Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1342: Vạn Tuyệt tới góp vui
Ss Tần
08/01/2024
Thái độ bây giờ với vừa rồi như hai người khác nhau.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Giải tán hết đi!”
“Cảm ơn cậu Diệp!”
Mọi người như được thoát nạn, định bụng quay đầu tháo chạy.
Ầm ầm!
Một luồng sức ép cực kỳ khủng khiếp từ trên trời giáng xuống.
Bùm! Bùm...
Ngoại trừ bọn Giang Thục Nhiên và Diệp Bắc Minh.
Tất cả mọi người đều không chịu nổi sức ép ấy, đầu gối bọn họ cong xuống rồi quỳ rạp trên mặt đất.
“Đi mòn giày sắt mà chẳng thấy đâu, hóa ra lại ở ngay trước mặt!”
Một giọng nói đầy ngạo mạn vang lên: “Đúng lúc chúng tôi đang định tìm Diệp Càn Khôn thì người đã ở ngay đây rồi!”
“Các người nói xem có trùng hợp không? Phong tỏa bốn phía, đừng để cậu ta chạy thoát!”
Dứt lời, ba mươi người từ trên trời đáp xuống, bao vây Diệp Bắc Minh.
“Cảnh giới Động Hư, hơn ba mươi người cảnh giới Động Hư...”
“Trời ơi...”
Những người ở đây sợ xanh mặt, run rẩy quỳ gối trên mặt đất! Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Người từ Huyền Giới à?”
“Huyền Giới là đâu?”
Phần lớn người tu võ ngơ ngác không hiểu gì.
Chỉ có một vài lão già đứng đầu số ít tông môn run người, hoảng sợ nhìn Vạn Tuyệt.
Vạn Tuyệt kiêu ngạo nói: “Cho cậu một cơ hội!”
“Thứ nhất giao mảnh vỡ kia ra đây!”
“Thứ hai, quỳ xuống, tháo mặt nạ của mình ra!”
“Chỉ cần cậu làm theo thì tôi sẽ cho cậu cơ hội toàn thây!”
Lúc này, một lão già cảnh giới Động Hư quỳ gối sau lưng anh ta, Vạn Tuyệt ngồi trên lưng ông lão đó.
Cảnh giới Động Hư siêu cường vậy mà lại cam tâm làm ghế cho người đàn ông trước mặt.
Diệp Bắc Minh mỉm cười bảo: “Tôi cũng cho anh một cơ hội, nói tất cả những gì mình biết ra đi!”
“Tôi sẽ cho anh toàn thây!”
Tất cả mọi người lặng thinh.
Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt như nhìn vào kẻ điên.
“Không hổ danh là Diệp Càn Khôn...”, mặt Dao Cơ nóng bừng.
Vạn Tuyệt cười nhạo đáp trả: “Đúng là không biết tự lượng sức mình, giữ một hơi cho cậu ta là được!”
“Vâng, thưa đế tử!”
Một lão già cảnh giới Động Hư trung kỳ từ từ bước ra.
Lão già kia xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, vẻ mặt vô cùng bình tình vươn một bàn tay tới bờ vai anh.
“Đồ kiến hôi, dám tranh luận với cậu chủ nhà tôi à, cậu nên...”
Chữ “chết” còn chưa ra khỏi miệng.
Xoẹt xoẹt!
Máu tươi bắn tung tóe.
“Á!”
Lão già kia hét lên đau đớn, một cánh tay đã bị Diệp Bắc Minh hung tợn xé xuống.
“Ối!”
Bầu không khí yên lặng lạ thường.
“Cậu... thực lực của cậu đến tột cùng là gì chứ?”
Lão già kia hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh rồi nhanh chóng lùi về sau.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Chớ sợ hãi, tôi ra tay nhanh lắm, không đau chút nào đâu!”
Anh từ từ bước lên, tung chưởng tóm lấy cái đầu của lão già kia.
“Không...”
Đầu lão già nổ tung, thân rớt thẳng xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Cảnh ấy khiến người của mấy nghìn tông môn kinh hãi: “Diệp Càn Khôn có thể giết cảnh giới Động Hư sao?”
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Vạn Tuyệt biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc: “Tôi khá thấy hứng thú với cậu đấy, nên bổ sung thêm một điều kiện!”
“Tự giới thiệu, nói ra lai lịch của mình, tôi sẽ cho cậu một cơ hội được toàn thây!”
“Haha!”
Diệp Bắc Minh lười nhiều lời.
Anh bước lên, thi triển Ảnh Thuấn.
Thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt Vạn Tuyệt, một luồng khí tàn sát bao trùm anh ta.
Tốc độ thật nhanh.
Lòng Vạn Tuyệt dâng lên cơn sóng dữ, anh ta quát: “Cản cậu ta lại!”
Bốn lão già cảnh giới Động Hư đứng gần nhất đồng thời ra tay, bốn luồng khí tức khủng khiếp ập tới chỗ anh.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh vung kiếm Huyền Băng chém ra.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Chỉ trong nháy mắt, bốn lão già cảnh giới Động Hư trung kỳ đi đời nhà ma, hóa thành một đống máu.
Vạn Tuyệt buộc phải lùi lại sau, trái tim kinh hoảng đập thình thịch: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Anh ta phát điên rồi.
Đây là cảnh giới Động Hư đấy.
Cho dù anh ta chiến sinh tử thì cũng không thể nào giết cả bốn cảnh giới Động Hư trong một đòn được.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Anh muốn giết tôi mà lại không biết tôi là ai sao?”
Dứt lời, anh nhảy về phía Vạn Tuyệt.
Đồng tử Vạn Tuyệt co lại, không thể giữ vững sự bình tĩnh: “Bất kỳ ai giết tên này thì con cháu sẽ được phép lựa chọn trở thành người hầu bên cạnh tôi!”
“Hơn nữa, từ nay trở đi, tài nguyên tu võ của nhà họ Vạn cho các người sử dụng vô hạn lượng!”
Anh ta vừa tuyên bố xong, hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư đỏ mắt.
“Giết!”
Bọn họ cùng nhau ra tay.
Rầm!
Dư chấn cuồn cuộn, năng lượng trào ra tàn sát khắp xung quanh, khói bụi bay đầy trời.
Người tu võ ở bốn phía bị đánh bay ra xa vài trăm mét.
Đợi đến khi khói bụi dần tan, khu vực phát nổ chỉ còn lại một cái hố sâu hơn cả trăm mét.
“Diệp Càn Khôn chết rồi à?”
Có người nuốt nước miếng hỏi thử.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Giải tán hết đi!”
“Cảm ơn cậu Diệp!”
Mọi người như được thoát nạn, định bụng quay đầu tháo chạy.
Ầm ầm!
Một luồng sức ép cực kỳ khủng khiếp từ trên trời giáng xuống.
Bùm! Bùm...
Ngoại trừ bọn Giang Thục Nhiên và Diệp Bắc Minh.
Tất cả mọi người đều không chịu nổi sức ép ấy, đầu gối bọn họ cong xuống rồi quỳ rạp trên mặt đất.
“Đi mòn giày sắt mà chẳng thấy đâu, hóa ra lại ở ngay trước mặt!”
Một giọng nói đầy ngạo mạn vang lên: “Đúng lúc chúng tôi đang định tìm Diệp Càn Khôn thì người đã ở ngay đây rồi!”
“Các người nói xem có trùng hợp không? Phong tỏa bốn phía, đừng để cậu ta chạy thoát!”
Dứt lời, ba mươi người từ trên trời đáp xuống, bao vây Diệp Bắc Minh.
“Cảnh giới Động Hư, hơn ba mươi người cảnh giới Động Hư...”
“Trời ơi...”
Những người ở đây sợ xanh mặt, run rẩy quỳ gối trên mặt đất! Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Người từ Huyền Giới à?”
“Huyền Giới là đâu?”
Phần lớn người tu võ ngơ ngác không hiểu gì.
Chỉ có một vài lão già đứng đầu số ít tông môn run người, hoảng sợ nhìn Vạn Tuyệt.
Vạn Tuyệt kiêu ngạo nói: “Cho cậu một cơ hội!”
“Thứ nhất giao mảnh vỡ kia ra đây!”
“Thứ hai, quỳ xuống, tháo mặt nạ của mình ra!”
“Chỉ cần cậu làm theo thì tôi sẽ cho cậu cơ hội toàn thây!”
Lúc này, một lão già cảnh giới Động Hư quỳ gối sau lưng anh ta, Vạn Tuyệt ngồi trên lưng ông lão đó.
Cảnh giới Động Hư siêu cường vậy mà lại cam tâm làm ghế cho người đàn ông trước mặt.
Diệp Bắc Minh mỉm cười bảo: “Tôi cũng cho anh một cơ hội, nói tất cả những gì mình biết ra đi!”
“Tôi sẽ cho anh toàn thây!”
Tất cả mọi người lặng thinh.
Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt như nhìn vào kẻ điên.
“Không hổ danh là Diệp Càn Khôn...”, mặt Dao Cơ nóng bừng.
Vạn Tuyệt cười nhạo đáp trả: “Đúng là không biết tự lượng sức mình, giữ một hơi cho cậu ta là được!”
“Vâng, thưa đế tử!”
Một lão già cảnh giới Động Hư trung kỳ từ từ bước ra.
Lão già kia xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, vẻ mặt vô cùng bình tình vươn một bàn tay tới bờ vai anh.
“Đồ kiến hôi, dám tranh luận với cậu chủ nhà tôi à, cậu nên...”
Chữ “chết” còn chưa ra khỏi miệng.
Xoẹt xoẹt!
Máu tươi bắn tung tóe.
“Á!”
Lão già kia hét lên đau đớn, một cánh tay đã bị Diệp Bắc Minh hung tợn xé xuống.
“Ối!”
Bầu không khí yên lặng lạ thường.
“Cậu... thực lực của cậu đến tột cùng là gì chứ?”
Lão già kia hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh rồi nhanh chóng lùi về sau.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Chớ sợ hãi, tôi ra tay nhanh lắm, không đau chút nào đâu!”
Anh từ từ bước lên, tung chưởng tóm lấy cái đầu của lão già kia.
“Không...”
Đầu lão già nổ tung, thân rớt thẳng xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Cảnh ấy khiến người của mấy nghìn tông môn kinh hãi: “Diệp Càn Khôn có thể giết cảnh giới Động Hư sao?”
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Vạn Tuyệt biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc: “Tôi khá thấy hứng thú với cậu đấy, nên bổ sung thêm một điều kiện!”
“Tự giới thiệu, nói ra lai lịch của mình, tôi sẽ cho cậu một cơ hội được toàn thây!”
“Haha!”
Diệp Bắc Minh lười nhiều lời.
Anh bước lên, thi triển Ảnh Thuấn.
Thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt Vạn Tuyệt, một luồng khí tàn sát bao trùm anh ta.
Tốc độ thật nhanh.
Lòng Vạn Tuyệt dâng lên cơn sóng dữ, anh ta quát: “Cản cậu ta lại!”
Bốn lão già cảnh giới Động Hư đứng gần nhất đồng thời ra tay, bốn luồng khí tức khủng khiếp ập tới chỗ anh.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh vung kiếm Huyền Băng chém ra.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Chỉ trong nháy mắt, bốn lão già cảnh giới Động Hư trung kỳ đi đời nhà ma, hóa thành một đống máu.
Vạn Tuyệt buộc phải lùi lại sau, trái tim kinh hoảng đập thình thịch: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Anh ta phát điên rồi.
Đây là cảnh giới Động Hư đấy.
Cho dù anh ta chiến sinh tử thì cũng không thể nào giết cả bốn cảnh giới Động Hư trong một đòn được.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Anh muốn giết tôi mà lại không biết tôi là ai sao?”
Dứt lời, anh nhảy về phía Vạn Tuyệt.
Đồng tử Vạn Tuyệt co lại, không thể giữ vững sự bình tĩnh: “Bất kỳ ai giết tên này thì con cháu sẽ được phép lựa chọn trở thành người hầu bên cạnh tôi!”
“Hơn nữa, từ nay trở đi, tài nguyên tu võ của nhà họ Vạn cho các người sử dụng vô hạn lượng!”
Anh ta vừa tuyên bố xong, hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư đỏ mắt.
“Giết!”
Bọn họ cùng nhau ra tay.
Rầm!
Dư chấn cuồn cuộn, năng lượng trào ra tàn sát khắp xung quanh, khói bụi bay đầy trời.
Người tu võ ở bốn phía bị đánh bay ra xa vài trăm mét.
Đợi đến khi khói bụi dần tan, khu vực phát nổ chỉ còn lại một cái hố sâu hơn cả trăm mét.
“Diệp Càn Khôn chết rồi à?”
Có người nuốt nước miếng hỏi thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.