Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1329: Trả lại tra tấn
Ss Tần
06/01/2024
Bạch Kiếm Tinh cười khinh bỉ: “Là tao làm thì sao hả?”
“Oắt con, đây là Thiên Y các, lẽ nào mày tưởng...”
Gã còn chưa kịp dứt lời.
Ầm!
Luồng huyết khí khủng khiếp phóng lên trời cao, thoáng chốc Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt Bạch Kiếm Tinh.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng xé rách kinh khủng truyền tới.
Răng rắc!
Kèm theo tiếng xương cốt gãy vụn.
Bạch Kiếm Tinh biến thành một người máu.
Xương cả người gãy, mỗi một ngón tay đều bị xé xuống.
Nhưng chúng không đứt hoàn toàn mà treo lủng lẳng trên bàn tay.
Cơn đau khiến Bạch Kiếm Tinh run rẩy, điên cuồng la hét: “Đoạn sư huynh, cứu tôi... mau cứu tôi!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn gã: “Đừng vội, trò hay vừa mới bắt đầu mà!”
Dứt lời, mười ba cây kim khâu đâm vào cơ thể Bạch Kiếm Tinh.
Ngân châm cứu người, kim khâu giết người.
Trong nháy mắt, Bạch Kiếm Tinh như lướt qua địa ngục Cửu U, cả người như bị hàng tỷ ác quỷ cắn xé ngấu nghiến.
Sống không bằng chết.
Gã quỳ rạp xuống đất.
Luôn miệng kêu la, cầu xin tha tội.
“Cứu mạng... á... đau chết tôi!”
“Không cần, cầu xin cậu tha cho tôi! Vương sư đệ, sư đệ Vương Khinh Hậu!”
“Ông ơi... tôi biết mình sai rồi, cầu xin cậu bảo cậu ta buông tha tôi với!”
“Giết tôi đi, cầu xin cậu cho tôi chết đi!”
Quỷ Môn Thập Tam Châm đã khiến tâm lý của Bạch Kiếm Tinh sụp đổ.
Giờ gã khác xa với kẻ kiêu ngạo trước kia mà chỉ một lòng muốn chết.
Những người còn lại thấy dáng vẻ thê thảm của Bạch Kiếm Tinh chỉ biết nuốt một ngụm nước miếng.
Sắc mặt Đoạn Dật Phong vô cùng u tối: “Oắt con, cậu là ai?”
“Tôi là người anh em của Vương Khinh Hậu và cũng là người muốn mạng của chúng bây!”
Diệp Bắc Minh lao vào đám người như thần chết.
Đoạn Dật Phong quát to: “Chỉ là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong mà cũng dám ra tay trước mặt tôi à?”
Khí tức cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ bùng nổ, anh ta chủ động lao vào Diệp Bắc Minh.
“Chết đi!”
Ngay khi hai người va vào nhau.
Phụt!
Đoạn Dật Phong bay phắt ra ngoài, hai cánh tay nổ tung tan tành.
Anh ta ngã nhào lăn quay trên mặt đất.
Mấy người cô gái áo lục thấy thế bèn hoảng sợ quay lưng bỏ chạy.
Gầm gừ!
Chín con hắc long từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh lao ra, lũ cô gái áo lục như bị sét đánh, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Máu tươi nhầy nhụa.
Diệp Bắc Minh thong dong bước tới như thần chế: “Người anh em của tôi bị tra tấn thế nào thì các ngươi cũng sẽ như thế!”
“Chúng tôi không hề ra tay!”
“Tất cả đều do Đoạn Dật Phong sai bảo, chúng tôi chưa từng đánh Vương sư đệ...”
Lũ nam thanh nữ tú sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu.
Cô gái áo lục mở to mắt tỏ vẻ đáng thương vô số tội: “Đại nhân, chúng tôi vô tội!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Cô vô tội vậy cơ à? Thế thì bắt đầu từ cô đi!”
“Đừng...”
Cô gái áo lục ra vẻ lấy lòng, trong lòng còn có chút ảo tưởng.
Diệp Bắc Minh bước tới.
Anh tóm lấy mấy ngón tay ngọc ngà non nã của cô gái áo lục rồi xé từng ngón một.
“Á!”
Cô gái áo lục hoảng sợ hét lên.
Các đệ tử ngoại môn của Thiên Y các thấy thế đều hoảng sợ. Cơn hãi hùng bao trùng khắp ngọn núi.
Diệp Bắc Minh mặc nhiên không quan tâm tới phản ứng của bọn họ mà bước tới chỗ Đoạn Dật Phong.
Đoạn Dật Phong nuốt một ngụm nước miếng, làm bộ bình tĩnh: “Tôi phải nhắc nhở cậu lại lần nữa, nơi này là Thiên Y các!”
“Bây giờ cậu thu tay lại còn...”
Răng rắc!
Anh giẫm mạnh chân xuống.
“Á...”, Đoạn Dật Phong kêu như heo chọc tiết.
“Phong Nhi!”
Một tiếng gầm đầy tức giận vọng tới, một lão già giáng từ trên trời xuống.
“Đoạn trưởng lão đến rồi!”
Mấy người cô gái áo lục như tóm được cọng rơm cứu mạng.
Đoạn trưởng lão nhìn máu thịt bầy nhầy của Đoạn Dật Phong mà tức điên, gào lên: “Đồ súc sinh, dám đánh cháu trai tôi ở Thiên Y các!”
“Cậu không biết chữ chết viết thế nào nhỉ, hôm nay cho dù là ông trời đến đây thì cậu cũng chỉ còn đường chết thôi!”
Đoạn Dật Phong đau đớn rống lên: “Ông nội, giết cậu ta giúp cháu với!”
“Cháu phải bắt tên oắt con đó chịu chung số phận với tên tàn phế Vương Khinh Hậu kia! Tra tấn cậu ta, tra tấn cậu ta bằng cách tàn nhẫn nhất cho cháu!”
Đoạn trưởng lão tung trảo vào không khí.
Một thanh trường kiếm xuất hiện.
Vun vút!
Một đường kiếm khí trăm trượng giáng xuống.
Diệp Bắc Minh tung quyền đáp trả, một con huyết long lao ra.
Rầm!
Nháy mắt, kiếm khí bể nát, làn khí phản chấn cuồn cuộn lan ra, đập mạnh vào ngực Đoạn trưởng lão.
Đoạn trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, thê thảm bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Đằng sau đống đất đá hỗn loạn, máu trào ra từ ngực lão già kia.
“Đoạn trưởng lão...”
“Ông nội!”, đồng tử Đoạn Dật Phong co rút lại.
Bầu không khí yên tĩnh như chết.
Một giây.
Hai giây.
...
“Oắt con, đây là Thiên Y các, lẽ nào mày tưởng...”
Gã còn chưa kịp dứt lời.
Ầm!
Luồng huyết khí khủng khiếp phóng lên trời cao, thoáng chốc Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt Bạch Kiếm Tinh.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng xé rách kinh khủng truyền tới.
Răng rắc!
Kèm theo tiếng xương cốt gãy vụn.
Bạch Kiếm Tinh biến thành một người máu.
Xương cả người gãy, mỗi một ngón tay đều bị xé xuống.
Nhưng chúng không đứt hoàn toàn mà treo lủng lẳng trên bàn tay.
Cơn đau khiến Bạch Kiếm Tinh run rẩy, điên cuồng la hét: “Đoạn sư huynh, cứu tôi... mau cứu tôi!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn gã: “Đừng vội, trò hay vừa mới bắt đầu mà!”
Dứt lời, mười ba cây kim khâu đâm vào cơ thể Bạch Kiếm Tinh.
Ngân châm cứu người, kim khâu giết người.
Trong nháy mắt, Bạch Kiếm Tinh như lướt qua địa ngục Cửu U, cả người như bị hàng tỷ ác quỷ cắn xé ngấu nghiến.
Sống không bằng chết.
Gã quỳ rạp xuống đất.
Luôn miệng kêu la, cầu xin tha tội.
“Cứu mạng... á... đau chết tôi!”
“Không cần, cầu xin cậu tha cho tôi! Vương sư đệ, sư đệ Vương Khinh Hậu!”
“Ông ơi... tôi biết mình sai rồi, cầu xin cậu bảo cậu ta buông tha tôi với!”
“Giết tôi đi, cầu xin cậu cho tôi chết đi!”
Quỷ Môn Thập Tam Châm đã khiến tâm lý của Bạch Kiếm Tinh sụp đổ.
Giờ gã khác xa với kẻ kiêu ngạo trước kia mà chỉ một lòng muốn chết.
Những người còn lại thấy dáng vẻ thê thảm của Bạch Kiếm Tinh chỉ biết nuốt một ngụm nước miếng.
Sắc mặt Đoạn Dật Phong vô cùng u tối: “Oắt con, cậu là ai?”
“Tôi là người anh em của Vương Khinh Hậu và cũng là người muốn mạng của chúng bây!”
Diệp Bắc Minh lao vào đám người như thần chết.
Đoạn Dật Phong quát to: “Chỉ là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong mà cũng dám ra tay trước mặt tôi à?”
Khí tức cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ bùng nổ, anh ta chủ động lao vào Diệp Bắc Minh.
“Chết đi!”
Ngay khi hai người va vào nhau.
Phụt!
Đoạn Dật Phong bay phắt ra ngoài, hai cánh tay nổ tung tan tành.
Anh ta ngã nhào lăn quay trên mặt đất.
Mấy người cô gái áo lục thấy thế bèn hoảng sợ quay lưng bỏ chạy.
Gầm gừ!
Chín con hắc long từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh lao ra, lũ cô gái áo lục như bị sét đánh, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Máu tươi nhầy nhụa.
Diệp Bắc Minh thong dong bước tới như thần chế: “Người anh em của tôi bị tra tấn thế nào thì các ngươi cũng sẽ như thế!”
“Chúng tôi không hề ra tay!”
“Tất cả đều do Đoạn Dật Phong sai bảo, chúng tôi chưa từng đánh Vương sư đệ...”
Lũ nam thanh nữ tú sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu.
Cô gái áo lục mở to mắt tỏ vẻ đáng thương vô số tội: “Đại nhân, chúng tôi vô tội!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Cô vô tội vậy cơ à? Thế thì bắt đầu từ cô đi!”
“Đừng...”
Cô gái áo lục ra vẻ lấy lòng, trong lòng còn có chút ảo tưởng.
Diệp Bắc Minh bước tới.
Anh tóm lấy mấy ngón tay ngọc ngà non nã của cô gái áo lục rồi xé từng ngón một.
“Á!”
Cô gái áo lục hoảng sợ hét lên.
Các đệ tử ngoại môn của Thiên Y các thấy thế đều hoảng sợ. Cơn hãi hùng bao trùng khắp ngọn núi.
Diệp Bắc Minh mặc nhiên không quan tâm tới phản ứng của bọn họ mà bước tới chỗ Đoạn Dật Phong.
Đoạn Dật Phong nuốt một ngụm nước miếng, làm bộ bình tĩnh: “Tôi phải nhắc nhở cậu lại lần nữa, nơi này là Thiên Y các!”
“Bây giờ cậu thu tay lại còn...”
Răng rắc!
Anh giẫm mạnh chân xuống.
“Á...”, Đoạn Dật Phong kêu như heo chọc tiết.
“Phong Nhi!”
Một tiếng gầm đầy tức giận vọng tới, một lão già giáng từ trên trời xuống.
“Đoạn trưởng lão đến rồi!”
Mấy người cô gái áo lục như tóm được cọng rơm cứu mạng.
Đoạn trưởng lão nhìn máu thịt bầy nhầy của Đoạn Dật Phong mà tức điên, gào lên: “Đồ súc sinh, dám đánh cháu trai tôi ở Thiên Y các!”
“Cậu không biết chữ chết viết thế nào nhỉ, hôm nay cho dù là ông trời đến đây thì cậu cũng chỉ còn đường chết thôi!”
Đoạn Dật Phong đau đớn rống lên: “Ông nội, giết cậu ta giúp cháu với!”
“Cháu phải bắt tên oắt con đó chịu chung số phận với tên tàn phế Vương Khinh Hậu kia! Tra tấn cậu ta, tra tấn cậu ta bằng cách tàn nhẫn nhất cho cháu!”
Đoạn trưởng lão tung trảo vào không khí.
Một thanh trường kiếm xuất hiện.
Vun vút!
Một đường kiếm khí trăm trượng giáng xuống.
Diệp Bắc Minh tung quyền đáp trả, một con huyết long lao ra.
Rầm!
Nháy mắt, kiếm khí bể nát, làn khí phản chấn cuồn cuộn lan ra, đập mạnh vào ngực Đoạn trưởng lão.
Đoạn trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, thê thảm bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Đằng sau đống đất đá hỗn loạn, máu trào ra từ ngực lão già kia.
“Đoạn trưởng lão...”
“Ông nội!”, đồng tử Đoạn Dật Phong co rút lại.
Bầu không khí yên tĩnh như chết.
Một giây.
Hai giây.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.