Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1917: Vương Gia Thiên Giới Đảo
Ss Tần
09/05/2024
Anh vô thức quay đầu lại.
Những người ở hành lang nhường ra một lối đi.
Đứng ở cuối đường là một người phụ nữ tỏa ra ánh sáng thân kỳ, cô ấy chỉ đứng ở đó thôi cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Giây phút nhìn thấy người phụ nữ đó.
Máu trong người Diệp Bắc Minh sôi sục, anh kinh ngạc hỏi: “Tiểu tháp! Sao vậy? Khí huyết trong người tôi vậy mà lại có phản ứng?”
Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục quét qua: “Tên nhóc, thể chất của người phụ nữ này rất mạnh!”
“Là thần thể trong truyền thuyết!”
“Thần thể?”
Diệp Bắc Minh khẽ động”: “Hỗn độn thể ư?”
“Không phải? Hỗn độn thể không dễ gặp vậy đâu!”
Tháp Diệp Bắc Minh muốn lườm anh một cái, đáng tiếc không làm được: “Võ giả tu giành tới cảnh giới Chân Thần mới có thể ngưng tụ thần thể!”
“Loại người có thần thể bẩm sinh này, về cơ bản khi sinh ra đã có cảnh giới Chân Thần!”
“Bọn họ tu võ, không phải bắt đầu từ võ giả, gần như bỏ qua tất cả cảnh các cảnh giới trước đó”.
“Trực tiếp bắt đầu từ cảnh giới Chân Thần!”
“Vãi shit!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được mà chửi thề, anh thật sự chấn kinh.
“Vừa mới ra đời đã là cảnh giới Chân Thần? Tôi đến bây giờ mới là cảnh giới Thần Hoàng đấy!”
“Vậy chẳng phải những người sở hữu thần thể, chỉ cần tăng lên ba cảnh giới là lên Thần Hoàng rồi?”
“Đúng vậy!”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật.
Biết bao nhiêu võ giả cả đời cũng không đạt đến cảnh giới Chân Thần ấy!
Mà lại có những người vừa sinh ra đã ở cảnh giới đó rồi, đúng là tức chết đi mà!
Đột nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Con mẹ nó! Thằng nhóc cậu vận khí tốt thật đấy!”
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh ngây ra: “Tiểu tháp, ông không phải vẫn luôn thận trọng sao? Sao cũng có lúc ngạc nhiên đến vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không tin được mà nói: “Thằng nhóc, trên chiếc thuyền này có một hỗn độn thể!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc: “Thật hay giả vậy? Vận may của tôi tốt thế à?”
“Đại tiểu thư! Sao cô lại đến đây?”
Lưu trưởng lão thầm kêu lên.
Sau đó trừng mắt với người bên cạnh cô gái một cái.
Người bên cạnh cũng không biết làm sao, trong lòng không biết tại sao tiểu thư lại xuất hiện trên con thuyền này.
Cô gái liếc mắt sang Bàng Sát bên cạnh: “Rất rõ ràng, vị công tử này đem người xông vào nơi người khác ở, đối phương bị buộc phải ra tay tự vệ!”
“Lưu trưởng lão, thái độ nhân nhượng cho khỏi phiền này của ông, quả thực có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức!”
“Nhưng nếu tin tức truyền ra ngoài, ai còn dám ngồi lên thuyền của Vương gia chúng ta nữa?”
Lưu trưởng lão bị dọa đến ngã ngồi ra đất, mồ hôi rơi như mưa: “Đại tiểu thư, là lỗi của tôi, xin cô cho tôi một cơ hội!”
Mọi người đều sững sờ.
Đường đường là cảnh giới Thần Quân đỉnh phong, vậy mà lại bị một cô gái dọa cho quỳ xuống?
“Đây là ai?”
“Đại tiểu thư... Vương gia. Lẽ nào là đại tiểu thư của Vương gia ở Thiên Giới Đảo?”
“Con mẹ nó... khó trách khí tức lại mạnh mẽ như vậy!”
Đám đông tặc lưỡi.
Ánh mắt họ dán chặt vào cô gái, loại nhân vật lớn cỡ này, cho dù họ có đủ tư cách lên Thiên Giới Đảo cũng chưa chắc đã có tư cách nhìn mặt một lần.
Mà bây giờ.
Lại xuất hiện trên con thuyền này. Đúng là làm cho người ta kinh động mà.
“Người đâu! Mang Lưu trưởng lão xuống, xử theo quy định!”
Người phụ nữ không chút thương xót, lại quét mắt qua Bàng Sát một cái: “Người này dám ra tay trên thuyền, theo quy định ... giết!”
“Hai người còn lại là đồng phạm, mặc dù không ra tay những cũng cùng một tội!”
“Đừng mà!”
Hai tên bạn đồng hành của Bàng Sát sợ hãi ngã xuống đất.
Bàng Sát vành mắt đỏ hoe, gầm giọng hét lên: “Tiện nhân! Muốn giết tao ư? mày dám giết tao...”
“Muốn chết, lại dám nhục mạ đại tiểu thư?”
Người phụ nữ phía sau hai người đàn ông trung niên tiến lên một bước, trực tiếp bóp nát miệng Bàng Sát.
Phế đi đan diền của hắn ta.
Sau đó kéo xuống như một con chó chết.
Đôi mặt đẹp của cô gái quay lại liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Còn về vị công tử này... tôi tên là Vương Quỳnh, dám hỏi đại danh của anh?”
“Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh không
Vương Quỳnh có chút ngạc nhiên.
Thông thường, thanh niên trẻ gặp cô ta đều sẽ rất kích động và giới thiệu bản thân một cách dài dòng.
Giống như người trước mặt này, chỉ nói tên mình, vẫn là lần đầu tiên gặp.
“Được”.
Vương Quỳnh gật đầu: “Anh Diệp, việc này anh không có lỗi”.
“Phòng bị hỏng, tôi cho người giúp anh đổi một phòng VIP khác.
“Chuyện lần này, là do Vương Gia không xử lý tốt, xin lỗi anh...”
“Con mẹ nó...”
Đám người vay quanh ngơ ngác, nhao nhao giơ ngón tay cái lên: “Vương đại tiểu thư đúng là người làm việc lớn!”
“Không hổ là đại tiểu thư của Vương gia, EQ cao vãi...”
Đã nói đến mức này thì ba người Bàng Sát chắc chắn phải chết.
Anh gật đầu: “Được!”
“Tốt!”
Vương Quỳnh phun ra một chữ, nhanh chóng biến mất.
...
“Ôi, phòng to quá”.
Nghê Hoàng nghìn căn phòng trước mặt, thật sự choáng váng.
Điều đáng kinh ngạc nhất là, căn phòng vậy mà lại có một đài võ đạo.
Không sai!
Chính là một đài võ đạo.
"Tôi xem qua thì nơi này có mười mấy phòng, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, cô Nghê có thể chọn bất kỳ phòng nào để ở lại”, Diệp Bắc Minh nói.
Nghê Hoàng thấp giọng ẩm bẩm: "Nơi này tuy rằng rộng rãi, nhưng cũng không tốt bằng gian phòng chỉ có một cái giường kia”.
“Cô Nghê cô nói gì?”
“Không… không có gì”, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng đỏ bừng.
Diệp Bắc Minh không để ý tới, lập tức truyền âm: “Tiểu Tháp, thể hỗn độn kia ở đâu?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tôi đã khóa vị trí của cô ta lại, ở trong một đại sảnh trên tầng cao nhất của phi thuyền!”
Đột nhiên.
Có tiếng gõ cửa vang lên: "Anh Diệp, cô Nghê, hai người nghỉ ngơi chưa?"
"Mời vào!"
Cánh cửa mở ra.
Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa với gương mặt tươi cười: “Cô chủ nhà tôi rất xin lỗi về chuyện vừa rồi. Tình cờ có một bữa tiệc ở đại sảnh trên đỉnh phi thuyền!"
"Có rất nhiều người từ các không gian khác nhau đang chuẩn bị tham gia cuộc thi Thiên Giới đảo, nếu hai người có hứng thú thì có thể đi xem một chút”.
“Nhóc con, chính là ở nơi đó! Đi!”, giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Được, dẫn đường đi”.
“Xin vui lòng đi theo tôi”.
Người đàn ông trung niên gật đầu rồi dẫn hai người lên đỉnh phi thuyền.
“Cậu Diệp, cô Nghê, tôi không có tư cách tiến vào, mọi người tự mình đi vào thôi”, người đàn ông trung niên chỉ vào cánh cửa trước mặt mà nói.
Diệp Bắc Minh thờ ơ gật đầu, cất bước đi vào trong.
Không gian trước mặt chợt trở nên sáng rỡ.
Hội trường cực kỳ rộng lớn, đại khái có hơn ba nghìn người!
Tại khoảnh khắc Diệp Bắc Minh tiến vào hội trường, rất nhiều cặp mắt đều nhìn về phía anh.
“Cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ? Bản Nguyên sơ kỳ?”
“Cảnh giới thấp như vậy sao lại có tư cách vào đây?”, nhiều người cau mày bàn tán.
Cảnh giới quá thấp!
Lập tức mất đi hứng thú!
“Nhóc con, thể hỗn độn ở bên kia!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, đi theo thanh âm của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một cô gái trẻ đang ngồi trong đám đông, trò chuyện và cười đùa với Vương Quỳnh.
Bên cạnh là một đám nam nữ thanh niên khiến họ trông giống như mặt trăng được vây quanh bởi các vì tinh tú khiến họ càng thêm nổi bật, cơ hồ đề là cảnh giới Thần Quân trung kỳ trở lên!
Thậm chí.
Một vài người trong số đó đã đạt tới Thần Quân hậu kỳ!
Diệp Bắc Minh hưng phấn tiến lên đẩy đám người ra xa, nhìn chằm chằm vào cô gái mang thể hỗn độn thể: “Cô gái, tôi cần bảy giọt máu thuần của cô!”
“Bất luận cô ra điều kiện gì, chỉ cần Diệp Bắc Minh tôi có thể làm được đều sẽ thực hiện cho cô!”
Chỉ cần có được máu thuần của thể hỗn độn, bảy vị sư tỷ có thể lập tức khôi phục lại thân xác bằng xương bằng thịt của mình!
Sao anh có thể không kích động đây?
Những người ở hành lang nhường ra một lối đi.
Đứng ở cuối đường là một người phụ nữ tỏa ra ánh sáng thân kỳ, cô ấy chỉ đứng ở đó thôi cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Giây phút nhìn thấy người phụ nữ đó.
Máu trong người Diệp Bắc Minh sôi sục, anh kinh ngạc hỏi: “Tiểu tháp! Sao vậy? Khí huyết trong người tôi vậy mà lại có phản ứng?”
Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục quét qua: “Tên nhóc, thể chất của người phụ nữ này rất mạnh!”
“Là thần thể trong truyền thuyết!”
“Thần thể?”
Diệp Bắc Minh khẽ động”: “Hỗn độn thể ư?”
“Không phải? Hỗn độn thể không dễ gặp vậy đâu!”
Tháp Diệp Bắc Minh muốn lườm anh một cái, đáng tiếc không làm được: “Võ giả tu giành tới cảnh giới Chân Thần mới có thể ngưng tụ thần thể!”
“Loại người có thần thể bẩm sinh này, về cơ bản khi sinh ra đã có cảnh giới Chân Thần!”
“Bọn họ tu võ, không phải bắt đầu từ võ giả, gần như bỏ qua tất cả cảnh các cảnh giới trước đó”.
“Trực tiếp bắt đầu từ cảnh giới Chân Thần!”
“Vãi shit!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được mà chửi thề, anh thật sự chấn kinh.
“Vừa mới ra đời đã là cảnh giới Chân Thần? Tôi đến bây giờ mới là cảnh giới Thần Hoàng đấy!”
“Vậy chẳng phải những người sở hữu thần thể, chỉ cần tăng lên ba cảnh giới là lên Thần Hoàng rồi?”
“Đúng vậy!”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật.
Biết bao nhiêu võ giả cả đời cũng không đạt đến cảnh giới Chân Thần ấy!
Mà lại có những người vừa sinh ra đã ở cảnh giới đó rồi, đúng là tức chết đi mà!
Đột nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Con mẹ nó! Thằng nhóc cậu vận khí tốt thật đấy!”
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh ngây ra: “Tiểu tháp, ông không phải vẫn luôn thận trọng sao? Sao cũng có lúc ngạc nhiên đến vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không tin được mà nói: “Thằng nhóc, trên chiếc thuyền này có một hỗn độn thể!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc: “Thật hay giả vậy? Vận may của tôi tốt thế à?”
“Đại tiểu thư! Sao cô lại đến đây?”
Lưu trưởng lão thầm kêu lên.
Sau đó trừng mắt với người bên cạnh cô gái một cái.
Người bên cạnh cũng không biết làm sao, trong lòng không biết tại sao tiểu thư lại xuất hiện trên con thuyền này.
Cô gái liếc mắt sang Bàng Sát bên cạnh: “Rất rõ ràng, vị công tử này đem người xông vào nơi người khác ở, đối phương bị buộc phải ra tay tự vệ!”
“Lưu trưởng lão, thái độ nhân nhượng cho khỏi phiền này của ông, quả thực có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức!”
“Nhưng nếu tin tức truyền ra ngoài, ai còn dám ngồi lên thuyền của Vương gia chúng ta nữa?”
Lưu trưởng lão bị dọa đến ngã ngồi ra đất, mồ hôi rơi như mưa: “Đại tiểu thư, là lỗi của tôi, xin cô cho tôi một cơ hội!”
Mọi người đều sững sờ.
Đường đường là cảnh giới Thần Quân đỉnh phong, vậy mà lại bị một cô gái dọa cho quỳ xuống?
“Đây là ai?”
“Đại tiểu thư... Vương gia. Lẽ nào là đại tiểu thư của Vương gia ở Thiên Giới Đảo?”
“Con mẹ nó... khó trách khí tức lại mạnh mẽ như vậy!”
Đám đông tặc lưỡi.
Ánh mắt họ dán chặt vào cô gái, loại nhân vật lớn cỡ này, cho dù họ có đủ tư cách lên Thiên Giới Đảo cũng chưa chắc đã có tư cách nhìn mặt một lần.
Mà bây giờ.
Lại xuất hiện trên con thuyền này. Đúng là làm cho người ta kinh động mà.
“Người đâu! Mang Lưu trưởng lão xuống, xử theo quy định!”
Người phụ nữ không chút thương xót, lại quét mắt qua Bàng Sát một cái: “Người này dám ra tay trên thuyền, theo quy định ... giết!”
“Hai người còn lại là đồng phạm, mặc dù không ra tay những cũng cùng một tội!”
“Đừng mà!”
Hai tên bạn đồng hành của Bàng Sát sợ hãi ngã xuống đất.
Bàng Sát vành mắt đỏ hoe, gầm giọng hét lên: “Tiện nhân! Muốn giết tao ư? mày dám giết tao...”
“Muốn chết, lại dám nhục mạ đại tiểu thư?”
Người phụ nữ phía sau hai người đàn ông trung niên tiến lên một bước, trực tiếp bóp nát miệng Bàng Sát.
Phế đi đan diền của hắn ta.
Sau đó kéo xuống như một con chó chết.
Đôi mặt đẹp của cô gái quay lại liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Còn về vị công tử này... tôi tên là Vương Quỳnh, dám hỏi đại danh của anh?”
“Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh không
Vương Quỳnh có chút ngạc nhiên.
Thông thường, thanh niên trẻ gặp cô ta đều sẽ rất kích động và giới thiệu bản thân một cách dài dòng.
Giống như người trước mặt này, chỉ nói tên mình, vẫn là lần đầu tiên gặp.
“Được”.
Vương Quỳnh gật đầu: “Anh Diệp, việc này anh không có lỗi”.
“Phòng bị hỏng, tôi cho người giúp anh đổi một phòng VIP khác.
“Chuyện lần này, là do Vương Gia không xử lý tốt, xin lỗi anh...”
“Con mẹ nó...”
Đám người vay quanh ngơ ngác, nhao nhao giơ ngón tay cái lên: “Vương đại tiểu thư đúng là người làm việc lớn!”
“Không hổ là đại tiểu thư của Vương gia, EQ cao vãi...”
Đã nói đến mức này thì ba người Bàng Sát chắc chắn phải chết.
Anh gật đầu: “Được!”
“Tốt!”
Vương Quỳnh phun ra một chữ, nhanh chóng biến mất.
...
“Ôi, phòng to quá”.
Nghê Hoàng nghìn căn phòng trước mặt, thật sự choáng váng.
Điều đáng kinh ngạc nhất là, căn phòng vậy mà lại có một đài võ đạo.
Không sai!
Chính là một đài võ đạo.
"Tôi xem qua thì nơi này có mười mấy phòng, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, cô Nghê có thể chọn bất kỳ phòng nào để ở lại”, Diệp Bắc Minh nói.
Nghê Hoàng thấp giọng ẩm bẩm: "Nơi này tuy rằng rộng rãi, nhưng cũng không tốt bằng gian phòng chỉ có một cái giường kia”.
“Cô Nghê cô nói gì?”
“Không… không có gì”, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng đỏ bừng.
Diệp Bắc Minh không để ý tới, lập tức truyền âm: “Tiểu Tháp, thể hỗn độn kia ở đâu?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tôi đã khóa vị trí của cô ta lại, ở trong một đại sảnh trên tầng cao nhất của phi thuyền!”
Đột nhiên.
Có tiếng gõ cửa vang lên: "Anh Diệp, cô Nghê, hai người nghỉ ngơi chưa?"
"Mời vào!"
Cánh cửa mở ra.
Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa với gương mặt tươi cười: “Cô chủ nhà tôi rất xin lỗi về chuyện vừa rồi. Tình cờ có một bữa tiệc ở đại sảnh trên đỉnh phi thuyền!"
"Có rất nhiều người từ các không gian khác nhau đang chuẩn bị tham gia cuộc thi Thiên Giới đảo, nếu hai người có hứng thú thì có thể đi xem một chút”.
“Nhóc con, chính là ở nơi đó! Đi!”, giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Được, dẫn đường đi”.
“Xin vui lòng đi theo tôi”.
Người đàn ông trung niên gật đầu rồi dẫn hai người lên đỉnh phi thuyền.
“Cậu Diệp, cô Nghê, tôi không có tư cách tiến vào, mọi người tự mình đi vào thôi”, người đàn ông trung niên chỉ vào cánh cửa trước mặt mà nói.
Diệp Bắc Minh thờ ơ gật đầu, cất bước đi vào trong.
Không gian trước mặt chợt trở nên sáng rỡ.
Hội trường cực kỳ rộng lớn, đại khái có hơn ba nghìn người!
Tại khoảnh khắc Diệp Bắc Minh tiến vào hội trường, rất nhiều cặp mắt đều nhìn về phía anh.
“Cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ? Bản Nguyên sơ kỳ?”
“Cảnh giới thấp như vậy sao lại có tư cách vào đây?”, nhiều người cau mày bàn tán.
Cảnh giới quá thấp!
Lập tức mất đi hứng thú!
“Nhóc con, thể hỗn độn ở bên kia!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, đi theo thanh âm của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một cô gái trẻ đang ngồi trong đám đông, trò chuyện và cười đùa với Vương Quỳnh.
Bên cạnh là một đám nam nữ thanh niên khiến họ trông giống như mặt trăng được vây quanh bởi các vì tinh tú khiến họ càng thêm nổi bật, cơ hồ đề là cảnh giới Thần Quân trung kỳ trở lên!
Thậm chí.
Một vài người trong số đó đã đạt tới Thần Quân hậu kỳ!
Diệp Bắc Minh hưng phấn tiến lên đẩy đám người ra xa, nhìn chằm chằm vào cô gái mang thể hỗn độn thể: “Cô gái, tôi cần bảy giọt máu thuần của cô!”
“Bất luận cô ra điều kiện gì, chỉ cần Diệp Bắc Minh tôi có thể làm được đều sẽ thực hiện cho cô!”
Chỉ cần có được máu thuần của thể hỗn độn, bảy vị sư tỷ có thể lập tức khôi phục lại thân xác bằng xương bằng thịt của mình!
Sao anh có thể không kích động đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.