Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1947: Tự phế đan điền
Ss Tần
13/05/2024
"Đại trưởng lão, đừng..."
Cô gái tuyệt vọng nhắm mắt lại!
Giây tiếp theo.
Bụp! Một âm thanh bóp nghẹt vang lên!
“Cậu là ai?”
“Thật lớn mật, lại dám phá hoại trận chiến ở đài võ đạo? Nhãi con muốn chết à?”
"Thằng nhóc này là ai ?Ai cho hắn vào vậy?"
Âm thanh ồn ào vang lên.
"Là cậu!"
Giọng nói tràn ngập kích động của Tề Vạn Hạc vang lên!
Cô gái lúc này mới mở mắt, bị một màn trước mắt này làm cho choáng váng!
Chỉ thấy.
Một người thanh niên đứng ở bên dưới đài võ đạo, bàn tay giống như nâng đỡ cả bầu trời một phát tóm lấy lòng bàn chân của Tiền Viễn Sơn.
Tay còn lại thì xuất hiện mười ba cây kim bạc, đâm thẳng vào cơ thể của ông ta!
Sắc mặt Tề Vạn Hạc khôi phục một chút huyết sắc!
“A, là anh!”
Cô gái che miệng hô lên!
Chàng trai trẻ đã lấy đi hoa Tam Thế từ Dị Hỏa tông hơn trăm năm trước thực sự đã quay trở lại?
Tề Vạn Hạc cũng có vẻ không thể tin nổi: “Sao… sao…. sao cậu lại trở về rồi?”
Diệp Bắc Minh đáp: “Nếu tôi đã gia nhập Dị Hỏa tông, vậy chính là đệ tử của Dị Hỏa tông!”
“Muốn tiêu diệt Dị Hỏa tông ngay dưới mí mắt tôi, thì phải hỏi tôi có đồng ý hay không đã!”
Tiền Viễn Sơn cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Diệp Bắc Minh làm cho giật mình. Khi cảm nhận được cảnh giới của anh thì lập tức giận dữ!
“Một tên Thần Quân cỏn con cũng dám phô trương thanh thế trước mặt lão phu?”
“Lão phu phải cho cậu biết được, kết cục của việc quấy rối đài võ đạo chính là chết!”
Bàn chân bị Diệp Bắc Minh tóm chặt của Tiền Viễn Sơn đột nhiên dồn lực!
Hòng đạp nát tay của anh!
Giây tiếp theo.
Ông ta lại ngỡ ngàng phát hiện ra, bất luận bản thân cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển bàn tay giống như cùm thép kia !
Đúng lúc này.
Diệp Bắc Minh đã chữa trị xong vết thương cho Tề Vạn Hạc, anh thờ ơ quét mắt nhìn chiếc chân thô kệch của Tiền Viễn Sơn vẫn đang giẫm lên cánh tay còn lại của Tề Vạn Hạc: “Cái chân này đã không còn cần thiết nữa rồi!”
Giơ tay!
Tung ra một quyền!
Máu thịt cùng xương vụn nổ tung!
“A…”, Tiền Viễn Sơn hét lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, tập tễnh muốn rút lui.
Diệp Bắc Minh đặt một tay lên mép võ đài, cơ thể nhẹ bẫng như chim yến nhảy vọt lên, tóm lấy chiếc chân còn lại của Tiền Viễn Sơn, đem ông ta nhấc lên!
Bùm! Bùm! Bùm!
Điên cuồng đập xuống đài võ đạo giống như một chiếc gối rách!
Sau hơn chục hơi thở, máu thịt toàn thân Tiền Viễn Sơn gần như nát bét, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy bị Diệp Bắc Minh đập tới chết!
Sót lại chỉ còn một thi thể mềm oặt như bông nhìn không ra hình người.
Ồn ào!
Xung quanh đài võ đạo vang lên từng đợt tiếng hít khí lạnh, những ông lão đang ngồi trên ghế bành nhàn nhã uống trà xem kịch kia đều kinh hoàng đứng bật dậy.
Tất cả đều nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh trên bục cao!
“Hay… hay lắm!”, Tề Vạn Hạc kích động tới run rẩy cả người.
Cô gái tên Nha Nha ở bên cạnh cũng trợn to đôi mắt xinh đẹp, sững sờ nhìn Diệp Bắc Minh!
“Nhóc con, cậu rốt cuộc là ai?”
Đôi mắt của Cổ Nhạc như ngưng kết một tầng băng.
Diệp Bắc Minh thản nhiên phun ra một câu: “Đệ tử của Dị Hỏa tông, Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Cổ Nhạc cau mày: “Chưa từng nghe…”
Lời còn chưa dứt, thông tin về cái tên này chợt hiện lên trong đầu!
Ông ta ngẩng phắt đầu, không thể tin được thốt lên: "Diệp Bắc Minh, người đã giành được hạng nhất tại cuộc chiến Thiên Giai vào trăm năm trước?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”
Ngay khi những lời này vang lên.
Toàn bộ Dị Hỏa tông như bùng nổ!
“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh?”
"Làm sao có thể! Không phải là nói sau khi gia nhập Dị Hỏa tông liền biến mất sao?”
“Có người suy đoán vì quá nổi bật tại cuộc chiến Thiên Giai nên sau này bị người khác giết chết rồi!”
“Cũng có người đồn thổi tên nhóc này gian lận tại cuộc thi, sau khi gia nhập Dị Hỏa tông liền tụt dốc thành người bình thường rồi biến mất…”
“Anh ta vậy mà còn sống?”
Thật bất ngờ!
Sau cơn chấn kinh thoáng qua, Cổ Nhạc rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Diệp Bắc Minh đúng không? Cho dù cậu là người đứng đầu tại cuộc thi Thiên Giai hơn trăm năm trước thì đã sao?”
“Không lẽ chỉ dựa vào sức lực của một người như cậu liền muốn chặn đứng sự điêu tàn của Dị Hỏa tông?”
"Đúng! Chỉ bằng sức của một mình tôi!"
Diệp Bắc Minh tự tin gật đầu.
"Ha ha ha ha!"
Cổ Nhạc không nhịn được mà phá lên cười đầy trào phúng, những người tu võ xung quanh đài võ đạo cũng cười hùa theo!
“Diệp Bắc Minh, lão phu không biết là ai cho cậu dũng khí này nữa!”, Cổ Nhạc lắc đầu nói.
Diệp Bắc Minh mang theo ý trêu đùa mà nhìn ông ta: “Vậy tôi liền nói cho ông biết, là ai cho tôi sự tự tin đó!”
Lời này vừa vang.
Phịch!
Diệp Bắc Minh một bước bước ra khỏi đài võ đạo, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Cổ Nhạc!
Một quyền tung ra!
“Muốn chết!”
Cổ Nhạc nheo mắt lại, sát ý trong lòng dâng trào, cũng vươn nắm đấm tới!
Bùm!
Cổ Nhạc giống như đụng phải sắt thép vậy!
Nắm đấm nổ tung ngay lập tức!
Nhưng nắm đấm của Diệp Bắc Minh không hề dừng lại mà mạnh mẽ đập xuống ngực của ông ta!
“Phụt!”
Cổ Nhạc phun ra một ngụm máu, bắn ngược ra ngoài theo một hình vòng cung đẹp đẽ!
Rầm một tiếng.
Diệp Bắc Minh đuổi theo sát nút, đứng giữa không trung đạp xuống Cổ Nhạc đang rơi tự do kia, giày Hồi Lực ghì lên đầu ông ta, khiến ông ta không thể nhúc nhích!
“Cậu…. thực lực cao hơn cả cảnh giới Hợp Đạo? Làm sao có thể!!!”
Cổ Nhạc như chết đứng.
Toàn thân run như cầy sấy!
Những người tu võ khác cũng kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Một giọng nói giống như của thần chết vang lên: “Sau này ai dám có ý định xấu với Dị Hỏa tông, thì sẽ nhận kết cục như vậy!”
“Không…. Diệp Bắc Minh cậu không thể giết tôi!”
Cổ Nhạc run giọng hét lên, vừa điên cuồng vùng vẫy: “Nhà họ Cổ chúng tôi là gia tộc dưới trướng nhà họ Sở, đây hết thảy đều là ý của họ!”
Cô gái tuyệt vọng nhắm mắt lại!
Giây tiếp theo.
Bụp! Một âm thanh bóp nghẹt vang lên!
“Cậu là ai?”
“Thật lớn mật, lại dám phá hoại trận chiến ở đài võ đạo? Nhãi con muốn chết à?”
"Thằng nhóc này là ai ?Ai cho hắn vào vậy?"
Âm thanh ồn ào vang lên.
"Là cậu!"
Giọng nói tràn ngập kích động của Tề Vạn Hạc vang lên!
Cô gái lúc này mới mở mắt, bị một màn trước mắt này làm cho choáng váng!
Chỉ thấy.
Một người thanh niên đứng ở bên dưới đài võ đạo, bàn tay giống như nâng đỡ cả bầu trời một phát tóm lấy lòng bàn chân của Tiền Viễn Sơn.
Tay còn lại thì xuất hiện mười ba cây kim bạc, đâm thẳng vào cơ thể của ông ta!
Sắc mặt Tề Vạn Hạc khôi phục một chút huyết sắc!
“A, là anh!”
Cô gái che miệng hô lên!
Chàng trai trẻ đã lấy đi hoa Tam Thế từ Dị Hỏa tông hơn trăm năm trước thực sự đã quay trở lại?
Tề Vạn Hạc cũng có vẻ không thể tin nổi: “Sao… sao…. sao cậu lại trở về rồi?”
Diệp Bắc Minh đáp: “Nếu tôi đã gia nhập Dị Hỏa tông, vậy chính là đệ tử của Dị Hỏa tông!”
“Muốn tiêu diệt Dị Hỏa tông ngay dưới mí mắt tôi, thì phải hỏi tôi có đồng ý hay không đã!”
Tiền Viễn Sơn cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Diệp Bắc Minh làm cho giật mình. Khi cảm nhận được cảnh giới của anh thì lập tức giận dữ!
“Một tên Thần Quân cỏn con cũng dám phô trương thanh thế trước mặt lão phu?”
“Lão phu phải cho cậu biết được, kết cục của việc quấy rối đài võ đạo chính là chết!”
Bàn chân bị Diệp Bắc Minh tóm chặt của Tiền Viễn Sơn đột nhiên dồn lực!
Hòng đạp nát tay của anh!
Giây tiếp theo.
Ông ta lại ngỡ ngàng phát hiện ra, bất luận bản thân cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển bàn tay giống như cùm thép kia !
Đúng lúc này.
Diệp Bắc Minh đã chữa trị xong vết thương cho Tề Vạn Hạc, anh thờ ơ quét mắt nhìn chiếc chân thô kệch của Tiền Viễn Sơn vẫn đang giẫm lên cánh tay còn lại của Tề Vạn Hạc: “Cái chân này đã không còn cần thiết nữa rồi!”
Giơ tay!
Tung ra một quyền!
Máu thịt cùng xương vụn nổ tung!
“A…”, Tiền Viễn Sơn hét lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, tập tễnh muốn rút lui.
Diệp Bắc Minh đặt một tay lên mép võ đài, cơ thể nhẹ bẫng như chim yến nhảy vọt lên, tóm lấy chiếc chân còn lại của Tiền Viễn Sơn, đem ông ta nhấc lên!
Bùm! Bùm! Bùm!
Điên cuồng đập xuống đài võ đạo giống như một chiếc gối rách!
Sau hơn chục hơi thở, máu thịt toàn thân Tiền Viễn Sơn gần như nát bét, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy bị Diệp Bắc Minh đập tới chết!
Sót lại chỉ còn một thi thể mềm oặt như bông nhìn không ra hình người.
Ồn ào!
Xung quanh đài võ đạo vang lên từng đợt tiếng hít khí lạnh, những ông lão đang ngồi trên ghế bành nhàn nhã uống trà xem kịch kia đều kinh hoàng đứng bật dậy.
Tất cả đều nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh trên bục cao!
“Hay… hay lắm!”, Tề Vạn Hạc kích động tới run rẩy cả người.
Cô gái tên Nha Nha ở bên cạnh cũng trợn to đôi mắt xinh đẹp, sững sờ nhìn Diệp Bắc Minh!
“Nhóc con, cậu rốt cuộc là ai?”
Đôi mắt của Cổ Nhạc như ngưng kết một tầng băng.
Diệp Bắc Minh thản nhiên phun ra một câu: “Đệ tử của Dị Hỏa tông, Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Cổ Nhạc cau mày: “Chưa từng nghe…”
Lời còn chưa dứt, thông tin về cái tên này chợt hiện lên trong đầu!
Ông ta ngẩng phắt đầu, không thể tin được thốt lên: "Diệp Bắc Minh, người đã giành được hạng nhất tại cuộc chiến Thiên Giai vào trăm năm trước?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”
Ngay khi những lời này vang lên.
Toàn bộ Dị Hỏa tông như bùng nổ!
“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh?”
"Làm sao có thể! Không phải là nói sau khi gia nhập Dị Hỏa tông liền biến mất sao?”
“Có người suy đoán vì quá nổi bật tại cuộc chiến Thiên Giai nên sau này bị người khác giết chết rồi!”
“Cũng có người đồn thổi tên nhóc này gian lận tại cuộc thi, sau khi gia nhập Dị Hỏa tông liền tụt dốc thành người bình thường rồi biến mất…”
“Anh ta vậy mà còn sống?”
Thật bất ngờ!
Sau cơn chấn kinh thoáng qua, Cổ Nhạc rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Diệp Bắc Minh đúng không? Cho dù cậu là người đứng đầu tại cuộc thi Thiên Giai hơn trăm năm trước thì đã sao?”
“Không lẽ chỉ dựa vào sức lực của một người như cậu liền muốn chặn đứng sự điêu tàn của Dị Hỏa tông?”
"Đúng! Chỉ bằng sức của một mình tôi!"
Diệp Bắc Minh tự tin gật đầu.
"Ha ha ha ha!"
Cổ Nhạc không nhịn được mà phá lên cười đầy trào phúng, những người tu võ xung quanh đài võ đạo cũng cười hùa theo!
“Diệp Bắc Minh, lão phu không biết là ai cho cậu dũng khí này nữa!”, Cổ Nhạc lắc đầu nói.
Diệp Bắc Minh mang theo ý trêu đùa mà nhìn ông ta: “Vậy tôi liền nói cho ông biết, là ai cho tôi sự tự tin đó!”
Lời này vừa vang.
Phịch!
Diệp Bắc Minh một bước bước ra khỏi đài võ đạo, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Cổ Nhạc!
Một quyền tung ra!
“Muốn chết!”
Cổ Nhạc nheo mắt lại, sát ý trong lòng dâng trào, cũng vươn nắm đấm tới!
Bùm!
Cổ Nhạc giống như đụng phải sắt thép vậy!
Nắm đấm nổ tung ngay lập tức!
Nhưng nắm đấm của Diệp Bắc Minh không hề dừng lại mà mạnh mẽ đập xuống ngực của ông ta!
“Phụt!”
Cổ Nhạc phun ra một ngụm máu, bắn ngược ra ngoài theo một hình vòng cung đẹp đẽ!
Rầm một tiếng.
Diệp Bắc Minh đuổi theo sát nút, đứng giữa không trung đạp xuống Cổ Nhạc đang rơi tự do kia, giày Hồi Lực ghì lên đầu ông ta, khiến ông ta không thể nhúc nhích!
“Cậu…. thực lực cao hơn cả cảnh giới Hợp Đạo? Làm sao có thể!!!”
Cổ Nhạc như chết đứng.
Toàn thân run như cầy sấy!
Những người tu võ khác cũng kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Một giọng nói giống như của thần chết vang lên: “Sau này ai dám có ý định xấu với Dị Hỏa tông, thì sẽ nhận kết cục như vậy!”
“Không…. Diệp Bắc Minh cậu không thể giết tôi!”
Cổ Nhạc run giọng hét lên, vừa điên cuồng vùng vẫy: “Nhà họ Cổ chúng tôi là gia tộc dưới trướng nhà họ Sở, đây hết thảy đều là ý của họ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.