Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1841: Tôi muốn cho anh
Ss Tần
30/04/2024
Nguyễn Thanh Từ hít sâu một hơi: “Thánh tử điện hạ, cảm ơn anh đã trừng
phạt Tù Kiếm! Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, tuy Tù Kiếm đáng
sợ, nhưng anh trai của hắn Tù Thiên còn đáng sợ hơn!”
“Tốt nhất anh mau chóng rời khỏi đế đô thì hơn! Còn nữa, nếu anh có hứng thú với tôi, thì xin anh từ bỏ đi!”
“Trái tim Thanh Từ đã có người khác, tôi chỉ có thể dùng mạng để báo đáp ân tình của anh!”
Nói xong.
Giơ tay lấy ra một con dao găm từ trong chiếc nhẫn trữ vật, không hề do dự đâm về phía cổ!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tiến lên trước một bước, tóm chắt cổ tay của Nguyễn Thanh Từ: “Cô bé này, tính cách vẫn cương liệt như vậy hả?”
Nguyễn Thanh Từ cất giọng cực kỳ băng lạnh: “Thánh tử điện hạ, xin anh tự trọng! Tôi không muốn…”
Còn chưa nói hết câu!
Diệp Bắc Minh bất lực cười: “Thanh Từ, cô nhìn xem tôi là ai?”
Khuôn mặt biến đổi!
Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt Nguyễn Thanh Từ!
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, Nguyễn Thanh Từ liền ngẩn người!
Sau đó.
Nước mắt lập tức tuôn rơi!
“Hu hu hu… anh Diệp, sao lại là anh!”, trực tiếp nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, ôm chặt: “Hu hu hu, tôi còn tưởng không còn được gặp lại anh nữa!”
“Anh Diệp, tôi nhớ anh lắm! Hu hu hu”
Diệp Bắc Minh vỗ vai cô ta, an ủi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng phải cô đang yên ổn ở Thần Giới sao? Tại sao lại đến Đại Lục Hỗn Độn?”
“Tôi…”
Nguyễn Thanh Từ đỏ con mắt, cơ thể run lên.
Cô ta kể lại chuyện Tù Kiếm tiến vào điện Thần Hoàng, giết mẹ của cô ta, rồi đưa cô ta đến Thần Quốc Hỗn Độn một lượt!
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh âm sầm đến dọa người: “Đáng chết! Vừa nãy tôi nên trực tiếp giết hắn!”
Nguyễn Thanh Từ rơi nước mắt lắc đầu: “Anh Diệp, không cần! Vậy là đủ rồi!”
“Nếu anh giết Tù Kiếm thật, ngược lại sẽ bị nhà họ Tù truy giết không ngừng nghỉ!”
“Như này là đủ rồi, Thanh Từ thực sự thấy đủ rồi!”
“Ầy, nha đầu ngốc”.
Diệp Bắc Minh vỗ vai của cô ta.
Khóc mãi khóc mãi, Nguyễn Thanh Từ lại ngủ mất.
Ngeh thấy tiếng thở đều đặn của cô ta, Diệp Bắc Minh cũng đau lòng.
Bế Nguyễn Thanh Từ lên nhẹ nhàng đặt lên giường, căn phòng rất rộng, Diệp Bắc Minh đến một căn phòng khác nghỉ ngơi.
Bảy ngày bảy đêm đột phá liên tục, rồi lại lên đường đến đế đô, anh cũng khá mệt mỏi rồi.
Vừa nằm xuống không lâu, đột nhiên trong lòng có thêm thứ gì mềm mềm!
Mở mắt ra nhìn, Nguyễn Thanh Từ đã rúc vào trong lòng anh từ lúc nào, khuôn mặt đỏ ửng, nói bằng giọng chỉ có con kiến mới nghe thấy: “Anh Diệp, tôi… tôi.. một mình tôi sợ lắm…”
“Đừng đuổi tôi đi được không?”
Đôi mắt long lanh, nước mắt vẫn chưa khô, đáng thương.
Diệp Bắc Minh châm rãi ôm lấy cô ta.
Vừa ngủ không lâu, hơi thở của Nguyễn Thanh Từ càng lúc càng dồn dập.
Hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc lên tiếng: “Anh Diệp, tôi muốn cho anh…”
Lúc này.
“Dạ Thần! Cút ra đây!”
Một giọng gào truyền khắp cả Lầu Đế Khuyết!
Nghe thấy giọng này, đôi mắt của Nguyễn Thanh Từ hiên lên tia sợ hãi: “Anh Diệp, là Tù Thiên! Tù Thiên đến rồi!”
“Anh Diệp, anh tuyệt đối đừng ra ngoài, Tù Thiên rất khủng bố, thực sự rất khủng bố!”
“Cả thế hệ thanh niên của Nguyên tộc không ai là đối thủ của hắn, tuy hắn chỉ là cảnh giới Bản Nguyên, nhưng người cảnh giới Chân Quân cũng không phải là đối thủ của hắn!”
“Anh sẽ chết đấy…”
Ôm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh.
Cầu xin!
Không cho anh đi!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đừng sợ, đợi tôi quay lại”.
Nói xong rồi tách ngón tay của Nguyễn Thanh Từ ra, đẩy cửa đi ra.
Lúc này, Lầu Đế Khuyết vẫn sáng trưng.
Những võ giả đang ngủ cũng đều tỉnh dậy, chỉ thấy Tù Thiên đi trên không trung, khí tức cường mạnh bao trùm cả Lầu Đế Khuyết!
“Hắn chính là Tù Thiên sao?”
“Khí thế thật khủng bố, tôi lại muốn quỳ trước hắn…”
Các võ giả phía dưới ngẩng đầu nhìn lên trời, có một cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy!
Lúc này.
Cánh cửa của lầu số một Thiên Tự mở ra, Diệp Bắc Minh đứng ở cửa!
Tù Kiếm hét lên với giọng khàn khàn: “Anh! Chính là hắn! Tên nhóc này chính là Dạ Thần!”
“Là hắn đã phế đan điền của em! Em muốn hắn chết!”
Tù Thiên từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh như đế vương: “Quỳ xuống trước mặt em trai tao cầu xin tha thứ cho mày!”
“Hay là hai anh em mày cùng quỳ xuống dưới chân tao đi! Quỳ xuống cho tao!”, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên như thiên lôi!
Bước ra một bước!
Nghịch thiên đi lên!
“Vãi!”
“Hắn coi thường sự uy áp của Tù Thiên?”
“Lại chủ động ra tay!”
Các võ giả ở Lầu Đế Khuyết cắn mạnh đầu lưỡi, suýt nữa kinh hãi nhảy lên!
“Muốn chết hả!”
Con mắt của Tù Thiên sầm xuống, giơ chân trực tiếp dẫm về phía thiên linh cái của Diệp Bắc Minh!
“Nổ cho tao!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, ma khí ngút trời hóa thành một con ma long màu đen!
“Tốt nhất anh mau chóng rời khỏi đế đô thì hơn! Còn nữa, nếu anh có hứng thú với tôi, thì xin anh từ bỏ đi!”
“Trái tim Thanh Từ đã có người khác, tôi chỉ có thể dùng mạng để báo đáp ân tình của anh!”
Nói xong.
Giơ tay lấy ra một con dao găm từ trong chiếc nhẫn trữ vật, không hề do dự đâm về phía cổ!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tiến lên trước một bước, tóm chắt cổ tay của Nguyễn Thanh Từ: “Cô bé này, tính cách vẫn cương liệt như vậy hả?”
Nguyễn Thanh Từ cất giọng cực kỳ băng lạnh: “Thánh tử điện hạ, xin anh tự trọng! Tôi không muốn…”
Còn chưa nói hết câu!
Diệp Bắc Minh bất lực cười: “Thanh Từ, cô nhìn xem tôi là ai?”
Khuôn mặt biến đổi!
Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt Nguyễn Thanh Từ!
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, Nguyễn Thanh Từ liền ngẩn người!
Sau đó.
Nước mắt lập tức tuôn rơi!
“Hu hu hu… anh Diệp, sao lại là anh!”, trực tiếp nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, ôm chặt: “Hu hu hu, tôi còn tưởng không còn được gặp lại anh nữa!”
“Anh Diệp, tôi nhớ anh lắm! Hu hu hu”
Diệp Bắc Minh vỗ vai cô ta, an ủi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng phải cô đang yên ổn ở Thần Giới sao? Tại sao lại đến Đại Lục Hỗn Độn?”
“Tôi…”
Nguyễn Thanh Từ đỏ con mắt, cơ thể run lên.
Cô ta kể lại chuyện Tù Kiếm tiến vào điện Thần Hoàng, giết mẹ của cô ta, rồi đưa cô ta đến Thần Quốc Hỗn Độn một lượt!
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh âm sầm đến dọa người: “Đáng chết! Vừa nãy tôi nên trực tiếp giết hắn!”
Nguyễn Thanh Từ rơi nước mắt lắc đầu: “Anh Diệp, không cần! Vậy là đủ rồi!”
“Nếu anh giết Tù Kiếm thật, ngược lại sẽ bị nhà họ Tù truy giết không ngừng nghỉ!”
“Như này là đủ rồi, Thanh Từ thực sự thấy đủ rồi!”
“Ầy, nha đầu ngốc”.
Diệp Bắc Minh vỗ vai của cô ta.
Khóc mãi khóc mãi, Nguyễn Thanh Từ lại ngủ mất.
Ngeh thấy tiếng thở đều đặn của cô ta, Diệp Bắc Minh cũng đau lòng.
Bế Nguyễn Thanh Từ lên nhẹ nhàng đặt lên giường, căn phòng rất rộng, Diệp Bắc Minh đến một căn phòng khác nghỉ ngơi.
Bảy ngày bảy đêm đột phá liên tục, rồi lại lên đường đến đế đô, anh cũng khá mệt mỏi rồi.
Vừa nằm xuống không lâu, đột nhiên trong lòng có thêm thứ gì mềm mềm!
Mở mắt ra nhìn, Nguyễn Thanh Từ đã rúc vào trong lòng anh từ lúc nào, khuôn mặt đỏ ửng, nói bằng giọng chỉ có con kiến mới nghe thấy: “Anh Diệp, tôi… tôi.. một mình tôi sợ lắm…”
“Đừng đuổi tôi đi được không?”
Đôi mắt long lanh, nước mắt vẫn chưa khô, đáng thương.
Diệp Bắc Minh châm rãi ôm lấy cô ta.
Vừa ngủ không lâu, hơi thở của Nguyễn Thanh Từ càng lúc càng dồn dập.
Hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc lên tiếng: “Anh Diệp, tôi muốn cho anh…”
Lúc này.
“Dạ Thần! Cút ra đây!”
Một giọng gào truyền khắp cả Lầu Đế Khuyết!
Nghe thấy giọng này, đôi mắt của Nguyễn Thanh Từ hiên lên tia sợ hãi: “Anh Diệp, là Tù Thiên! Tù Thiên đến rồi!”
“Anh Diệp, anh tuyệt đối đừng ra ngoài, Tù Thiên rất khủng bố, thực sự rất khủng bố!”
“Cả thế hệ thanh niên của Nguyên tộc không ai là đối thủ của hắn, tuy hắn chỉ là cảnh giới Bản Nguyên, nhưng người cảnh giới Chân Quân cũng không phải là đối thủ của hắn!”
“Anh sẽ chết đấy…”
Ôm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh.
Cầu xin!
Không cho anh đi!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đừng sợ, đợi tôi quay lại”.
Nói xong rồi tách ngón tay của Nguyễn Thanh Từ ra, đẩy cửa đi ra.
Lúc này, Lầu Đế Khuyết vẫn sáng trưng.
Những võ giả đang ngủ cũng đều tỉnh dậy, chỉ thấy Tù Thiên đi trên không trung, khí tức cường mạnh bao trùm cả Lầu Đế Khuyết!
“Hắn chính là Tù Thiên sao?”
“Khí thế thật khủng bố, tôi lại muốn quỳ trước hắn…”
Các võ giả phía dưới ngẩng đầu nhìn lên trời, có một cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy!
Lúc này.
Cánh cửa của lầu số một Thiên Tự mở ra, Diệp Bắc Minh đứng ở cửa!
Tù Kiếm hét lên với giọng khàn khàn: “Anh! Chính là hắn! Tên nhóc này chính là Dạ Thần!”
“Là hắn đã phế đan điền của em! Em muốn hắn chết!”
Tù Thiên từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh như đế vương: “Quỳ xuống trước mặt em trai tao cầu xin tha thứ cho mày!”
“Hay là hai anh em mày cùng quỳ xuống dưới chân tao đi! Quỳ xuống cho tao!”, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên như thiên lôi!
Bước ra một bước!
Nghịch thiên đi lên!
“Vãi!”
“Hắn coi thường sự uy áp của Tù Thiên?”
“Lại chủ động ra tay!”
Các võ giả ở Lầu Đế Khuyết cắn mạnh đầu lưỡi, suýt nữa kinh hãi nhảy lên!
“Muốn chết hả!”
Con mắt của Tù Thiên sầm xuống, giơ chân trực tiếp dẫm về phía thiên linh cái của Diệp Bắc Minh!
“Nổ cho tao!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, ma khí ngút trời hóa thành một con ma long màu đen!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.