Chương 52
xZenlyx
18/07/2014
Không nghe nó nói gì, đám người đó lôi nó đi mặt sức nó vùng vẫy, đánh bao nhiêu người....Người phụ nữ đó bước xuống xe, tiến lại phía nó, tát mạnh vào mặt.
- Phải làm như thế nào thì con mới hiểu hả? Đây không phải là thế giới của con....
- ....... - nó im lặng một cách đáng sợ.
- Còn đứng đấy làm gì nữa, đưa tiểu thư lên xe.
Đám người nó lại một lần nữa, túm người nó lôi lên xe.
- ........
~ Biệt thự ~
Từ khi về biệt thự đó đã là 3 ngày rồi, nó vẫn im ỉm đóng bỉm trong phòng.
- Tiểu thư thế nào rồi? - tiếng người phụ nữ đó,
- Tiểu thư vẫn không ăn gì ạ.
Bà ta thở dài,.
- Gọi cho cậu chủ đi.
- Dạ!
~ Một lúc sau ~
Mở cửa bước vào, hắn nói :
- Này con thỏ hâm dở kia, dậy mau!
- ......
- Cô có nghe tôi nó không hả?
- Ra ngòai đi!
- Cô sao vậy, sao cô lại bỏ bữa?
- Chỉ là tôi không nuốt trôi thôi.
- Không nuốt trôi thì cô cũng cố mà nuốt vào chứ.
- Anh đang lo cho tôi đấy à?
- .......
- Về với vợ chưa cưới của anh đi, không cần lo cho tôi.
- ............
Hắn bỗng đứng dậy, lôi nó từ trên giường...
- Đi theo tôi! Cô nhất định phải ăn thứ gì đó.
~ Tại một nhà hàng ~
Nó ngồi trước một bàn đầy thức ăn..nhưng nó chẳng hề đả động hay thậm chí là có ý định ăn.
- Cô ăn đi chứ.
- Tôi đã bảo là không nuốt trôi mà.
- Này thỏ ngố, cô đang muốn trở thành một bộ xác sống không hồn đấy à? Ăn đi chứ, mọi ngày cô tham ăn lắm cơ mà, ăn điên cuồng , ăn sống chết, ăn không chờ thời cơ.
Nó cười nhạt.
- Ngay cả nhìn mặt bà lúc sắp ra đi tôi còn chẳng làm được. Muốn tổ chức một lễ tang thì cũng đã quá trễ. Anh bảo bây giờ tôi còn tâm trí để ăn sao?
- ....
- Chỉ vì về với gia đình anh, chỉ vì bị lôi kéo vào một đống hỗn độn này mà tôi đã mất đi người thân duy nhất, anh biết chứ?
- Đừng trách tôi, nếu muốn trách cô hãy trách mụ phù thủy kia. - hắn nói một cách tàn nhẫn.
- Ý anh là sao?
- Không sao hết! Thôi cô ăn đi.
~ Một lát sau ~
- Ra đây làm gì?
- Chơi chứ còn gì nữa - hắn cười rồi kéo tay nó xuống biển.
Té nước tung tóe vào mặt nó , hắn cười :
- Có giỏi đuổi theo tôi này.
Nó cáu chạy theo hắn,
- Cái tên chết tiệt kia đứng lại.
Có lẽ lâu lắm rồi nó mới cười thỏai mái như vậy.
'' Lặn sâu vào làn nước lạnh giá
Ở nơi quá khứ quay về với cuộc sống
Ta chiến đấu chống lại nỗi đau ích kỷ
Và điều đó thật đáng giá biết biết bao.
Hãy giữ yên lặng trước khi chúng ta sụp đổ
Bởi vì cả hai ta đều biết đâu là điểm cuối cùng
Thời gian của chúng ta vẫn "tích tắc" cho đến khi nó phá tan khung cửa kính
Và em lại đắm chìm trong anh một lần nữa.
Vì em là một phần của anh
Em ước rằng mình không cần
Nhưng vẫn cứ không ngừng theo đuổi
Vẫn chiến đấu mà không biết lí do.
Nếu tình yêu của chúng ta là bi kịch, sao anh lại là phương thuốc của em ?
Nếu tình yêu của chúng ta trở nên điên loạn, sao em phải làm cho nó trở nên rõ ràng đến thế ?
Bước từng bước qua một đoàn diễu hành đỏ
Và từ chối việc bù đắp cho nhau
Để rồi nó cắt thật sâu vào nơi chúng ta
Và khiến chúng ta trở nên vô cảm.
Xin đừng nói rằng em sẽ bỏ lại
Vì cả hai ta đều biết điều mình sẽ chọn
Nếu anh kéo, thì em cũng sẽ đẩy lại thật sâu
Và khi đó em sẽ lại rơi vào vòng tay anh.
Vì anh là một phần của em
Em ước rằng mình không cần
Nhưng vẫn cứ không ngừng theo đuổi
Vẫn chiến đấu mà không biết lí do.
Nếu tình yêu của chúng ta là một bi kịch, sao anh lại là phương thuốc của em ?
Nếu tình yêu của chúng ta trở nên điên loạn, sao em phải làm cho nó trở nên rõ ràng đến thế ?
Tại sao anh là phương thuốc của em ?''
~ .Tối~
Nó cùng hắn bước vào một nhà nghỉ gần đó.
- Cô ơi cho chúng cháu 2 phòng. - hắn cất tiếng,
Nhận lấy số phòng, nó bước vào...
- Này thỏ ngố, chờ đã.
Nó quay đầu lại .
Hắn chòang vào người nó một cái khăn.
- Vào phòng thay đồ đi kẻo ốm.
- Biết rồi! - nó đỏ mặt.
Hắn gõ cửa phòng nó.
Không thấy hồi âm, hắn mở cửa.
- Ê con thỏ kia ra đây nhanh...
Hắn nhìn ngó khắp phòng rồi dừng lại ở chiếc giường..
Thì ra là nó đang ngủ..
- Sao thỏ mà sống đời sống như heo vậy trời. Mà thế cũng tốt...
Nói rồi, hắn kéo chăn lên người nó.
- Ngủ ngon nhé heo lai thỏ.
Xong xuôi hắn bước ra cửa....
- Bà ơi bà đừng bỏ cháu, cháu biết lỗi rồi, cháu hứa sẽ không đi đâu nữa, bà đừng bỏ cháu mà bà ... - nó mơ màng
Hắn quay đầu lại cầm lấy tay nó......
- Đừng khóc nữa thỏ ơi, tôi ở ngay bên cô đây, đừng khóc nữa nhé..
- Phải làm như thế nào thì con mới hiểu hả? Đây không phải là thế giới của con....
- ....... - nó im lặng một cách đáng sợ.
- Còn đứng đấy làm gì nữa, đưa tiểu thư lên xe.
Đám người nó lại một lần nữa, túm người nó lôi lên xe.
- ........
~ Biệt thự ~
Từ khi về biệt thự đó đã là 3 ngày rồi, nó vẫn im ỉm đóng bỉm trong phòng.
- Tiểu thư thế nào rồi? - tiếng người phụ nữ đó,
- Tiểu thư vẫn không ăn gì ạ.
Bà ta thở dài,.
- Gọi cho cậu chủ đi.
- Dạ!
~ Một lúc sau ~
Mở cửa bước vào, hắn nói :
- Này con thỏ hâm dở kia, dậy mau!
- ......
- Cô có nghe tôi nó không hả?
- Ra ngòai đi!
- Cô sao vậy, sao cô lại bỏ bữa?
- Chỉ là tôi không nuốt trôi thôi.
- Không nuốt trôi thì cô cũng cố mà nuốt vào chứ.
- Anh đang lo cho tôi đấy à?
- .......
- Về với vợ chưa cưới của anh đi, không cần lo cho tôi.
- ............
Hắn bỗng đứng dậy, lôi nó từ trên giường...
- Đi theo tôi! Cô nhất định phải ăn thứ gì đó.
~ Tại một nhà hàng ~
Nó ngồi trước một bàn đầy thức ăn..nhưng nó chẳng hề đả động hay thậm chí là có ý định ăn.
- Cô ăn đi chứ.
- Tôi đã bảo là không nuốt trôi mà.
- Này thỏ ngố, cô đang muốn trở thành một bộ xác sống không hồn đấy à? Ăn đi chứ, mọi ngày cô tham ăn lắm cơ mà, ăn điên cuồng , ăn sống chết, ăn không chờ thời cơ.
Nó cười nhạt.
- Ngay cả nhìn mặt bà lúc sắp ra đi tôi còn chẳng làm được. Muốn tổ chức một lễ tang thì cũng đã quá trễ. Anh bảo bây giờ tôi còn tâm trí để ăn sao?
- ....
- Chỉ vì về với gia đình anh, chỉ vì bị lôi kéo vào một đống hỗn độn này mà tôi đã mất đi người thân duy nhất, anh biết chứ?
- Đừng trách tôi, nếu muốn trách cô hãy trách mụ phù thủy kia. - hắn nói một cách tàn nhẫn.
- Ý anh là sao?
- Không sao hết! Thôi cô ăn đi.
~ Một lát sau ~
- Ra đây làm gì?
- Chơi chứ còn gì nữa - hắn cười rồi kéo tay nó xuống biển.
Té nước tung tóe vào mặt nó , hắn cười :
- Có giỏi đuổi theo tôi này.
Nó cáu chạy theo hắn,
- Cái tên chết tiệt kia đứng lại.
Có lẽ lâu lắm rồi nó mới cười thỏai mái như vậy.
'' Lặn sâu vào làn nước lạnh giá
Ở nơi quá khứ quay về với cuộc sống
Ta chiến đấu chống lại nỗi đau ích kỷ
Và điều đó thật đáng giá biết biết bao.
Hãy giữ yên lặng trước khi chúng ta sụp đổ
Bởi vì cả hai ta đều biết đâu là điểm cuối cùng
Thời gian của chúng ta vẫn "tích tắc" cho đến khi nó phá tan khung cửa kính
Và em lại đắm chìm trong anh một lần nữa.
Vì em là một phần của anh
Em ước rằng mình không cần
Nhưng vẫn cứ không ngừng theo đuổi
Vẫn chiến đấu mà không biết lí do.
Nếu tình yêu của chúng ta là bi kịch, sao anh lại là phương thuốc của em ?
Nếu tình yêu của chúng ta trở nên điên loạn, sao em phải làm cho nó trở nên rõ ràng đến thế ?
Bước từng bước qua một đoàn diễu hành đỏ
Và từ chối việc bù đắp cho nhau
Để rồi nó cắt thật sâu vào nơi chúng ta
Và khiến chúng ta trở nên vô cảm.
Xin đừng nói rằng em sẽ bỏ lại
Vì cả hai ta đều biết điều mình sẽ chọn
Nếu anh kéo, thì em cũng sẽ đẩy lại thật sâu
Và khi đó em sẽ lại rơi vào vòng tay anh.
Vì anh là một phần của em
Em ước rằng mình không cần
Nhưng vẫn cứ không ngừng theo đuổi
Vẫn chiến đấu mà không biết lí do.
Nếu tình yêu của chúng ta là một bi kịch, sao anh lại là phương thuốc của em ?
Nếu tình yêu của chúng ta trở nên điên loạn, sao em phải làm cho nó trở nên rõ ràng đến thế ?
Tại sao anh là phương thuốc của em ?''
~ .Tối~
Nó cùng hắn bước vào một nhà nghỉ gần đó.
- Cô ơi cho chúng cháu 2 phòng. - hắn cất tiếng,
Nhận lấy số phòng, nó bước vào...
- Này thỏ ngố, chờ đã.
Nó quay đầu lại .
Hắn chòang vào người nó một cái khăn.
- Vào phòng thay đồ đi kẻo ốm.
- Biết rồi! - nó đỏ mặt.
Hắn gõ cửa phòng nó.
Không thấy hồi âm, hắn mở cửa.
- Ê con thỏ kia ra đây nhanh...
Hắn nhìn ngó khắp phòng rồi dừng lại ở chiếc giường..
Thì ra là nó đang ngủ..
- Sao thỏ mà sống đời sống như heo vậy trời. Mà thế cũng tốt...
Nói rồi, hắn kéo chăn lên người nó.
- Ngủ ngon nhé heo lai thỏ.
Xong xuôi hắn bước ra cửa....
- Bà ơi bà đừng bỏ cháu, cháu biết lỗi rồi, cháu hứa sẽ không đi đâu nữa, bà đừng bỏ cháu mà bà ... - nó mơ màng
Hắn quay đầu lại cầm lấy tay nó......
- Đừng khóc nữa thỏ ơi, tôi ở ngay bên cô đây, đừng khóc nữa nhé..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.