Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2022: Tứ đại Thiên Ma tộc!

Ss Tần

24/06/2024

Diệp Bắc Minh đáp: “Cô gái, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải khai báo với cô nhiều như vậy chứ?”

Phượng Cửu khịt mũi: “Tình cờ gặp nhau? Mười tên Ma tộc thượng cổ vừa rồi đều tới từ trong cung”.

“Bọn họ không phải đang truy sát anh đó chứ? Nếu bây giờ tôi báo cho bọn họ biết, anh sẽ đối phó thế nào?”

Diệp Bắc Minh âm hiểm nheo mắt!

Trong lòng đã rục rịch sát ý!

“Anh muốn giết tôi?”

Phượng Cửu nhanh nhạy cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt!

Cô ta có một loại ảo giác!

Nếu Diệp Bắc Minh thực sự muốn ra tay, cô ta ắt phải chết không cần nghi ngờ!

Giây tiếp theo.

Giọng điệu của Phượng Cửu lại chuyển: “Không bằng thế này đi, anh giúp tôi đánh xe trở về”.

“Tránh việc mười tên kia lại tìm vòng trở lại, chỉ cần anh đưa tôi về tới Phượng tộc, tôi sẽ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra!"

“Được!”

Diệp Bắc Minh thu hồi lại sát ý, trực tiếp đặt mông ngồi xuống xe ngựa.

Hướng mà Phượng Cửu muốn tới vừa hay lại chính là nơi ma khí tụ hội!

Trên đường.

Mười tên Cổ Ma cảnh giới Thiên Tôn hậu kỳ kia đã lượn qua bay lại trên đầu họ vô số lần!

Sau khi nhiều lần dùng thần niệm tra soát Diệp Bắc Minh, xác định chắc chắn anh chỉ có cảnh giới Nhập Đạo mới chịu rời đi.

“Này, anh rốt cuộc là ai vậy?”

Phượng Cửu ló đầu khỏi xe ngựa, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh, thậm chí còn vén tà váy tới tận đầu gối cho tiện.

Một đôi chân thon dài trắng hồng thoải mái đung đưa trong gió.

Diệp Bắc Minh liếc cô ta một cái, hỏi thẳng: “Cô muốn quyến rũ tôi à?”

Phượng Cửu chẳng khách sáo quăng cho anh một cái trợn trắng mắt: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi là do bị bó buộc quá lâu nên mới thả lỏng một chút thôi!”

“Vừa rồi anh còn lộ ra sát ý với tôi, cho thấy trong mắt anh thì an toàn còn vượt xa cả sắc đẹp!”

Diệp Bắc Minh tiếp tục lái xe, lười phải để ý tới cô ta.

“Tiểu Tháp, có manh mối gì không?”

“Cậu phải tiến gần hơn một chút nữa mới được!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh đẩy nhanh tốc độ.

Phượng Cửu phát hiện ra rằng người đàn ông trước mắt này thực sự không hề có chút hứng thú nào với cô ta!

Đôi khi lông mày anh sẽ hơi cau lại, môi cũng khẽ mấp máy, dường như đang nói chuyện với ai đó!

Trong lòng cô ta không khỏi có chút khó chịu!

“Này, tôi có một ý tưởng!”

Diệp Bắc Minh đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, đáp gọn lỏn: “Nói!”

Ánh mắt Phượng Cửu lập lòe tia tính toán: “Chúng ta hỏi đáp lẫn nhau, dùng tâm võ đạo thề nhất định phải nói ra sự thật!”

“Được!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, không chút do dự đồng ý.

Hai người lập tức dùng tâm võ đạo thề!

“Anh tới từ đâu?”, Phượng Cửu cướp lấy lượt hỏi đầu tiên.

“Bên ngoài Hỗn Độn Giới!”

“Quả nhiên là vậy!”

Phượng Cửu có chút kích động, không lẽ anh ta thực sự là người sẽ thay đổi vận mệnh Phượng tộc như trong lời tiên đoán? Cô ta hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Mười tên Cổ Ma từ trong cung vừa rồi tới để truy giết anh sao?”



Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đến phiên tôi hỏi rồi”.

“Được, anh hỏi đi!”, Phượng Cửu gật đầu.

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Thấy thân phận của cô khá cao đó, vậy cô có biết Hỗn Độn Chân Hỏa ở đâu không?”

Vừa mở lời chính là tung ra một quả bom!

Phượng Cửu ngẩn người!

Cái đầu nhỏ bối rối kêu ong ong!

Sao tên nhóc này lại không tuân theo lẽ thường vậy?

Anh ta vì Hỗn Độn Chân Hỏa mà tới?

Mấu chốt là cô ta thực sự biết thứ này ở đâu!

“Tôi… cái này… tôi…”, Phượng Cửu lắp bắp không thành câu.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Đừng do dự nữa, vừa rồi cô mới dùng tâm võ đạo để thề thốt xong”.

“Nếu không nói ra, trên con đường tu võ ngày sau sẽ bị tâm ma phản phệ “.

Sắc mặt Phượng Cửu hơi thay đổi, hai má phồng lên vì giận dữ, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh rốt cuộc là ai? Đến Hỗn Độn Giới với mục đích gì? Vì sao lại muốn nghe ngóng tin tức về Hỗn Độn Chân Hỏa?”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn cô ta, hỏi ngược lại: “Không cần tâm võ đạo nữa à?”

“Anh!”

Phượng Cửu trong thoáng chốc giống như một quả bóng cao su xì hơi, hoàn toàn bị anh nắm thóp: “Được thôi, Hỗn Độn Chân Hỏa ở trong cấm địa Thiên Ma! Nhưng anh cũng đừng mơ tưởng tới nó nữa, bởi anh không vào được mà cũng không ai có thể đặt chân tới đó đâu“.

“Tại sao?”

Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.

Phượng Cửu nhoẻn miệng cười gian xảo, gương mặt xinh đẹp tươi cười giống như tiểu hồ ly: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi nha!”

“Được, cô hỏi trước đi“, khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

“Anh muốn Hỗn Độn Chân Hỏa để làm gì?”

“Cứu vớt thế giới!”

“Phụt”.

Phượng Cửu xém chút phun ra một ngụm máu, quắc mắt trừng Diệp Bắc Minh: ”Anh trai à, anh không đùa đó chứ?”

Diệp Bắc Minh nghiêm túc đáp: “Câu hỏi này tôi miễn phí trả lời cho cô nghe, không đùa“.

Phượng Cửu liếc anh một cái thật sâu: “Được, tới lượt anh rồi đó!”

Diệp Bắc Minh cũng không lòng vòng thêm chuyện: “Tại sao lại không có ai có thể tiến vào cấm địa Thiên Ma?"

Khóe miệng Phượng Cửu giật giật, có chút không nói nên lời!

Anh cũng thật là ngay thẳng đó!

Mục đích quá rõ ràng rồi!

Nhưng cô ta vẫn thành thật trả lời: "Muốn vào cấm địa Thiên Ma thì cần phải có máu tươi từ bốn đại gia tộc Thiên Ma!”

“Đế tộc, Phượng tộc, Huyết tộc, còn có…Huyền tộc đã diệt vong từ lâu!”

“Vị kia của hoàng cung Thiên Ma đã ngồi trên cái ghế Ma Hoàng mấy chục triệu năm rồi nhưng cũng không có cách nào tiến vào đó!”

“Cho nên anh đừng mơ mộng nữa”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống!

Huyền tộc hẳn là tộc của bố anh rồi!

“Đến lượt tôi rồi”.

“Cô hỏi đi!”.

Phượng Cửu ra điều ngẫm nghĩ rồi mỉm cười nói: “Anh đến từ thế giới bên ngoài vậy anh thuộc chủng tộc nào?”

Diệp Bắc Minh trầm ngầm một lúc mới đáp: “Một nửa huyết mạch của tôi là của Hoa tộc- nhân tộc!”

“Nửa còn lại chính là Huyền tộc mà cô vừa nói tới!”



“Anh nói cái gì?”

Đôi mắt đẹp của Phượng Cửu trợn to, thân thể mảnh mai run lên, ‘ôi chao’ một tiếng liền ngã thẳng từ trên xe ngựa xuống.

Cô ta nằm sõng soài dưới đất, ngước mắt lên nhìn anh với vẻ không thể tin được: “Anh… anh là người của Huyền tộc?”

……

Thanh Thành tông, đại lục Thương Lam.

Ba người Dạ Huyền, Diệp Thanh Lam, Lạc Khuynh Thành vừa tới ngoài cửa núi lập tức bị người chặn lại: “Các người là ai? Tới đây làm gì?”

Dạ Huyền tiến lên trước, giải thích rõ ý định của mình!

“Chúng tôi tới tìm người, một người tên là Chu Nhược Giai, một người gọi là Tôn Thiến”.

Đám đệ tử trông cửa bốn mắt nhìn nhau!

Lại đánh giá ba người Dạ Huyền từ trên xuống dưới một lượt: “Các người là gì với họ? Tìm hai người họ làm gì?”

Dạ Huyền đáp: “Chúng tôi là người nhà của họ!”

“Người nhà?”

Đám đệ tử trông cửa của Thanh Thành tông cười khẩy, mấy chục người bất ngờ tiến lên bao vây ba người họ lại.

“Các người có ý gì?”

Diệp Thanh Lam cảm thấy có gì đó không ổn.

Thanh niên dẫn đầu cười lạnh: “Chu Nhược Giai được tông chủ nhìn trúng, vốn dĩ sắp trở thành phu nhân của thiếu tông chủ rồi!”

“Nhưng con khốn đó lại không biết tốt xấu, trong đêm bái đường với thiếu tông chủ vậy mà một kiếm hủy đi gốc rễ của ngài ấy!”

“Tôn Thiến thân là đệ tử của tông môn lại cấu kết với Chu Nhược Giai, muốn trốn chạy khỏi Thanh Thành tông!”

“Bây giờ hai con khốn đó đang bị nhốt trong ngục, chờ tử hình!”

“Các người là người nhà của chúng, bắt các người lại chính là lập công to, giết!”

Hàng chục người dồn dập tấn công!

Trận chiến tưởng chừng như chạm vào là nổ!

Sau hàng chục hiệp, ba người tuy rằng đánh bại hầu hết đám đệ tử!

Nhưng dù sao cũng đang đứng ở ngay cổng của Thanh Thành tông nên càng ngày càng có nhiều người lao ra theo.

Dưới sự vây công của hàng ngàn người, ba người dần bị dồn vào thế bị động mà bại lui!

Bản thân Diệp Thanh Lam vốn còn đang bị thương, căn bản không thể kiên trì nổi!

Dạ Huyền thiêu cháy ma huyết, muốn mở ra một con đường máu!

“Ma tộc cũng dám giở thói ngang ngược trong Thanh Thành tông chúng ta? Đúng là muốn chết!”

Một lão giả mặc áo xanh xuất hiện, giận dữ hét lên.

Hơi thở của cảnh giới Đạo Tổ lập tức bộc phát, chỉ với một chưởng đã nhẹ nhàng đánh bay Dạ Huyền, khiến ông đập mạnh xuống đất.

“Anh Huyền!”

Diệp Thanh Lam vội vàng lao tới bên cạnh Dạ Huyền!

“Kéo bọn chúng xuống! Kẻ nào phản kháng, giết không tha!”

Lão giả áo xanh cười gằn lắc đầu.

Hàng ngàn đệ tử lao về phía trước!

Lạc Khuynh Thành ra sức múa trường kiếm trong tay, một hơi nuốt xuống hơn chục viên đan dược, điên cuồng chống cự!

Lão giả áo xanh cười mỉa: “Ba tên phế vật cũng dám tới Thanh Thành tông gây sự? Quỳ hết xuống cho lão phu!”

Một chưởng vô tình đè ép xuống!

“Phụt….”

Lạc Khuynh Thành hoàn toàn không chống đỡ nổi mà bắn ngược ra ngoài!

“Dẫn đi, nhốt chung với hai con khốn kia, chờ ngày chém đầu!”, lão già áo xanh lạnh giọng ra lệnh.

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh băng vang lên: “Dám ức hiếp bố mẹ tôi, Thanh Thành tông này không cần thiết phải tồn tại nữa rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook