Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1914: Xin lỗi bạn tôi
Ss Tần
09/05/2024
Ngay khoảnh khắc con dao găm sắp cắt đứt cổ họng Nghê Hoàng, Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy lưỡi dao!
Xoẹt!
Máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ váy dài của Nghê Hoàng!
"Diệp đại ca..."
Nghê Hoàng sợ đến sửng sốt, vội vàng buông dao găm ra.
Diệp Bắc Minh cũng nhìn ra, con dao găm này vô cùng sắc bén!
Nghê Hoàng thực sự muốn tìm đến cái chết!
Anh giận dữ gầm lên: "Nghê Hoàng, cô đang làm gì vậy? Cô thực sự muốn chết sao!!!"
Bị Diệp Bắc Minh quát mắng, Nghê Hoàng lập tức khóc òa: "Là tôi hại chết cô Đường, chỉ có thể lấy mạng đền mạng thôi!"
"Tôi không cố ý mà, tôi thực sự không ngờ tình hình của cô ấy nghiêm trọng như vậy!"
"Toi không muốn biến thành một người phụ nữ xấu xa trong lòng anh, Diệp đại ca hãy để tôi chết đi!"
Diệp Bắc Minh thở dài một hơi, lắc đầu bất đắc dĩ: "Nghê Hoàng, cho dù cô chết thì có thể cứu cô Đường trở về không?"
"Lui một vạn bước mà nói, cô Đường cũng chưa đến mức chắc chắn phải chết!"
"Diệp đại ca, thật sao?"
Đôi mắt Nghê Hoàng lóe lên tia kích động, nhìn Diệp Bắc Minh đầy hy vọng!
Diệp Bắc Minh đang trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tiểu tháp, có thể tìm ra vị trí của Đường Lạc Âm không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Cô ta đã rời khỏi Đại lục Hỗn Độn, bổn tháp đã truy tìm được khí tức của cô ta, có lẽ đã trở về thế giới Bổn Nguyên rồi."
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nếu bây giờ chúng ta đến thế giới Bổn Nguyên, có thể tìm được cô ấy không?"
"Không thành vấn đề!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời khẳng định: "Tôi có thể dùng Vạn Lý Truy Tung!"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Ông không sợ bị lộ sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: "Nhóc con, tôi ở Đại lục Hỗn Độn, Thần giới lo lắng bị lộ, là vì có người từ thế giới Bổn Nguyên giám sát!"
"Nhưng mà, thế giới Bổn Nguyên quá lớn! Bọn chúng theo dõi một vị diện nhỏ thì dễ, muốn giám sát cả thế giới Bổn Nguyên căn bản là không thể nào!"
Diệp Bắc Minh đột nhiên hiểu ra.
Để Nghê Hoàng bớt cảm giác tội lỗi, anh trực tiếp nói: "Nghê Hoàng, chúng ta còn một tháng!"
"Chỉ cần trong vòng một tháng tìm được cô Đường, cô ấy vẫn còn cơ hội sống!"
"Được, được!" Nghê Hoàng liên tục gật đầu, như bám víu vào một tia hy vọng: "Diệp đại ca, anh muốn tôi làm gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Nhóc con, bổn tháp đề nghị cậu vẫn nên tìm hoa Tam Thế trước, rồi hãy đi tìm Đường Lạc Âm!"
"Dù sao, cuộc chiến đảo Thiên Giai chỉ còn mười ngày cuối cùng, nếu cậu tìm Đường Lạc Âm trước rồi mới đi tham gia cuộc chiến đảo Thiên Giai e là không kịp!"
Diệp Bắc Minh gật đầu suy nghĩ.
Nói với Nghê Hoàng ý định của mình, chuẩn bị đến đảo Thiên Giai trước!
Chỉ cần có tư cách lên đảo, anh sẽ đến Dị Hỏa Tông một chuyến nữa, bất kể là trao đổi hay trực tiếp cướp đoạt! Nhất định phải có được hoa Tam Thế!
Nghê Hoàng vừa băng bó vết thương cho Diệp Bắc Minh, vừa kinh ngạc nói: "Diệp đại ca, anh thực sự có thể nắm chắc lên được đảo Thiên Giai sao?"
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Ồ? Chẳng lẽ cô cũng biết đảo Thiên Giai?"
Nghê Hoàng gật gật đầu, muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, cô ta mới chậm rãi nói: "Đảo Thiên Giai mỗi trăm năm mở ra một lần đại chiến, tuyển chọn các tu võ giả có thiên phú cực mạnh từ các giới.”
“Trước đây đại lục Hỗn Độn của chúng ta cũng có người tham gia, đáng tiếc là…”
Nói xong, sắc mặt Nghê Hoàng có chút xấu hổ.
Diệp Bắc Minh truy hỏi: "Đáng tiếc điều gì?"
Nghê Hoàng ho khan vài tiếng: "Khụ khụ... đáng tiếc bao nhiêu năm nay, đại lục Hỗn Độn không có một ai đủ tư cách lên đảo Thiên Giai!"
"Một người cũng không có ư?" Diệp Bắc Minh sửng sốt, khóe miệng giật giật.
Cũng quá khoa trương rồi đó!
Tổng hợp thực lực của đại lục Hỗn Độn hẳn là không yếu!
Bao nhiêu năm nay, lại không có một ai lên được đảo Thiên Giai sao?
Điều này giống như người bình thường nghe nói, cả nước không có một thí sinh nào thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại vậy, quá vô lý!
Nghê Hoàng nghiêm túc gật đầu: "Diệp đại ca, tôi nói thật."
"Lúc đầu các thế lực lớn ở đại lục Hỗn Độn còn cực kỳ hướng về đảo Thiên Giai, sau này lâu dần thì hoàn toàn từ bỏ!"
"Dù sao, đại lục Hỗn Độn nằm ở vùng biên giới của thế giới Bổn Nguyên, được gọi là tinh vực Man Hoang..."
Diệp Bắc Minh cau mày: "Vậy cô có biết làm sao để đến tham gia cuộc chiến Đảo Thiên Giai không?"
Nghê Hoàng trả lời: "Tất nhiên là biết..."
...
Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng bước ra từ một truyền tống trận.
Nhìn quanh bốn phía, hai người lại đứng trên một hòn đảo lơ lửng giữa hư không!
Hòn đảo không lớn, chu vi chỉ khoảng mười dặm, truyền tống trận nằm ngay chính giữa đảo!
"Đến rồi! Chúng ta đã ra khỏi tinh vực Man Hoang, coi như đã đến vùng biên giới của thế giới Bổn Nguyên!"
Nghê Hoàng vừa nói xong.
Đột nhiên.
Ánh mắt nhìn về một phía, hoàn toàn sửng sốt! "Oa, con rùa to quá!"
Phía trước, một con rùa khổng lồ nằm sấp giữa hư không!
Trên mai rùa có một tòa cung điện cao chót vót như tòa nhà chọc trời, có đến hàng trăm tầng!
Liên tục có các tu võ giả bước ra từ truyền tống trận, trong đó một người đàn ông nghe lời nói của Nghê Hoàng liền hừ lạnh một tiếng: "Rùa? Gà rừng nào mà vô tri thế?"
"Anh!!!" Nghê Hoàng vừa tức giận vừa xấu hổ!
Ở đại lục Hỗn Độn, dù sao cô ta cũng là thánh nữ Ma tộc!
Lúc này, lại trở thành gà rừng trong mắt người khác sao?
Người đàn ông nhếch miệng cười: "Sao thế? Chỉ là một tên Bổn Nguyên cảnh sơ kỳ cũng dám trừng mắt với bổn công tử à?"
Ầm!
Một cỗ uy áp xuyên thấu xông ra!
Thần Quân cảnh, sơ kỳ!
Nghê Hoàng căn bản không chịu nổi, thân thể run lên, khuôn mặt trắng bệch vô cùng!
"Ha ha ha ha, chỉ có vậy thôi sao?"
Đồng bọn cùng đến với người đàn ông kia không nhịn được cười lớn!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, che chở trước mặt Nghê Hoàng, đối mặt với uy áp Thần Quân cảnh, miệng thốt ra hai chữ: "Xin lỗi bạn tôi!"
Xung quanh yên lặng một lúc!
Các tu võ giả xung quanh đều trợn to mắt, khí tức trên người Diệp Bắc Minh ở trên dưới Thần Hoàng cảnh! Lại bắt một người Thần Quân cảnh phải xin lỗi sao?
"Đồ dã nhân! Mày nói cái gì?"
Người đàn ông Thần Quân cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Chỉ bằng mày, một tên phế vật đến từ tinh vực Man Hoang, cũng xứng để Bàng Sát tao nói xin..."
Một câu còn chưa nói hết!
Bịch——!
Một tiếng động trầm thấp vang lên!
Các tu võ giả xung quanh còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, thân thể Bàng Sát đã bị đánh bay!
Mạnh mẽ đập xuống mặt đất cách đó trăm mét, cuốn lên khói bụi mịt mù!
Còn Diệp Bắc Minh đứng ở vị trí ban đầu của Bàng Sát, lắc lắc bàn tay: "Cho mày cơ hội cuối cùng, xin lỗi đi!"
Hùng hồn có lực!
Nói năng có khí phách!
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người!
Mẹ kiếp! Mình đang mơ à? Thần Hoàng cảnh tát một cái đã đánh bay Thần Quân cảnh? Quá nghịch thiên rồi!
"Đệt! Mày muốn chết phải không?"
Bàng Sát gầm lên một tiếng, xông ra từ đám bụi, khuôn mặt sưng phù như đầu heo.
Vừa định ra tay, hai lão giả mặt vàng khô từ trên trời giáng xuống!
Một cỗ khí tức khủng bố nghiền ép tới: "Dám động thủ ở đây? Nhóc con cậu không muốn sống nữa à?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động!
Thần Quân cảnh đỉnh phong?
Bàng Sát lập tức như quả bóng xì hơi, sắc mặt trắng bệch giải thích: "Mấy vị tiền bối hiểu lầm tôi rồi!"
"Là tên nhóc kia động thủ trước, nếu không phải hắn ra tay đánh người thì tôi cũng sẽ không động thủ ở đây!"
Mắt hắn ta hung tợn trừng Diệp Bắc Minh!
Đỏ ngầu!
Muốn giết người!
"Lão phu không thấy hắn động thủ, ngược lại khí thế của cậu rất hung hăng, cậu muốn làm gì?" Một lão giả lạnh giọng nói.
Bàng Sát oan ức chỉ vào mặt mình: "Tiền bối, nếu hắn không động thủ thì nửa khuôn mặt này của tôi là do ai đánh chứ?"
Lão giả cười một tiếng đầy ẩn ý: "Nhóc con, ý của cậu là lão phu nói sai ư?"
Xoẹt!
Máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ váy dài của Nghê Hoàng!
"Diệp đại ca..."
Nghê Hoàng sợ đến sửng sốt, vội vàng buông dao găm ra.
Diệp Bắc Minh cũng nhìn ra, con dao găm này vô cùng sắc bén!
Nghê Hoàng thực sự muốn tìm đến cái chết!
Anh giận dữ gầm lên: "Nghê Hoàng, cô đang làm gì vậy? Cô thực sự muốn chết sao!!!"
Bị Diệp Bắc Minh quát mắng, Nghê Hoàng lập tức khóc òa: "Là tôi hại chết cô Đường, chỉ có thể lấy mạng đền mạng thôi!"
"Tôi không cố ý mà, tôi thực sự không ngờ tình hình của cô ấy nghiêm trọng như vậy!"
"Toi không muốn biến thành một người phụ nữ xấu xa trong lòng anh, Diệp đại ca hãy để tôi chết đi!"
Diệp Bắc Minh thở dài một hơi, lắc đầu bất đắc dĩ: "Nghê Hoàng, cho dù cô chết thì có thể cứu cô Đường trở về không?"
"Lui một vạn bước mà nói, cô Đường cũng chưa đến mức chắc chắn phải chết!"
"Diệp đại ca, thật sao?"
Đôi mắt Nghê Hoàng lóe lên tia kích động, nhìn Diệp Bắc Minh đầy hy vọng!
Diệp Bắc Minh đang trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tiểu tháp, có thể tìm ra vị trí của Đường Lạc Âm không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Cô ta đã rời khỏi Đại lục Hỗn Độn, bổn tháp đã truy tìm được khí tức của cô ta, có lẽ đã trở về thế giới Bổn Nguyên rồi."
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nếu bây giờ chúng ta đến thế giới Bổn Nguyên, có thể tìm được cô ấy không?"
"Không thành vấn đề!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời khẳng định: "Tôi có thể dùng Vạn Lý Truy Tung!"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Ông không sợ bị lộ sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: "Nhóc con, tôi ở Đại lục Hỗn Độn, Thần giới lo lắng bị lộ, là vì có người từ thế giới Bổn Nguyên giám sát!"
"Nhưng mà, thế giới Bổn Nguyên quá lớn! Bọn chúng theo dõi một vị diện nhỏ thì dễ, muốn giám sát cả thế giới Bổn Nguyên căn bản là không thể nào!"
Diệp Bắc Minh đột nhiên hiểu ra.
Để Nghê Hoàng bớt cảm giác tội lỗi, anh trực tiếp nói: "Nghê Hoàng, chúng ta còn một tháng!"
"Chỉ cần trong vòng một tháng tìm được cô Đường, cô ấy vẫn còn cơ hội sống!"
"Được, được!" Nghê Hoàng liên tục gật đầu, như bám víu vào một tia hy vọng: "Diệp đại ca, anh muốn tôi làm gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Nhóc con, bổn tháp đề nghị cậu vẫn nên tìm hoa Tam Thế trước, rồi hãy đi tìm Đường Lạc Âm!"
"Dù sao, cuộc chiến đảo Thiên Giai chỉ còn mười ngày cuối cùng, nếu cậu tìm Đường Lạc Âm trước rồi mới đi tham gia cuộc chiến đảo Thiên Giai e là không kịp!"
Diệp Bắc Minh gật đầu suy nghĩ.
Nói với Nghê Hoàng ý định của mình, chuẩn bị đến đảo Thiên Giai trước!
Chỉ cần có tư cách lên đảo, anh sẽ đến Dị Hỏa Tông một chuyến nữa, bất kể là trao đổi hay trực tiếp cướp đoạt! Nhất định phải có được hoa Tam Thế!
Nghê Hoàng vừa băng bó vết thương cho Diệp Bắc Minh, vừa kinh ngạc nói: "Diệp đại ca, anh thực sự có thể nắm chắc lên được đảo Thiên Giai sao?"
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Ồ? Chẳng lẽ cô cũng biết đảo Thiên Giai?"
Nghê Hoàng gật gật đầu, muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, cô ta mới chậm rãi nói: "Đảo Thiên Giai mỗi trăm năm mở ra một lần đại chiến, tuyển chọn các tu võ giả có thiên phú cực mạnh từ các giới.”
“Trước đây đại lục Hỗn Độn của chúng ta cũng có người tham gia, đáng tiếc là…”
Nói xong, sắc mặt Nghê Hoàng có chút xấu hổ.
Diệp Bắc Minh truy hỏi: "Đáng tiếc điều gì?"
Nghê Hoàng ho khan vài tiếng: "Khụ khụ... đáng tiếc bao nhiêu năm nay, đại lục Hỗn Độn không có một ai đủ tư cách lên đảo Thiên Giai!"
"Một người cũng không có ư?" Diệp Bắc Minh sửng sốt, khóe miệng giật giật.
Cũng quá khoa trương rồi đó!
Tổng hợp thực lực của đại lục Hỗn Độn hẳn là không yếu!
Bao nhiêu năm nay, lại không có một ai lên được đảo Thiên Giai sao?
Điều này giống như người bình thường nghe nói, cả nước không có một thí sinh nào thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại vậy, quá vô lý!
Nghê Hoàng nghiêm túc gật đầu: "Diệp đại ca, tôi nói thật."
"Lúc đầu các thế lực lớn ở đại lục Hỗn Độn còn cực kỳ hướng về đảo Thiên Giai, sau này lâu dần thì hoàn toàn từ bỏ!"
"Dù sao, đại lục Hỗn Độn nằm ở vùng biên giới của thế giới Bổn Nguyên, được gọi là tinh vực Man Hoang..."
Diệp Bắc Minh cau mày: "Vậy cô có biết làm sao để đến tham gia cuộc chiến Đảo Thiên Giai không?"
Nghê Hoàng trả lời: "Tất nhiên là biết..."
...
Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng bước ra từ một truyền tống trận.
Nhìn quanh bốn phía, hai người lại đứng trên một hòn đảo lơ lửng giữa hư không!
Hòn đảo không lớn, chu vi chỉ khoảng mười dặm, truyền tống trận nằm ngay chính giữa đảo!
"Đến rồi! Chúng ta đã ra khỏi tinh vực Man Hoang, coi như đã đến vùng biên giới của thế giới Bổn Nguyên!"
Nghê Hoàng vừa nói xong.
Đột nhiên.
Ánh mắt nhìn về một phía, hoàn toàn sửng sốt! "Oa, con rùa to quá!"
Phía trước, một con rùa khổng lồ nằm sấp giữa hư không!
Trên mai rùa có một tòa cung điện cao chót vót như tòa nhà chọc trời, có đến hàng trăm tầng!
Liên tục có các tu võ giả bước ra từ truyền tống trận, trong đó một người đàn ông nghe lời nói của Nghê Hoàng liền hừ lạnh một tiếng: "Rùa? Gà rừng nào mà vô tri thế?"
"Anh!!!" Nghê Hoàng vừa tức giận vừa xấu hổ!
Ở đại lục Hỗn Độn, dù sao cô ta cũng là thánh nữ Ma tộc!
Lúc này, lại trở thành gà rừng trong mắt người khác sao?
Người đàn ông nhếch miệng cười: "Sao thế? Chỉ là một tên Bổn Nguyên cảnh sơ kỳ cũng dám trừng mắt với bổn công tử à?"
Ầm!
Một cỗ uy áp xuyên thấu xông ra!
Thần Quân cảnh, sơ kỳ!
Nghê Hoàng căn bản không chịu nổi, thân thể run lên, khuôn mặt trắng bệch vô cùng!
"Ha ha ha ha, chỉ có vậy thôi sao?"
Đồng bọn cùng đến với người đàn ông kia không nhịn được cười lớn!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, che chở trước mặt Nghê Hoàng, đối mặt với uy áp Thần Quân cảnh, miệng thốt ra hai chữ: "Xin lỗi bạn tôi!"
Xung quanh yên lặng một lúc!
Các tu võ giả xung quanh đều trợn to mắt, khí tức trên người Diệp Bắc Minh ở trên dưới Thần Hoàng cảnh! Lại bắt một người Thần Quân cảnh phải xin lỗi sao?
"Đồ dã nhân! Mày nói cái gì?"
Người đàn ông Thần Quân cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Chỉ bằng mày, một tên phế vật đến từ tinh vực Man Hoang, cũng xứng để Bàng Sát tao nói xin..."
Một câu còn chưa nói hết!
Bịch——!
Một tiếng động trầm thấp vang lên!
Các tu võ giả xung quanh còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, thân thể Bàng Sát đã bị đánh bay!
Mạnh mẽ đập xuống mặt đất cách đó trăm mét, cuốn lên khói bụi mịt mù!
Còn Diệp Bắc Minh đứng ở vị trí ban đầu của Bàng Sát, lắc lắc bàn tay: "Cho mày cơ hội cuối cùng, xin lỗi đi!"
Hùng hồn có lực!
Nói năng có khí phách!
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người!
Mẹ kiếp! Mình đang mơ à? Thần Hoàng cảnh tát một cái đã đánh bay Thần Quân cảnh? Quá nghịch thiên rồi!
"Đệt! Mày muốn chết phải không?"
Bàng Sát gầm lên một tiếng, xông ra từ đám bụi, khuôn mặt sưng phù như đầu heo.
Vừa định ra tay, hai lão giả mặt vàng khô từ trên trời giáng xuống!
Một cỗ khí tức khủng bố nghiền ép tới: "Dám động thủ ở đây? Nhóc con cậu không muốn sống nữa à?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động!
Thần Quân cảnh đỉnh phong?
Bàng Sát lập tức như quả bóng xì hơi, sắc mặt trắng bệch giải thích: "Mấy vị tiền bối hiểu lầm tôi rồi!"
"Là tên nhóc kia động thủ trước, nếu không phải hắn ra tay đánh người thì tôi cũng sẽ không động thủ ở đây!"
Mắt hắn ta hung tợn trừng Diệp Bắc Minh!
Đỏ ngầu!
Muốn giết người!
"Lão phu không thấy hắn động thủ, ngược lại khí thế của cậu rất hung hăng, cậu muốn làm gì?" Một lão giả lạnh giọng nói.
Bàng Sát oan ức chỉ vào mặt mình: "Tiền bối, nếu hắn không động thủ thì nửa khuôn mặt này của tôi là do ai đánh chứ?"
Lão giả cười một tiếng đầy ẩn ý: "Nhóc con, ý của cậu là lão phu nói sai ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.