Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 841: Trở về nguyên hình
Ss Tần
03/09/2023
Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Cổ Thông Thiên bổ sung thêm một câu: "Không phải cậu Diệp đây cũng là Yêu tộc còn gì?"
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Thông Thiên: "Ông điều tra tôi à?"
Cổ Thông Thiên giật thót, thầm nghĩ: Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì mà ngay cả lão phu cũng thấy nguy hiểm thế này!
"Chuyện cậu Diệp là Yêu tộc còn cần điều tra sao?"
Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Ngay từ giây phút cậu cho máu chảy xuống hồ nước để bọn ma thú con uống".
"Vô số người đã đoán được thân phận của cậu rồi".
"Lão phu còn biết cậu chẳng những là Yêu tộc".
"Mà còn mang trên mình dòng máu ít nhất là cấp bậc Yêu Hoàng nữa cơ!"
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy nặng nề: "Bởi vì chỉ có dòng máu của Yêu Hoàng mới có thể giúp ma thú bình thường tiến hóa mà thôi".
Cổ Tuyền ngây ra như phỗng, há hốc mồm: "Dòng máu Yêu Hoàng?"
Tiếc rằng Cổ Thông Thiên chỉ đoán đúng một nửa mà thôi.
Diệp Bắc Minh không phải Yêu tộc.
Dòng máu chảy trong người anh còn đáng sợ hơn cả Yêu tộc, đó là Ma tộc!
Bỗng nhiên.
Vù vù!
Một vầng sáng đỏ như máu rực lên từ cơ thể Đạm Đài Yêu Yêu.
Làn da cô ấy phủ kín những phù văn yêu dị lập lòe.
Chín cái đuôi cáo cũng xuất hiện.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Chị Tiểu Yêu, chị sao thế?"
Khuôn mặt già cỗi của Cổ Thông Thiên đanh lại: "Quả nhiên là Yêu tộc!"
Cổ Tuyền khiếp sợ đến mức không thốt nên lời!
Trong ánh nhìn chứa đầy sự bàng hoàng của ba người.
Đạm Đài Yêu Yêu vẫn còn tiếp tục biến hóa, một ngọn lửa trong suốt bao trùm lấy cơ thể cô ấy.
Bóng người cô ấy càng ngày càng mơ hồ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất tiếng: "Không ổn rồi, cô ấy chịu nhiều tra tấn, tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc rồi".
"Giờ lại thiêu đốt tinh huyết để truyền tin tức đi, căn nguyên bị tổn thương, e rằng không thể kiên trì nổi nữa!"
Con người Diệp Bắc Minh thoắt cái đỏ ngầu: "Không, chị Tiểu Yêu!"
Vầng sáng đỏ rực ngút trời bộc phát sau lưng anh, ma khí màu đen quay cuồng.
Nó đã áp chế ngọn lửa ngùn ngụt trên người Đạm Đài Yêu Yêu!
Ầm!
Ma khí và ngọn lửa vừa tiếp xúc với nhau đã ầm ầm nổ tung.
Cả Cổ Thông Thiên lẫn Cổ Tuyền đều bị đánh văng ra ngoài.
"Phụt!"
Cổ Tuyền phun một ngụm máu tươi.
Nếu không có Cổ Thông Thiên bảo vệ thì e rằng thân thể cô ấy đã nát tan vì nguồn sức mạnh ấy.
Cổ Thông Thiên bàng hoàng nhắc nhở: "Cậu Diệp cẩn thận, đây là yêu hỏa đấy!"
"Một khi bùng cháy thì không có cách gì dập tắt được!"
"Nếu cậu ngoan cố áp chế yêu hỏa thì chính cậu cũng sẽ bị thiêu sống thôi!"
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh vẫn kiên nghị trước sau như một.
Anh không cần nói thêm gì cả.
Ầm!
Ma khí hùng hậu bùng nổ, trấn áp yêu hỏa.
Nhưng yêu hỏa chẳng những không dập tắt mà trái lại càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói thật nhanh: "Nhóc con, mau dùng tinh huyết của cậu để trấn áp yêu hỏa đi!"
"Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, một khi cậu dùng tinh huyết để trấn áp yêu hỏa".
"Cô ấy sẽ hóa thành nguyên hình".
"Hơn nữa quên hết mọi chuyện!"
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: "Lẽ nào không còn cách nào khác sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Trừ khi cậu vẫn còn máu rồng, hoặc dùng Long Châu trong tay cậu cũng được!"
"Long Châu?"
"Chính xác, sức mạnh sinh mệnh chứa đựng trong Long Châu còn mạnh mẽ hơn máu rồng nữa!"
"Chỉ cần cậu sử dụng sức mạnh của Long Châu, Đạm Đài Yêu Yêu sẽ có thể lập tức khôi phục hình dạng con người!"
Diệp Bắc Minh lặng người một lúc lâu.
"Chị Tiểu Yêu, em đã hứa với sư phụ rồng đen rằng sẽ mang Long Châu về tộc Rồng đen rồi".
"Thứ này không phải vật của em".
"Em hứa với chị, khi nào em đưa Long Châu về tộc Rồng đen, em sẽ ngỏ lời mượn Long Châu của họ một lát để giúp chị khôi phục nguyên hình!"
Ngay sau đó.
Anh phun một ngụm tinh huyết ra, yêu hỏa tắt ngúm trong nháy mắt.
Đạm Đài Yêu Yêu uể oải mở mắt: "Tiểu sư đệ... là em à..."
"Bố ơi... mẹ ơi..."
"Tiểu sư đệ, chị nhớ bố mẹ chị quá..."
Đạm Đài Yêu Yêu thốt ra câu cuối cùng.
Sau đó chìm vào hôn mê.
Một vầng sáng lóe lên, chỉ còn một chú hồ ly trắng nằm tại đó.
Cổ Thông Thiên vô cùng chấn động: "Máu của Yêu Hoàng uy lực đến mức có thể dập tắt yêu hỏa ư?"
Trên mặt Cổ Tuyền đầy vẻ khiếp sợ: "Ông nội, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?"
Cổ Thông Thiên vẫn chưa thể dứt ra khỏi nỗi kinh hoàng ấy: "Người này đã dập tắt yêu hỏa để cô ấy hóa về nguyên hình".
"Thế thì sao ạ?"
Cổ Tuyền tò mò hỏi.
Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Tuy giữ được mạng sống nhưng phải tu luyện lại từ đầu".
"Có lẽ sau này vẫn có cơ may hóa thành hình người".
Diệp Bắc Minh dùng ý niệm thu Đạm Đài Yêu Yêu vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
"Tiểu Bạch, đây là sư tỷ của tao, mày hãy chăm sóc chị ấy thật tốt".
"Không được bắt nạt chị ấy đâu đấy!"
Tiểu Bạch trả lời: "Vâng, thưa chủ nhân".
"Sao cô ấy biến mất rồi?"
Cổ Thông Thiên và Cổ Tuyền nhìn nhau.
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Thông Thiên: "Ông điều tra tôi à?"
Cổ Thông Thiên giật thót, thầm nghĩ: Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì mà ngay cả lão phu cũng thấy nguy hiểm thế này!
"Chuyện cậu Diệp là Yêu tộc còn cần điều tra sao?"
Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Ngay từ giây phút cậu cho máu chảy xuống hồ nước để bọn ma thú con uống".
"Vô số người đã đoán được thân phận của cậu rồi".
"Lão phu còn biết cậu chẳng những là Yêu tộc".
"Mà còn mang trên mình dòng máu ít nhất là cấp bậc Yêu Hoàng nữa cơ!"
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy nặng nề: "Bởi vì chỉ có dòng máu của Yêu Hoàng mới có thể giúp ma thú bình thường tiến hóa mà thôi".
Cổ Tuyền ngây ra như phỗng, há hốc mồm: "Dòng máu Yêu Hoàng?"
Tiếc rằng Cổ Thông Thiên chỉ đoán đúng một nửa mà thôi.
Diệp Bắc Minh không phải Yêu tộc.
Dòng máu chảy trong người anh còn đáng sợ hơn cả Yêu tộc, đó là Ma tộc!
Bỗng nhiên.
Vù vù!
Một vầng sáng đỏ như máu rực lên từ cơ thể Đạm Đài Yêu Yêu.
Làn da cô ấy phủ kín những phù văn yêu dị lập lòe.
Chín cái đuôi cáo cũng xuất hiện.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Chị Tiểu Yêu, chị sao thế?"
Khuôn mặt già cỗi của Cổ Thông Thiên đanh lại: "Quả nhiên là Yêu tộc!"
Cổ Tuyền khiếp sợ đến mức không thốt nên lời!
Trong ánh nhìn chứa đầy sự bàng hoàng của ba người.
Đạm Đài Yêu Yêu vẫn còn tiếp tục biến hóa, một ngọn lửa trong suốt bao trùm lấy cơ thể cô ấy.
Bóng người cô ấy càng ngày càng mơ hồ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất tiếng: "Không ổn rồi, cô ấy chịu nhiều tra tấn, tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc rồi".
"Giờ lại thiêu đốt tinh huyết để truyền tin tức đi, căn nguyên bị tổn thương, e rằng không thể kiên trì nổi nữa!"
Con người Diệp Bắc Minh thoắt cái đỏ ngầu: "Không, chị Tiểu Yêu!"
Vầng sáng đỏ rực ngút trời bộc phát sau lưng anh, ma khí màu đen quay cuồng.
Nó đã áp chế ngọn lửa ngùn ngụt trên người Đạm Đài Yêu Yêu!
Ầm!
Ma khí và ngọn lửa vừa tiếp xúc với nhau đã ầm ầm nổ tung.
Cả Cổ Thông Thiên lẫn Cổ Tuyền đều bị đánh văng ra ngoài.
"Phụt!"
Cổ Tuyền phun một ngụm máu tươi.
Nếu không có Cổ Thông Thiên bảo vệ thì e rằng thân thể cô ấy đã nát tan vì nguồn sức mạnh ấy.
Cổ Thông Thiên bàng hoàng nhắc nhở: "Cậu Diệp cẩn thận, đây là yêu hỏa đấy!"
"Một khi bùng cháy thì không có cách gì dập tắt được!"
"Nếu cậu ngoan cố áp chế yêu hỏa thì chính cậu cũng sẽ bị thiêu sống thôi!"
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh vẫn kiên nghị trước sau như một.
Anh không cần nói thêm gì cả.
Ầm!
Ma khí hùng hậu bùng nổ, trấn áp yêu hỏa.
Nhưng yêu hỏa chẳng những không dập tắt mà trái lại càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói thật nhanh: "Nhóc con, mau dùng tinh huyết của cậu để trấn áp yêu hỏa đi!"
"Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, một khi cậu dùng tinh huyết để trấn áp yêu hỏa".
"Cô ấy sẽ hóa thành nguyên hình".
"Hơn nữa quên hết mọi chuyện!"
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: "Lẽ nào không còn cách nào khác sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Trừ khi cậu vẫn còn máu rồng, hoặc dùng Long Châu trong tay cậu cũng được!"
"Long Châu?"
"Chính xác, sức mạnh sinh mệnh chứa đựng trong Long Châu còn mạnh mẽ hơn máu rồng nữa!"
"Chỉ cần cậu sử dụng sức mạnh của Long Châu, Đạm Đài Yêu Yêu sẽ có thể lập tức khôi phục hình dạng con người!"
Diệp Bắc Minh lặng người một lúc lâu.
"Chị Tiểu Yêu, em đã hứa với sư phụ rồng đen rằng sẽ mang Long Châu về tộc Rồng đen rồi".
"Thứ này không phải vật của em".
"Em hứa với chị, khi nào em đưa Long Châu về tộc Rồng đen, em sẽ ngỏ lời mượn Long Châu của họ một lát để giúp chị khôi phục nguyên hình!"
Ngay sau đó.
Anh phun một ngụm tinh huyết ra, yêu hỏa tắt ngúm trong nháy mắt.
Đạm Đài Yêu Yêu uể oải mở mắt: "Tiểu sư đệ... là em à..."
"Bố ơi... mẹ ơi..."
"Tiểu sư đệ, chị nhớ bố mẹ chị quá..."
Đạm Đài Yêu Yêu thốt ra câu cuối cùng.
Sau đó chìm vào hôn mê.
Một vầng sáng lóe lên, chỉ còn một chú hồ ly trắng nằm tại đó.
Cổ Thông Thiên vô cùng chấn động: "Máu của Yêu Hoàng uy lực đến mức có thể dập tắt yêu hỏa ư?"
Trên mặt Cổ Tuyền đầy vẻ khiếp sợ: "Ông nội, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?"
Cổ Thông Thiên vẫn chưa thể dứt ra khỏi nỗi kinh hoàng ấy: "Người này đã dập tắt yêu hỏa để cô ấy hóa về nguyên hình".
"Thế thì sao ạ?"
Cổ Tuyền tò mò hỏi.
Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Tuy giữ được mạng sống nhưng phải tu luyện lại từ đầu".
"Có lẽ sau này vẫn có cơ may hóa thành hình người".
Diệp Bắc Minh dùng ý niệm thu Đạm Đài Yêu Yêu vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
"Tiểu Bạch, đây là sư tỷ của tao, mày hãy chăm sóc chị ấy thật tốt".
"Không được bắt nạt chị ấy đâu đấy!"
Tiểu Bạch trả lời: "Vâng, thưa chủ nhân".
"Sao cô ấy biến mất rồi?"
Cổ Thông Thiên và Cổ Tuyền nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.