Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 959: Tuyệt Trần Y Tiên
Ss Tần
08/10/2023
Cuộc chiến lập tức bùng phát, bên ngoài Y Thánh Cung trời rung đất chuyển, khói bụi nổi lên!
Huyết quang và chân nguyên tàn phá bừa bãi!
“Gru!”
Tiếng rồng gầm vang lên.
“Giết!”
Tiếng tàn sát vang lên!
“A…”
Tiếng kêu thảm vang lên trong huyết quang.
Một khắc trôi qua, đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều trừng mở to con mắt, nhìn chằm chằm làn huyết quang đó!
Có người cất giọng run run hỏi: “Vậy là kết thúc rồi ư?”
Người bên cạnh trả lời: “Phí lời, ba mươi mấy Chí Tôn cùng ra tay mà!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh là thần cũng phải chết!”
Vừa nói xong lời này, huyết quang tiêu tan.
“A…”
Võ giả vừa lên tiếng hét lên một tiếng: “Gặp ma rồi!”
Sợ đến ngồi phệt luôn xuống đất.
Sau đó.
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
“Rốt cuộc hắn là quái vật gì?”
Tất cả võ giả có mặt, kể cả người của Y Thánh Cung cũng đều sửng sốt!
Nhìn chằm chằm bóng người dần dần rõ ràng trong sương máu!
Diệp Bắc Minh!
Anh lại không chết!
Và dưới chân anh, ba mươi mấy cái đầu được bày ngay ngắn thẳng hàng ở đó!
Mỗi một cái đầu đều chết không nhắm mắt, vẻ mặt kinh sợ!
Cảnh này hoàn toàn khiến mọi người chấn hãi!
Vẻ mặt của mọi người giống hệt ba mươi mấy cái đầu của Chí Tôn!
“Xem ra ông thực sự muốn giết tôi!”
Giọng nói như tử thần vang lên khiến mọi người bừng tỉnh!
Khuôn mặt già của Bắc Minh Hàn trắng bệch.
Đột nhiên.
Một luồng sát ý ập đến, Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay!
Chém một kiếm về phía Bắc Minh Hàn!
Soạt!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ông lão lưng gù xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Hàn, tóm lấy vai ông ta, biến mất.
Đồng thời, giọng nói già nua vang lên: “Diệp tông chủ, xin hạ thủ lưu tình!”
Mọi người cùng quay đầu, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ Y Thánh Cung.
Bên cạnh có một cô gái, chính là Mạc Ninh Nhi.
Ông lão lưng gù đó dẫn theo Bắc Minh Hàn, đứng bên cạnh ông lão râu tóc bạc phơ.
Diệp Bắc Minh cau này: “Ông là ai?”
Ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười: “Tôi, Tuyệt Trần Y Tiên”.
Toàn hiện trường sôi sục!
“Tuyệt Trần Y Tiên?”
“Ông chính là Tuyệt Trần Y Tiên?”
“Bái kiến Tuyệt Trần Y Tiên!”
Rất nhiều võ giả lập tức trở nên cực kỳ cung kính, nếu không phải vì thể diện, suýt nữa quỳ xuống dập đầu.
Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Ông muốn bảo vệ ông ta?”
Tuyệt Trần Y Tiên thở dài một tiếng: “Diệp tông chủ, tôi đã biết nguyên nhân đầu đuôi của việc này”.
“Vật này, có thể kéo dài mạng sống năm trăm năm cho người bình thường!”
“Coi như Y Thánh Cung tạ lỗi với cậu!”
Nói xong, giơ tay, một loại quả hình người xuất hiện trong tay của Tuyệt Trần Y Tiên.
Long lanh trong suốt, phát ra khí tức khiến huyết mạch người ta căng lên.
Đồng tử Diệp Bắc Minh co lại: “Quả nhân sâm?”
Ngay cả anh cũng chỉ từng thấy trong sách dược của sư phụ.
Đây là thần dược trong truyền thuyết, đã tuyệt chủng!
Tuyệt Trần Y Tiên gật đầu: “Đúng thế!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngẩn người: “Thực sự có thứ này sao?”
“Kéo dài mạng sống năm trăm năm?”
“Muốn nghịch thiên ư?”
Ánh mắt mọi người rực lửa, nếu không phải quả nhân sâm ở trong tay Tuyệt Trần Y Tiên, thì tất cả đã hò nhau đi cướp rồi.
Khuôn mặt già của Bắc Minh Hàn trở nên cực kỳ khó coi!
Tuyệt Trần Y Tiên lại lấy ra quả nhân sâm, muốn hòa giải với Diệp Bắc Minh?
Đôi mắt ông ta tràn đầy tia máu, cất giọng khàn khàn: “Lão Bạch, chúng ta không cần phải hòa giải với tên nhóc này chứ?”
“Cho lão Đà ra tay, chắc chắn giết được tên này!”
Lão Đà chính là ông lão lưng gù, cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong.
Nếu không, cũng không thể nào cưu được ông ta từ tay Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Hình như ông ta không muốn hòa giải?”
Tuyệt Trần Y Tiên lắc đầu: “Lão Đà, phế ông ta đi!”
“Vâng”.
Ông lão lưng gù nhả ra một chữ, một cánh tay đặt lên vai của Bắc Minh Hàn.
‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan, Bắc Minh Hàn nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị lão Đà phế bằng một chưởng!
Kinh mạch toàn thân vỡ hết, đan điền vỡ tan!
Chỉ còn lại cái mạng nhỏ!
Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc, nhìn Tuyệt Trần Y Tiên một cái sâu sắc.
“Việc này…”
Các võ giả khác cũng ngây ra như gà mắc thóc!
“A?”, Mạc Ninh Nhi ôm cái miệng nhỏ.
Không ai ngờ được, Tuyệt Trần Y Tiên lại hạ lệnh phế bỏ Bắc Minh Hàn?
Lúc này, giọng của Tuyệt Trần Y Tiên vang lên: “Y Thánh Cung vốn không tham gia tranh đấu giữa các võ giả, nhưng những năm nay ông đã làm gì?”
“Lôi kéo lượn lớn võ giả, còn tranh đấu ghen tức với các thế lực khác!”
“Y Thánh Cung vốn là nơi thanh tịnh, ông lại bán đan, bán dược cho người khác với giá cao, khiến Y Thánh Cung ngập chướng khí!”
“Hôm nay, lại không phân rõ trắng đen đối địch với Diệp tông chủ!”
Huyết quang và chân nguyên tàn phá bừa bãi!
“Gru!”
Tiếng rồng gầm vang lên.
“Giết!”
Tiếng tàn sát vang lên!
“A…”
Tiếng kêu thảm vang lên trong huyết quang.
Một khắc trôi qua, đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều trừng mở to con mắt, nhìn chằm chằm làn huyết quang đó!
Có người cất giọng run run hỏi: “Vậy là kết thúc rồi ư?”
Người bên cạnh trả lời: “Phí lời, ba mươi mấy Chí Tôn cùng ra tay mà!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh là thần cũng phải chết!”
Vừa nói xong lời này, huyết quang tiêu tan.
“A…”
Võ giả vừa lên tiếng hét lên một tiếng: “Gặp ma rồi!”
Sợ đến ngồi phệt luôn xuống đất.
Sau đó.
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
“Rốt cuộc hắn là quái vật gì?”
Tất cả võ giả có mặt, kể cả người của Y Thánh Cung cũng đều sửng sốt!
Nhìn chằm chằm bóng người dần dần rõ ràng trong sương máu!
Diệp Bắc Minh!
Anh lại không chết!
Và dưới chân anh, ba mươi mấy cái đầu được bày ngay ngắn thẳng hàng ở đó!
Mỗi một cái đầu đều chết không nhắm mắt, vẻ mặt kinh sợ!
Cảnh này hoàn toàn khiến mọi người chấn hãi!
Vẻ mặt của mọi người giống hệt ba mươi mấy cái đầu của Chí Tôn!
“Xem ra ông thực sự muốn giết tôi!”
Giọng nói như tử thần vang lên khiến mọi người bừng tỉnh!
Khuôn mặt già của Bắc Minh Hàn trắng bệch.
Đột nhiên.
Một luồng sát ý ập đến, Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay!
Chém một kiếm về phía Bắc Minh Hàn!
Soạt!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ông lão lưng gù xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Hàn, tóm lấy vai ông ta, biến mất.
Đồng thời, giọng nói già nua vang lên: “Diệp tông chủ, xin hạ thủ lưu tình!”
Mọi người cùng quay đầu, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ Y Thánh Cung.
Bên cạnh có một cô gái, chính là Mạc Ninh Nhi.
Ông lão lưng gù đó dẫn theo Bắc Minh Hàn, đứng bên cạnh ông lão râu tóc bạc phơ.
Diệp Bắc Minh cau này: “Ông là ai?”
Ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười: “Tôi, Tuyệt Trần Y Tiên”.
Toàn hiện trường sôi sục!
“Tuyệt Trần Y Tiên?”
“Ông chính là Tuyệt Trần Y Tiên?”
“Bái kiến Tuyệt Trần Y Tiên!”
Rất nhiều võ giả lập tức trở nên cực kỳ cung kính, nếu không phải vì thể diện, suýt nữa quỳ xuống dập đầu.
Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Ông muốn bảo vệ ông ta?”
Tuyệt Trần Y Tiên thở dài một tiếng: “Diệp tông chủ, tôi đã biết nguyên nhân đầu đuôi của việc này”.
“Vật này, có thể kéo dài mạng sống năm trăm năm cho người bình thường!”
“Coi như Y Thánh Cung tạ lỗi với cậu!”
Nói xong, giơ tay, một loại quả hình người xuất hiện trong tay của Tuyệt Trần Y Tiên.
Long lanh trong suốt, phát ra khí tức khiến huyết mạch người ta căng lên.
Đồng tử Diệp Bắc Minh co lại: “Quả nhân sâm?”
Ngay cả anh cũng chỉ từng thấy trong sách dược của sư phụ.
Đây là thần dược trong truyền thuyết, đã tuyệt chủng!
Tuyệt Trần Y Tiên gật đầu: “Đúng thế!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngẩn người: “Thực sự có thứ này sao?”
“Kéo dài mạng sống năm trăm năm?”
“Muốn nghịch thiên ư?”
Ánh mắt mọi người rực lửa, nếu không phải quả nhân sâm ở trong tay Tuyệt Trần Y Tiên, thì tất cả đã hò nhau đi cướp rồi.
Khuôn mặt già của Bắc Minh Hàn trở nên cực kỳ khó coi!
Tuyệt Trần Y Tiên lại lấy ra quả nhân sâm, muốn hòa giải với Diệp Bắc Minh?
Đôi mắt ông ta tràn đầy tia máu, cất giọng khàn khàn: “Lão Bạch, chúng ta không cần phải hòa giải với tên nhóc này chứ?”
“Cho lão Đà ra tay, chắc chắn giết được tên này!”
Lão Đà chính là ông lão lưng gù, cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong.
Nếu không, cũng không thể nào cưu được ông ta từ tay Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Hình như ông ta không muốn hòa giải?”
Tuyệt Trần Y Tiên lắc đầu: “Lão Đà, phế ông ta đi!”
“Vâng”.
Ông lão lưng gù nhả ra một chữ, một cánh tay đặt lên vai của Bắc Minh Hàn.
‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan, Bắc Minh Hàn nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị lão Đà phế bằng một chưởng!
Kinh mạch toàn thân vỡ hết, đan điền vỡ tan!
Chỉ còn lại cái mạng nhỏ!
Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc, nhìn Tuyệt Trần Y Tiên một cái sâu sắc.
“Việc này…”
Các võ giả khác cũng ngây ra như gà mắc thóc!
“A?”, Mạc Ninh Nhi ôm cái miệng nhỏ.
Không ai ngờ được, Tuyệt Trần Y Tiên lại hạ lệnh phế bỏ Bắc Minh Hàn?
Lúc này, giọng của Tuyệt Trần Y Tiên vang lên: “Y Thánh Cung vốn không tham gia tranh đấu giữa các võ giả, nhưng những năm nay ông đã làm gì?”
“Lôi kéo lượn lớn võ giả, còn tranh đấu ghen tức với các thế lực khác!”
“Y Thánh Cung vốn là nơi thanh tịnh, ông lại bán đan, bán dược cho người khác với giá cao, khiến Y Thánh Cung ngập chướng khí!”
“Hôm nay, lại không phân rõ trắng đen đối địch với Diệp tông chủ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.