Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 697: Tung tích của bố mẹ Đạm Đài Yêu Yêu
Ss Tần
10/08/2023
"Tôi tạm thời không muốn nói cái gì, hiểu chưa?"
Diệp Bắc Minh liên tiếp tát mấy lần, khuôn mặt Đạm Đài Trần sưng lên như đầu heo!
"Tiểu sư đệ?"
Mấy người Khương Tử Cơ, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh kinh ngạc há miệng!
Đạm Đài Lâm hít sâu một hơi, quên phản ứng!
Cô ta nhìn thấy gì?
Một tên Võ Thần đang đánh tơi bời Thánh Vương?
Trời ạ!
Thế giới này quá điên cuồng!
Tên này rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Đạm Đài Yêu Yêu vội vàng ngăn cản: "Tiểu sư đệ, đừng làm loạn, bọn họ là người của gia tộc Thượng Cổ!"
Diệp Bắc Minh coi thường: "Gia tộc Thượng Cổ thì sao chứ?"
"Bọn họ dám bắt nạt chị, dù có là cậu ông trời em cũng đánh như thường!"
Vương Như Yên giơ ngón tay cái lên: "Tiểu sư đệ khí phách!"
Trong lòng Đạm Đài Yêu Yêu xúc động.
"A!"
Đạm Đài Trần xấu hổ và giận dữ muốn chết, gã ta che lại khuôn mặt như đầu heo, trong mắt tràn ngập tơ máu: "Thằng kia, bố mày không để yên cho mày đâu!"
...
“Cút!”
Diệp Bắc Minh túm lấy bả vai Đạm Đài Trần, trực tiếp ném gã ta ra khỏi sảnh lớn.
Con ngươi Đạm Đài Lâm khẽ co rụt, nhìn thật sâu Diệp Bắc Minh: "Cậu..."
Diệp Bắc Minh quét một ánh mắt lạnh như băng qua: "Cô cũng muốn bị đánh?"
Đạm Đài Lâm vô thức lui lại một bước.
Người này tuyệt đối không phải Võ Thần, chắc chắn anh ta đã dùng biện pháp đặc biệt nào đó che giấu cảnh giới!
Đạm Đài Lâm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, hít sâu một hơi: "Có đôi lời liên quan tới bố mẹ Đạm Đài Yêu Yêu, cậu xác định không cho tôi nói?"
Diệp Bắc Minh sững sờ, quay đầu nhìn Đạm Đài Yêu Yêu.
Thực rõ ràng.
Thân thể mềm mại của Đạm Đài Yêu Yêu khẽ run rẩy.
Bố mẹ!
Xưng hô vừa xa lạ vừa quen thuộc nhường nào, nhưng cô ấy chưa từng gặp mặt họ!
Đạm Đài Lâm bình tĩnh nói tiếp: "Yêu Yêu, năm đó bố mẹ cô dẫn cô ra ngoài, gặp phải kẻ thù đánh úp bất ngờ, cho nên mới đặt cô ở một nơi an toàn!"
"Chính bọn họ dẫn kẻ thù đi".
"Nhưng khi họ trở về chỗ đã giấu cô đi, cô đã biến mất không thấy".
"Suốt mấy năm nay, bố mẹ cô vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô!"
"Hiện tại họ đang bị bệnh nặng, thời gian không còn nhiều lắm!"
"Gia tộc đã tiêu phí một cái giá rất lớn mới tính được vị trí của cô, nên chúng tôi đến mang cô về nhà".
"Về phần cô, có muốn đi theo chúng tôi hay không, hoàn toàn do cô lựa chọn!"
Đạm Đài Lâm lại nhìn Diệp Bắc Minh: "Lời tôi muốn nói đều nói xong rồi, tôi cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ".
"Nếu cô muốn quay về gia tộc Đạm Đài, có thể dùng thứ này liên lạc với tôi!"
"Trong vòng ba ngày, nếu tôi không nhận được thông tin gì, chúng tôi sẽ trở về gia tộc Đạm Đài!"
Đạm Đài Lâm ném cho Đạm Đài Yêu Yêu một cái ngọc bội khắc đầy phù văn: "Dùng nó liên hệ với chúng tôi, xin từ biệt!"
Cô ta nhanh chóng đi khỏi đây!
Đạm Đài Yêu Yêu ngẩn ra.
Một đoạn ký ức phủ đầy bụi tràn vào trong đầu.
Một lát sau, cô ấy rơi lệ đầy mặt: "Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ lại tất cả rồi".
"Năm ấy tôi mới bốn năm tuổi, đi theo bố mẹ tôi ra ngoài, gặp phải mai phục..."
"Bố bảo tôi trốn trong một hốc cây, tôi trốn suốt ba ngày ba đêm, thật sự là quá đói nên..."
Diệp Bắc Minh tiến lên an ủi: "Chị Tiểu Yêu, đây không phải là lỗi của chị".
Đạm Đài Yêu Yêu ôm đầu, vọt thẳng vào trong phòng: "Xin lỗi, mọi người hãy để tôi một mình một lúc!"
Mấy người Diệp Bắc Minh nhìn nhau.
Khương Tử Cơ thở dài: "Hầy, để cô ấy yên tĩnh một chút đi".
Vù!
Bỗng nhiên Diệp Bắc Minh nhướng mày, anh cảm nhận được khí huyết đang chấn động.
"Tô Thanh Ca?"
Diệp Bắc Minh âm thầm lắc đầu: "Gặp phải phiền toái sao?"
Nếu đã đồng ý với Tô Thanh Ca, không điều kiện ra tay giúp cô ta ba lần.
Diệp Bắc Minh tất nhiên không thể nuốt lời!
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xác định vị trí Tô Thanh Ca cho tôi!"
"Được!"
Biết được vị trí của Tô Thanh Ca, Diệp Bắc Minh để lại một câu: "Mấy vị sư tỷ, làm phiền mọi người chăm sóc cho chị Tiểu Yêu!"
"Em có chút chuyện phải đi xử lý, đi trước!"
Nửa giờ sau.
Bên ngoài thành Thanh Huyền, Diệp Bắc Minh bước đến gần cổng lớn của một tòa trang viên xa hoa.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên lên tiếng: "Nhóc, có bẫy!"
"Bên trong tòa trang viên này có rất nhiều cao thủ võ đạo, ba mươi mấy Thánh Vương đỉnh phong!"
"Có hơn một trăm tên Thánh Cảnh!"
"Còn có hai tên cấp bậc Thánh Chủ!"
"Là đám Ô Đạo Nguyên, Hình Sư!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tô Thanh Ca bán đứng tôi?"
Diệp Bắc Minh liên tiếp tát mấy lần, khuôn mặt Đạm Đài Trần sưng lên như đầu heo!
"Tiểu sư đệ?"
Mấy người Khương Tử Cơ, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh kinh ngạc há miệng!
Đạm Đài Lâm hít sâu một hơi, quên phản ứng!
Cô ta nhìn thấy gì?
Một tên Võ Thần đang đánh tơi bời Thánh Vương?
Trời ạ!
Thế giới này quá điên cuồng!
Tên này rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Đạm Đài Yêu Yêu vội vàng ngăn cản: "Tiểu sư đệ, đừng làm loạn, bọn họ là người của gia tộc Thượng Cổ!"
Diệp Bắc Minh coi thường: "Gia tộc Thượng Cổ thì sao chứ?"
"Bọn họ dám bắt nạt chị, dù có là cậu ông trời em cũng đánh như thường!"
Vương Như Yên giơ ngón tay cái lên: "Tiểu sư đệ khí phách!"
Trong lòng Đạm Đài Yêu Yêu xúc động.
"A!"
Đạm Đài Trần xấu hổ và giận dữ muốn chết, gã ta che lại khuôn mặt như đầu heo, trong mắt tràn ngập tơ máu: "Thằng kia, bố mày không để yên cho mày đâu!"
...
“Cút!”
Diệp Bắc Minh túm lấy bả vai Đạm Đài Trần, trực tiếp ném gã ta ra khỏi sảnh lớn.
Con ngươi Đạm Đài Lâm khẽ co rụt, nhìn thật sâu Diệp Bắc Minh: "Cậu..."
Diệp Bắc Minh quét một ánh mắt lạnh như băng qua: "Cô cũng muốn bị đánh?"
Đạm Đài Lâm vô thức lui lại một bước.
Người này tuyệt đối không phải Võ Thần, chắc chắn anh ta đã dùng biện pháp đặc biệt nào đó che giấu cảnh giới!
Đạm Đài Lâm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, hít sâu một hơi: "Có đôi lời liên quan tới bố mẹ Đạm Đài Yêu Yêu, cậu xác định không cho tôi nói?"
Diệp Bắc Minh sững sờ, quay đầu nhìn Đạm Đài Yêu Yêu.
Thực rõ ràng.
Thân thể mềm mại của Đạm Đài Yêu Yêu khẽ run rẩy.
Bố mẹ!
Xưng hô vừa xa lạ vừa quen thuộc nhường nào, nhưng cô ấy chưa từng gặp mặt họ!
Đạm Đài Lâm bình tĩnh nói tiếp: "Yêu Yêu, năm đó bố mẹ cô dẫn cô ra ngoài, gặp phải kẻ thù đánh úp bất ngờ, cho nên mới đặt cô ở một nơi an toàn!"
"Chính bọn họ dẫn kẻ thù đi".
"Nhưng khi họ trở về chỗ đã giấu cô đi, cô đã biến mất không thấy".
"Suốt mấy năm nay, bố mẹ cô vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô!"
"Hiện tại họ đang bị bệnh nặng, thời gian không còn nhiều lắm!"
"Gia tộc đã tiêu phí một cái giá rất lớn mới tính được vị trí của cô, nên chúng tôi đến mang cô về nhà".
"Về phần cô, có muốn đi theo chúng tôi hay không, hoàn toàn do cô lựa chọn!"
Đạm Đài Lâm lại nhìn Diệp Bắc Minh: "Lời tôi muốn nói đều nói xong rồi, tôi cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ".
"Nếu cô muốn quay về gia tộc Đạm Đài, có thể dùng thứ này liên lạc với tôi!"
"Trong vòng ba ngày, nếu tôi không nhận được thông tin gì, chúng tôi sẽ trở về gia tộc Đạm Đài!"
Đạm Đài Lâm ném cho Đạm Đài Yêu Yêu một cái ngọc bội khắc đầy phù văn: "Dùng nó liên hệ với chúng tôi, xin từ biệt!"
Cô ta nhanh chóng đi khỏi đây!
Đạm Đài Yêu Yêu ngẩn ra.
Một đoạn ký ức phủ đầy bụi tràn vào trong đầu.
Một lát sau, cô ấy rơi lệ đầy mặt: "Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ lại tất cả rồi".
"Năm ấy tôi mới bốn năm tuổi, đi theo bố mẹ tôi ra ngoài, gặp phải mai phục..."
"Bố bảo tôi trốn trong một hốc cây, tôi trốn suốt ba ngày ba đêm, thật sự là quá đói nên..."
Diệp Bắc Minh tiến lên an ủi: "Chị Tiểu Yêu, đây không phải là lỗi của chị".
Đạm Đài Yêu Yêu ôm đầu, vọt thẳng vào trong phòng: "Xin lỗi, mọi người hãy để tôi một mình một lúc!"
Mấy người Diệp Bắc Minh nhìn nhau.
Khương Tử Cơ thở dài: "Hầy, để cô ấy yên tĩnh một chút đi".
Vù!
Bỗng nhiên Diệp Bắc Minh nhướng mày, anh cảm nhận được khí huyết đang chấn động.
"Tô Thanh Ca?"
Diệp Bắc Minh âm thầm lắc đầu: "Gặp phải phiền toái sao?"
Nếu đã đồng ý với Tô Thanh Ca, không điều kiện ra tay giúp cô ta ba lần.
Diệp Bắc Minh tất nhiên không thể nuốt lời!
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xác định vị trí Tô Thanh Ca cho tôi!"
"Được!"
Biết được vị trí của Tô Thanh Ca, Diệp Bắc Minh để lại một câu: "Mấy vị sư tỷ, làm phiền mọi người chăm sóc cho chị Tiểu Yêu!"
"Em có chút chuyện phải đi xử lý, đi trước!"
Nửa giờ sau.
Bên ngoài thành Thanh Huyền, Diệp Bắc Minh bước đến gần cổng lớn của một tòa trang viên xa hoa.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên lên tiếng: "Nhóc, có bẫy!"
"Bên trong tòa trang viên này có rất nhiều cao thủ võ đạo, ba mươi mấy Thánh Vương đỉnh phong!"
"Có hơn một trăm tên Thánh Cảnh!"
"Còn có hai tên cấp bậc Thánh Chủ!"
"Là đám Ô Đạo Nguyên, Hình Sư!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tô Thanh Ca bán đứng tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.