới Thái Cổ, cô gái thần bí kia là ai, tôi biết cả rồi...”
“Cái gì!”
Diệp Bắc Minh vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Ầm!
Long đài chấn động.
Lại có thêm mấy trăm người đáp xuống.
“Diệp Nguyệt Thiền? Sao cô ta cũng đến đây thế?”
Người của Đế tộc chủ động bước tới, Đế Giang cười nói: “Cậu Diệp, đi chung chứ?”
Tiếp theo lập đội đồng hành mới là hành động sáng suốt.
Huống hồ Diệp Bắc Minh còn là một cái đùi bự.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tùy các người”.
Lúc này, nhóm người thứ ba tới.
Trong đám đông ấy có một bóng hình xinh đẹp vô cùng bắt mắt.
“Nhược Tuyết?”
Trái tim Diệp Bắc Minh run lên.
Sau khi Hạ Nhược Tuyết nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ đã rời khỏi Diệp Bắc Minh để đi rèn luyện.
Diệp Bắc Minh không mong cô ấy trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt nên chưa từng ngăn cản cô ấy làm gì.
Lúc này, Hạ Nhược Tuyết xuất hiện.
Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông trẻ tuổi thường cúi đầu đùa giỡn với cô ấy.
Tuy rằng Hạ Nhược Tuyết chưa từng đáp lại nhưng rõ ràng là quan hệ giữa hai người họ không tầm thường.
“Cô Hạ?”
Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Sao cô ấy lại ở chung một chỗ với người đàn ông khác?”
Rồi cô ta kinh ngạc liếc mắt sang nhìn Diệp Bắc Minh, đương nhiên cô ta biết quan hệ giữa Hạ Nhược Tuyết và Diệp Bắc Minh ra sao.
Lạc Khuynh Thành cũng nhíu mày: “Tiểu sư đệ, sao cô hồng nhan tri kỷ của em lại thế?”
Diệp Bắc Minh nhìn thẳng vào Hạ Nhược Tuyết rồi đi tới đó: “Nhược Tuyết, bọn họ là ai thế?”
Người đàn ông bên cạnh thoáng hiện một tia địch ý: “Hai người quen biết nhau à?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh là ai? Tôi không biết anh!”
Anh không dám tin vào tai mình bèn nói: “Nhược Tuyết, em đang đùa gì thế?”
“Em không quen anh ư? Chúng ta mới không gặp nhau bao lâu chứ?”
Gương mặt Hạ Nhược Tuyết thoáng hiện lên sự bối rối nhưng cô ấy vẫn lắc đầu: “Tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi, tôi không biết anh là ai thật!”
“Hơn nữa, tôi cũng không phải là Hạ Nhược Tuyết!”
Nói xong, cô ấy bèn xoay người để lại một bóng lưng cho Diệp Bắc Minh.
Rồi cô ấy đi thẳng về phía trước.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy lạnh lùng liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi cũng dẫn người đi theo.
Mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, chuẩn bị đuổi theo hỏi cho ra chuyện.
Lúc này, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng vang lên: “Nhóc à, tôi nhớ ra đây là đâu rồi!”
Diệp Bắc Minh mừng rỡ: “Tiểu Tháp, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao ông bỗng nhiên im bặt vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tôi cũng không biết tại sao, bỗng nhiên thần hồn của tôi mất liên lạc với cậu!”
“Nhưng mà tôi đã biết đây là đâu rồi!”
Diệp Bắc Minh vội nói: “Trước tiên đừng nghĩ nhiều quá!”
“Nhược Tuyết đang ở ngay đây, nhưng hình như cô ấy không quen tôi!”
“Hả? Để tôi xem thử!”
Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng tụ tập trung tìm kiếm Hạ Nhược Tuyết: “Nhóc à, rắc rối lớn rồi!”
“Cô ấy bị đoạt xá rồi...”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sao lại thế?”
Thần niệm hùng mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bao phủ Hạ Nhược Tuyết: “Nhưng mà rất kỳ lạ, trên cơ thể của cô ấy còn có một thần hồn khác nữa”.
“Thần hồn của bản thân cô ấy không bị cắn nuốt mà thần hồn của cả hai cùng nhau tồn tại!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chỉ có một khả năng, đó là Hạ Nhược Tuyết chủ động cho một thần hồn khác nương nấu cơ thể mình!”
“Hả?”
Chân mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt.
Rồi anh nhìn qua Hạ Nhược Tuyết.
Đúng lúc đó Hạ Nhược Tuyết quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau.
Diệp Bắc Minh rất quen ánh mắt ấy.
Diệp Bắc Minh thở dài nhẹ nhõm nói: “Ánh mắt của cô ấy nói cho tôi biết rằng cô ấy vẫn là Hạ Nhược Tuyết, tạm thời không sao cả”.
“Hẳn cô ấy có kế hoạch của mình, tạm thời tôi không nên đi phá rối cô ấy!”
Rồi anh chuyển chủ đề: “À phải rồi, Tiểu Tháp, vừa rồi ông nói biết đây là đâu, có ý gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu có nhớ khoảnh khắc khi tiến vào đây không”.
“Thần hồn của chúng ta mất liên lạc với nhau!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nhớ rõ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: “Đây là vì phần ký ức bị niêm phong của bổn tháp”.
“Chúng bỗng nhiên khôi phục một phần, mà phần ký ức này vô cùng khổng lồ”.
“Tôi sợ ảnh hưởng tới cậu nên mới cắt đứt liên lạc với cậu!”
“Bây giờ, bổn tháp đã biết tất cả rồi”.
Diệp Bắc Minh bèn hỏi ngay: “Tiểu Tháp, ông biết cái gì rồi?”
“Bí mật của thế giới Thái Cổ, cô gái thần bí kia là ai, tôi biết cả rồi...”
“Cái gì!”
Diệp Bắc Minh vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Ầm!
Long đài chấn động.
Lại có thêm mấy trăm người đáp xuống.
“Diệp Nguyệt Thiền? Sao cô ta cũng đến đây thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.