Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 692: Tôi là sát thần!

Ss Tần

10/08/2023

“Ngũ trưởng lão!”

Nhìn thấy đầu người bay lên, tất cả mọi người có mặt kinh hãi kêu lên một tiếng!

Trái tim sợ đến suýt nổ tung, ông ta là Thánh Vương hậu kỳ đó!”

Vậy mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có?

Một Thánh Vương khác mặt biến sắc: “Mày là ai?”

“Mà dám giết trưởng lão của Thanh Huyền Tông, nơi này cách Thanh Huyền Tông chưa đến trăm dặm…”

Diệp Bắc Minh dậm chân, mặt đất ầm ầm vang lên một tiếng.

Trượt đến trước người kẻ này, chém ngang Thần Ma Liêm Đao trong tay!

“Muốn chết hả!”

Vị Thánh Vương này gầm thét lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh bảo đao, chém lên Thần Ma Liêm Đao!

Khoảnh khắc hai bên đập vào nhau, bảo đao bị chém làm đôi!

Phụt!

Liền sau đó.

Vị Thánh Vương này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức!

“Suýt!”

Đám người Bạch Chính Đức hít sâu một hơi lạnh, không nhịn được lùi lại.

Còn chưa đến mười giây, người trước mắt đã giết hai Thánh Vương?

“Anh bạn này, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?”

“Chúng tôi là trưởng lão của Thanh Huyền Tông, không có ác ý với cậu!”

Hai Thánh Vương toát mồ hôi lạnh, sượt sượt sượt lùi lại.

Soạt!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, tốc độ nhanh đến không thể tin nổi, trong chớp mắt xuất hiện trước hai người.

Thần Ma Liêm Đao vô tình chém đứt cổ của hai người!

Hai người cảnh giới Thánh Vương vẫn không có cơ hội phản kháng!

“Suýt!”

Đám người còn lại kinh hồn bạt vía.

Bạch Chính Đức quát lên một tiếng: “Đi thôi, mau về Thanh Huyền Tông!”

Mọi người không hề do dự, quay người định bỏ chạy.

“A!”

Một tiếng kêu thảm vang lên.

Đám người không nhịn được quay đầu nhìn, sợ đến tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!



Chỉ thấy một vị Thánh Vương chạy chậm nhất bị đuổi kịp, Thần Ma Liêm Đao trực tiếp chém người này thành hai nửa!

“A!”

“Cứu tôi với…”

“Đừng…”

Sau lưng không ngừng có tiếng kêu vang lên.

Những trưởng lão nội môn thường ngày cao cao tại thượng, lúc này lại giống như con mồi bị người ta truy giết!

Tốc độ của Bạch Chính Đức nhanh nhất, xông lên phía trước nhất.

Tiếng kêu phía sau càng lúc càng ít dần, ông ta toát mồ hôi trán, không nhịn được quay đầu nhìn!

Diệp Bắc Minh đã chỉ cách ông ta ba mét!

Giơ chân đạp một cái!

Phập!

Bạch Chính Đức bay đi như con chó chết, kinh mạch toàn thân đứt lìa toàn bộ!

Bạch Chính Đức lật người, vẻ mặt kinh hãi: “Mày… rốt cuộc mày là ai?”

Giọng nói dưới mặt nạ vang lên: “Bạch trưởng lão, vừa nãy ông còn muốn bắt tôi đến Chấp Pháp Đường đấy?”

“Sao thế? Không nhận ra tôi nữa à?”

“Là mày?”

“Làm sao có thể!”

Đồng tử của Bạch Chính Đức điên cuồng co lại, giống như gặp ma: “Diệp Bắc Minh… Mày… mày làm sao có thể có thực lực giết Thánh Vương đỉnh phong?”

“Mày… mày mới là cảnh giới võ thần!”

Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói tôi là võ thần? Tôi là sát thần!”

Thần Ma Liêm Đao nhanh gọn dứt khoát chém xuống.

Đầu người bay cao lên!

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu bỏ đi.

Ba giây sau.

Phập một tiếng bức bối, cái đầu của Bạch Chính Đức rơi ở chỗ không xa!

Cái đầu của Bạch Chính Đức trừng to mắt, khuôn mặt già đầy vẻ khó mà tin được.

Đến chết ông ta cũng không dám tin, mình lại chết trong tay một thợ săn?



Thương hội Thiên Hạ ở thành Thanh Huyền.

Trong khuê phòng của Tô Thanh Ca, một giọng nói vang lên: “Cô tìm tôi à?”

“A?”



Tô Thanh Ca kinh hãi kêu một tiếng.

Kinh ngạc phát hiện, trong khuê phòng có thêm một người!

Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ và mặc áo choàng!

Tô Thanh Ca phản ứng lại, mau chóng nói: “Cậu Diệp, thật ngại quá”.

“Vì tôi thực sự không biết liên lạc với cậu bằng cách nào, cho nên chỉ có thể nhỏ máu tươi lên ngọc bội”.

Diệp Bắc Minh không truy cứu việc này: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”

Đôi mắt Tô Thanh Ca lóe lên: “Cậu Diệp, sáu tỷ khối nguyên mà cậu cần, đã đủ rồi”.

Cô ta đưa qua một chiếc nhẫn trữ vật.

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Nhanh vậy ư?”

Tô Thanh Ca cười xinh đẹp: “Chuyện của cậu Diệp, Thanh Ca vẫn luôn để trong lòng”.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Tại sao giúp tôi như vậy?”

Tô Thanh Ca biết bất luận tìm lý do gì, cũng không bằng nói thật, hít sâu một hơi: “Phù!”

“Thứ nhất, tôi tận mắt chứng kiến thực lực luyện đan của cậu, chỉ dựa vào thực lực luyện đan của cậu đã đủ đáng mười tỷ khối nguyên rồi!”

“Thứ hai, câu Diệp đã cứu mạng Thanh Ca!”

“Thứ ba, tôi muốn kết giao với cậu Diệp!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một chữ: “Ồ?”

Tô Thanh Ca vô cùng nghiêm túc: “Nhà họ Tô là một trong mười gia tộc sáng lập Thanh Huyền Tông, nhưng thân phận của tôi rất khó xử”.

“Vì cha của tôi không có quyền lợi gì ở nhà họ Tô, cho nên bản thân tôi cũng không thể nắm giữ được số phận của mình!”

“Chắc chắn sẽ bị đưa đi liên hôn, hoặc là quản lý một vài sản nghiệp của gia tộc!”

“Bây giờ tôi…”

“Dừng!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời Tô Thanh Ca: “Tôi không muốn nghe câu chuyện của cô, giữa chúng ta chỉ là giao dịch!”

“Cô chỉ cần nói với tôi, cô muốn tôi giúp cô thế nào?”

Tô Thanh Ca ngẩn người, đôi mắt tràn đầy thất vọng.

Chỉ là giao dịch thôi sao?

Xem ra cậu Diệp không hề có hứng thú với cô ta!

Ngay cả câu chuyện của cô ta, cũng không muốn nghe.

“Được thôi”.

Tô Thanh Ca hơi thất vọng: “Tôi hy vọng, cậu Diệp có thể ra tay mười lần vô điều kiện vì tôi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ba lần!”

Tô Thanh Ca cắn răng: “Năm lần!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook