Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1154: Truy sát
Ss Tần
04/12/2023
Ngô Khinh Diên cười u sầu, đỏ mắt nói: “Được làm con gái của chủ nhân rồi giờ chết cùng với chủ nhân cũng rất tốt!”
Trần Lê Y lắc đầu nói: “Tôi không sợ chết!”
Diệp Thanh Lam thở dài nhìn Hầu Tử: “Hầu Tử, cháu còn trẻ, đừng bỏ mạng tại đây!”
Hầu Tử nhếch miệng cười: “Dì Diệp, mẹ của người anh em cháu cũng chính là mẹ cháu!”
“Dì có thấy ai vứt mẹ mình bỏ chạy không?”
Một câu ấy đã chặn họng Diệp Thanh Lam.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói trầm thấp bất thình lình vang vọng từ trên bầu trời xuống: “Khà khà khà, thật là cảm động quá đi!”
“Nếu đã không định chạy thì ở lại đây hết đi!”
“Chết cùng nhau, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có vài người bầu bạn!”
Mấy trăm người xuất hiện, bao vây bọn họ.
Diệp Thanh Lam đứng lên phía trước che chắn: “Quỷ Sát Môn, Thiên Vũ Tông, các người không sợ con trai tôi trở về à?”
Một bà lão chống gậy đầu rắn cười âm hiểu nói: “Thằng ranh con kia còn có thể sống sót trở về à?”
“Xưa đến nay, đã có biết bao nhiêu thiên tài đã bỏ mạng ở chiến trường Thái Cổ chứ?”
“Sư phụ của thằng ranh con đó cũng đã chết, cậu ta còn có thể toàn mạng à?”
Một lão già mặc đạo bào khinh khỉnh nói: “Sơn Quỷ bà bà, nói thừa với bà ta làm gì, giết!”
Rồi lão già đó giơ thần kiếm lên, kiếm khí cuồn cuộn cả trời đất, hướng thẳng tới chỗ Diệp Thanh Lam.
Diệp Thanh Lam hộc máu, hai tay xếp ký hiệu trong không trung.
Lực lượng bùng nổ.
Đùng đùng đùng, một tiếng nổ đã ngăn cản đòn đánh ấy.
Nhưng giờ bà cũng bị đánh bay ra ngoài như lá rụng mùa thu.
“Chủ mẫu!”
Hai vị sư tỷ tiến lên.
Tám sư tỷ khác cùng liên thủ ngăn cản người của Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông.
Nháy mắt, tiếng la hét chém giết vang vọng khắp thế gian.
“Không có Diệp Bắc Minh, các người đều là đồ vô dụng!”
Sơn Quỷ bà bà cười khẩy, dư chấn lan mạnh, mọi người đều bị đánh bay ra ngoài.
Hầu Tử tức giận gầm lên: “Mụ già kia, cút, chết đi!”
Rồi anh ta tung đâu ra mười viên Lôi Bạo Châu về phía Sơn Quỷ bà bà.
Sơn Quỷ bà bà lạnh lùng nhìn anh ta: “Chỉ là ám khí cỏn con mà cũng dám tổn thương tôi à?”
Bà ta nâng tay lên đánh trả.
Sau đó.
Rầm!
Lôi Bão Châu nổ tung rân trời, Sơn Quỷ bà bà hét thảm, một cánh tay đã đi đời.
Nửa người đầm đìa máu tươi.
Người của Quỷ Sát Môn xông lên truy sát đã chịu thương vong thảm trọng.
Sơn Quỷ bà bà thở hổn hển: “Đồ oắt con, mày còn đáng chết hơn tên Diệp Bắc Minh kia nữa!”
Hầu Tử ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, đồ mụ già!”
“Thấy bà tức hận không thể đánh chết tôi thật sướng á!”
Sơn Quỷ bà bà gầm lên: “Chán sống à!”
Dù bà ta bị thương cũng muốn bằm thây Hầu Tử.
Sắc mặt Hầu Tử trầm xuống, nâng tay lên tung ra hơn trăm viên Lôi Bạo Châu: “Đến đây, thử sức mạnh Lôi Bạo Châu của anh Diệp nào?”
“Mày!”
Sơn Quỷ bà bà sợ hãi lùi về sau, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Hầu Tử: “Đồ oắt con, lão đây thề phải để mày sống không bằng chết!”
Hầu Tử khinh thường đáp lại: “Không dám lên thì ngậm mẹ miệng lại đi!”
Ánh mắt anh ta kiên định, đứng lên quay đầu quát khẽ: “Mọi người đi trước đi!”
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Hầu Tử, cháu định làm gì đó?”
Hầu Tử cười sảng khoái đáp: “Dì Diệp, nếu hy sinh một mình cháu đổi lại tất cả mọi người đều sống!”
“Cháu thấy trao đổi đó rất đáng giá!”
“Hầu Tử!”
Mọi người rung động, ánh mắt đầy chua xót.
Hầu Tử định dùng tính mạng bản thân để bảo vệ bọn họ.
“Đi mau!”
Hầu Tử gầm lên.
Mười vị sư tỷ nhìn thoáng qua anh rồi đỡ Diệp Thanh Lam tháo chạy.
“Đuổi theo!”
Lão già mặc đạo bào quát lớn.
Hầu Tử bước tới, lấy ra thêm mười viên Lôi Bạo Châu nữa: “Tôi cho ông đuổi cái đếch!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lôi Bạo Châu nổ tung, hàng chục người tu võ bỏ mạng.
Lão già mặc đạo bào tức hộc máu: “Ranh con, mày không sợ chết thật à!”
“Chặn chúng tao lại để làm gì? Chỉ cần bây giờ mày đầu hàng, lão phu sẽ lấy sơ tâm võ đạo thề không giết mày!”
“Hơn nữa còn sẽ cho mày gia nhập Thiên Võ Tông trở thành đệ tử của lão phu!”
Hầu Tử mỉm cười đáp lại: “Chỉ là một con chó mà cũng xứng làm sư phụ của tao à?”
“Mày chán sống rồi!”
Lão già mặc đạo bào tức điên xông lên.
Hầu Tử lấy Lôi Bạo Châu ra nổ tung bọn họ.
Lão già mặc đạo bào phun ra một ngụm máu tươi màu đen, xương sườn nứt gãy, máu tươi đầm đìa.
Sơn Quỷ bà bà dữ tợn hét: “Giết! Giết thằng oắt con kia, kẻ nào giết được thưởng mười viên đan dược cấp đế chín đường đan văn!”
“Cái gì!”
Mắt đệ tử Quỷ Sát Môn đỏ bừng.
Hàng trăm người liều chết xung phong lên hiến máu.
Hầu Tử cười điên loạn: “Tới đúng lúc lắm, Lôi Bạo Châu!”
“Nổ cho tôi! Nổ! Nổ!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Hơn trăm viên Lôi Bạo Châu nổ tung, tất cả những người tu võ xông lên đều hy sinh anh dũng.
Trần Lê Y lắc đầu nói: “Tôi không sợ chết!”
Diệp Thanh Lam thở dài nhìn Hầu Tử: “Hầu Tử, cháu còn trẻ, đừng bỏ mạng tại đây!”
Hầu Tử nhếch miệng cười: “Dì Diệp, mẹ của người anh em cháu cũng chính là mẹ cháu!”
“Dì có thấy ai vứt mẹ mình bỏ chạy không?”
Một câu ấy đã chặn họng Diệp Thanh Lam.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói trầm thấp bất thình lình vang vọng từ trên bầu trời xuống: “Khà khà khà, thật là cảm động quá đi!”
“Nếu đã không định chạy thì ở lại đây hết đi!”
“Chết cùng nhau, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có vài người bầu bạn!”
Mấy trăm người xuất hiện, bao vây bọn họ.
Diệp Thanh Lam đứng lên phía trước che chắn: “Quỷ Sát Môn, Thiên Vũ Tông, các người không sợ con trai tôi trở về à?”
Một bà lão chống gậy đầu rắn cười âm hiểu nói: “Thằng ranh con kia còn có thể sống sót trở về à?”
“Xưa đến nay, đã có biết bao nhiêu thiên tài đã bỏ mạng ở chiến trường Thái Cổ chứ?”
“Sư phụ của thằng ranh con đó cũng đã chết, cậu ta còn có thể toàn mạng à?”
Một lão già mặc đạo bào khinh khỉnh nói: “Sơn Quỷ bà bà, nói thừa với bà ta làm gì, giết!”
Rồi lão già đó giơ thần kiếm lên, kiếm khí cuồn cuộn cả trời đất, hướng thẳng tới chỗ Diệp Thanh Lam.
Diệp Thanh Lam hộc máu, hai tay xếp ký hiệu trong không trung.
Lực lượng bùng nổ.
Đùng đùng đùng, một tiếng nổ đã ngăn cản đòn đánh ấy.
Nhưng giờ bà cũng bị đánh bay ra ngoài như lá rụng mùa thu.
“Chủ mẫu!”
Hai vị sư tỷ tiến lên.
Tám sư tỷ khác cùng liên thủ ngăn cản người của Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông.
Nháy mắt, tiếng la hét chém giết vang vọng khắp thế gian.
“Không có Diệp Bắc Minh, các người đều là đồ vô dụng!”
Sơn Quỷ bà bà cười khẩy, dư chấn lan mạnh, mọi người đều bị đánh bay ra ngoài.
Hầu Tử tức giận gầm lên: “Mụ già kia, cút, chết đi!”
Rồi anh ta tung đâu ra mười viên Lôi Bạo Châu về phía Sơn Quỷ bà bà.
Sơn Quỷ bà bà lạnh lùng nhìn anh ta: “Chỉ là ám khí cỏn con mà cũng dám tổn thương tôi à?”
Bà ta nâng tay lên đánh trả.
Sau đó.
Rầm!
Lôi Bão Châu nổ tung rân trời, Sơn Quỷ bà bà hét thảm, một cánh tay đã đi đời.
Nửa người đầm đìa máu tươi.
Người của Quỷ Sát Môn xông lên truy sát đã chịu thương vong thảm trọng.
Sơn Quỷ bà bà thở hổn hển: “Đồ oắt con, mày còn đáng chết hơn tên Diệp Bắc Minh kia nữa!”
Hầu Tử ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, đồ mụ già!”
“Thấy bà tức hận không thể đánh chết tôi thật sướng á!”
Sơn Quỷ bà bà gầm lên: “Chán sống à!”
Dù bà ta bị thương cũng muốn bằm thây Hầu Tử.
Sắc mặt Hầu Tử trầm xuống, nâng tay lên tung ra hơn trăm viên Lôi Bạo Châu: “Đến đây, thử sức mạnh Lôi Bạo Châu của anh Diệp nào?”
“Mày!”
Sơn Quỷ bà bà sợ hãi lùi về sau, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Hầu Tử: “Đồ oắt con, lão đây thề phải để mày sống không bằng chết!”
Hầu Tử khinh thường đáp lại: “Không dám lên thì ngậm mẹ miệng lại đi!”
Ánh mắt anh ta kiên định, đứng lên quay đầu quát khẽ: “Mọi người đi trước đi!”
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Hầu Tử, cháu định làm gì đó?”
Hầu Tử cười sảng khoái đáp: “Dì Diệp, nếu hy sinh một mình cháu đổi lại tất cả mọi người đều sống!”
“Cháu thấy trao đổi đó rất đáng giá!”
“Hầu Tử!”
Mọi người rung động, ánh mắt đầy chua xót.
Hầu Tử định dùng tính mạng bản thân để bảo vệ bọn họ.
“Đi mau!”
Hầu Tử gầm lên.
Mười vị sư tỷ nhìn thoáng qua anh rồi đỡ Diệp Thanh Lam tháo chạy.
“Đuổi theo!”
Lão già mặc đạo bào quát lớn.
Hầu Tử bước tới, lấy ra thêm mười viên Lôi Bạo Châu nữa: “Tôi cho ông đuổi cái đếch!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lôi Bạo Châu nổ tung, hàng chục người tu võ bỏ mạng.
Lão già mặc đạo bào tức hộc máu: “Ranh con, mày không sợ chết thật à!”
“Chặn chúng tao lại để làm gì? Chỉ cần bây giờ mày đầu hàng, lão phu sẽ lấy sơ tâm võ đạo thề không giết mày!”
“Hơn nữa còn sẽ cho mày gia nhập Thiên Võ Tông trở thành đệ tử của lão phu!”
Hầu Tử mỉm cười đáp lại: “Chỉ là một con chó mà cũng xứng làm sư phụ của tao à?”
“Mày chán sống rồi!”
Lão già mặc đạo bào tức điên xông lên.
Hầu Tử lấy Lôi Bạo Châu ra nổ tung bọn họ.
Lão già mặc đạo bào phun ra một ngụm máu tươi màu đen, xương sườn nứt gãy, máu tươi đầm đìa.
Sơn Quỷ bà bà dữ tợn hét: “Giết! Giết thằng oắt con kia, kẻ nào giết được thưởng mười viên đan dược cấp đế chín đường đan văn!”
“Cái gì!”
Mắt đệ tử Quỷ Sát Môn đỏ bừng.
Hàng trăm người liều chết xung phong lên hiến máu.
Hầu Tử cười điên loạn: “Tới đúng lúc lắm, Lôi Bạo Châu!”
“Nổ cho tôi! Nổ! Nổ!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Hơn trăm viên Lôi Bạo Châu nổ tung, tất cả những người tu võ xông lên đều hy sinh anh dũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.