Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần
Chương 43: Gã luật sư bỉ ổi
Rosepea
01/08/2023
Cảnh sát trẻ tên Tạ Hà, sau khi bị Châu Ly nghiêm túc chấn chỉnh lại lời nói, da mặt có chút ửng đỏ. Anh ta hắng giọng, nói lảng sang chuyện khác:
- Nhưng tôi đang hỏi cô, vì sao chiếc cặp của cô lại xuất hiện tại hiện trường vụ án cơ mà?
Châu Ly tựa lưng ra sau ghế, nheo mắt nhìn anh ta bằng thái độ ngạc nhiên.
- Cảnh sát Tạ mới bước vào ngành trên dưới ba năm phải không?
Tạ Hà há hốc miệng nhìn Châu Ly, cảnh giác gật đầu. Chờ anh ta xác nhận, Châu Ly lúc này mới tiếp tục bình thản nói:
- Trách nhiệm của các anh là điều tra làm rõ vì sao kẹp tóc tôi đã bỏ đi lại nằm ở đấy. Còn trách nhiệm của tôi chỉ là khai toàn bộ những gì tôi biết để cung cấp thêm chứng cứ cho các anh. Bây giờ anh hỏi tôi về nguồn gốc xuất hiện của nó, tôi làm sao mà biết?
Sắc mặt Tạ Hà quả thực không ổn. Cô gái này còn nhỏ tuổi nhưng miệng lưỡi sắc bén vô cùng. Mỗi một câu Châu Ly thốt ra đều giống hệt gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Tạ Hà.
Vĩnh Thụy đang ngồi quan sát qua hệ thống camera, chán nản nhìn sang đồng nghiệp chép miệng:
- Cấp dưới do cậu đào tạo thật khiến tôi mất mặt. Bị một cô nhóc mười chín tuổi hỏi vặn lại, tâm lý lập tức bất ổn. Nhìn anh ta đâu khác gì tội phạm!
Phòng thẩm vấn trầm hẳn xuống, Tạ Hà xấu hổ đỏ mặt tía tai, chỉ muốn tìm một cái lỗ sâu mà chui xuống. Rốt cuộc, Vĩnh Thụy vẫn phải ra mặt, thay anh ta hỏi thêm một vài điều nữa. Sau khi chắc chắn Châu Ly có bằng chứng ngoại phạm thuyết phục trong thời điểm xảy ra vụ án, Vĩnh Thụy lập tức ra lệnh thả cô ra.
Trước khi rời đi, Vĩnh Thụy còn cẩn thận nhắc nhở:
- Nếu có thông tin gì mới, hy vọng cô sẽ hợp tác với chúng tôi. Chỉ e, có kẻ nào đó ngấm ngầm đứng giữa hòng đổ tội cho cô!
Châu Ly hiểu được lòng tốt của Vĩnh Thụy, mỉm cười cảm ơn nói:
- Tất nhiên rồi! Tôi chắc chắn sẽ hợp tác điều tra thật tốt với các anh!
Chờ sau khi rời khỏi sở cảnh sát, Châu Ly lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mọi chuyện thật kì lạ, nếu S lấy trộm kẹp tóc của cô, vậy thì trên đó cũng phải có dấu vân tay của anh ấy mới phải. Sở dĩ Châu Ly cho rằng S là người lấy cắp, là vì trong buổi tối Cố Tử Khâm đi vắng lúc trước, S đã lén lút tới phòng ngủ của cô.
Khi hai người họ xảy ra tranh chấp, S buột miệng nói rằng:
"Em rất thích dùng kẹp tóc hình con bướm nhỉ? Đúng là trẻ con!"
Đồng hồ điểm năm giờ chiều. Thời gian Châu Ly ở phòng cảnh sát cũng khá lâu. Vì đi vội nên cô không mang theo giấy tờ tùy thân và tiền, đành bất lực đứng bên đường gọi về cho Cố Tử Khâm.
Biết Châu Ly đã ra khỏi đồn cảnh sát an toàn, Cố Tử Khâm mới thở phào an tâm. Anh vội vàng lên tiếng trấn an cô:
- Em chịu khó đứng ở đó chờ thêm một lát. Anh đã cho người tới đón! Không được đi đâu xa ngoài phạm vi đồn cảnh sát đấy nhé!
- Vâng ạ!
Châu Ly dịu dàng đáp. Cố Tử Khâm luôn luôn cẩn thận như thế. Anh lo cho cô từng li từng tí, đâu khác gì cha mẹ chăm con. Nghĩ lại khoảng thời gian cô một sống hai chết phản đối cuộc hôn nhân này, Châu Ly lại càng thêm buồn cười.
Sau khoảng hai mươi phút chờ đợi, vệ sĩ do Cố Tử Khâm cử đến cũng đã tới nơi. Anh ta chu đáo mở cửa xe cho Châu Ly, nhắc cô thắt dây an toàn. Châu Ly chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn qua cửa kính, nhàn nhã ngắm nghía phố xá ồn ào, náo động, lại chột dạ nhớ về khoảng thời gian chưa lấy chồng, vô lo vô nghĩ an yên biết nhường nào.
Vì mải mê ngắm nghía xung quanh, mãi lúc sau Châu Ly mới phát hiện ra đường về nhà hôm nay có chút không đúng. Gã vệ sĩ lái xe với tốc độ rất nhanh, liên tục luồn lách vào các cung đường ít người qua lại. Dự cảm chẳng lành lập tức chạy dài từ trên đỉnh não của Châu Ly. Cô lén lút rút điện thoại, toan bấm số Cố Tử Khâm gọi ứng cứu thì xe đột ngột phanh gấp, cả người Châu Ly đập mạnh về phía trước. May mắn, cô thắt dây an toàn nên không xảy ra thương tích gì, chỉ có chiếc điện thoại xui xẻo bắn văng ra sàn xe, pin và vỏ điện thoại vương mỗi thứ một nơi.
Gã vệ sĩ tháo dây an toàn, chồm người về phía Châu Ly. Hai bàn tay to béo, rắn chắc như gọng kìm tóm chặt mái tóc dài của cô, hung hãn đè một chiếc khăn mỏng lên mũi Châu Ly.
- Ưm... ưm...
Châu Ly cật lực phản kháng nhưng sức cô không chống lại được gã, nhanh sau đó liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Gã vệ sĩ nhặt điện thoại của cô ném vào bụi cây ven đường, rồ ga phóng vụt theo hướng ngoại ô. Điểm đến mà hắn đưa Châu Ly tới nằm cách thành phố hơn hai tiếng đồng hồ. Một nhà máy sản xuất đồ chơi bỏ hoang, xung quanh tràn ngập rác thải và cây cỏ mọc cao quá đầu người.
Châu Ly bị hắn vác trên vai, nện những bước chân nặng nề vào phía trong nhà máy. Có khoảng mười gã đàn ông to cao đã chầu chực sẵn, khuôn mặt kẻ nào người nấy đều rất bặm trợn, nhàn nhã phì phèo thuốc lá, khói bay mù mịt.
- Làm tốt lắm, anh bạn!
Một giọng nói trầm đục từ gian nhà sau vang lên. Người bước ra là Trì Vĩ, bên cạnh hắn còn xuất hiện thêm một người con gái lẳng lơ, ăn mặc gợi cảm khác. Nhìn Châu Ly nằm gục trên nền đất cáu bẩn, Trì Vĩ càng thêm ghét bỏ. Người đàn bà này dám chơi xỏ anh ta, khiến anh ta mất mặt trước đám người làm của Cố gia, thật tức chết đi mà!
Trì Vĩ co chân đạp vào người Châu Ly mấy cái, thấy cô vẫn nằm im không nhúc nhích mới ngừng lại. Anh ta chỉ vào dây xích treo trên trần nhà, hả hê sai khiến đám đàn em:
- Trói hai tay con ả này lên! Chờ thằng cha tàn phế kia tới, cho vợ chồng chúng nó đoàn tụ cũng chưa muộn.
Chúng trói tay Châu Ly bằng xích sắt trong tư thế đứng, làm hai bên cổ tay cô đỏ ửng cả lên. Nhưng Châu Ly vẫn gục đầu chưa tỉnh, mái tóc dài rủ xuống che gần hết nửa khuôn mặt. Trì Vĩ quay sang nhìn gã vệ sĩ, thắc mắc hỏi:
- Mày cho nó hít quá liều à?
Gã gãi tai, cười trừ nói:
- Thì... để phòng nó la hét, em chỉ tẩm thêm hai phần thuốc vào khăn nữa thôi!
Trì Vĩ gật đầu, ném cho gã một bọc tiền thù lao lớn, sung sướng ôm eo người tình, quay lưng bước vào trong gian khác mây mưa. Rất nhanh sau đó, những âm thanh giao thoa ái ố vang lên rõ ràng, lọt vào tai đám đàn em không sót một chữ.
- Để con nhỏ này ở đây, anh em mình ra kia nhậu!
Một gã đề nghị, ý kiến lập tức được tán thành.
Sau khi chúng đi khỏi, Châu Ly từ từ mở mắt, lạnh lùng nhìn xoáy sâu vào mọi cảnh quan bày ra trước mặt. Cô đoán không sai, kẻ đầu xỏ lên kế hoạch bắt cô chính là Trì Vĩ. Anh ta căm hận cô về vụ xô xát xảy ra khi trước, quyết không chịu bỏ qua cho cô và Cố Tử Khâm lần này.
Thực chất, Châu Ly đã tỉnh lại lâu rồi. Cô giả vờ vẫn còn hôn mê hòng nghe trộm xem đám người này định giở trò gì với mình. Xem ra, Trì Vĩ còn muốn dụ Cố Tử Khâm đến nữa. Anh ta đường đường là một luật sư có tiếng, vậy mà lòng dạ độc ác chẳng khác gì sói đói. Nguyệt Hi, em gái Trì Vĩ tâm tính mưu mô, xảo biện, quả là trời sinh tính cách không khác nhau là mấy.
Châu Ly nhẹ nhàng di chuyển hai chân, phòng tránh xảy ra tiếng động quá to làm đám người bên ngoài chú ý. Chúng đang cùng nhau hò hét chúc tụng, còn Trì Vĩ với ả nhân tình thì mải mê chơi trò kích thích. Suy cho cùng, Châu Ly muốn thoát khỏi đây, ắt phải dựa vào bộ não này mà thôi.
- Nhưng tôi đang hỏi cô, vì sao chiếc cặp của cô lại xuất hiện tại hiện trường vụ án cơ mà?
Châu Ly tựa lưng ra sau ghế, nheo mắt nhìn anh ta bằng thái độ ngạc nhiên.
- Cảnh sát Tạ mới bước vào ngành trên dưới ba năm phải không?
Tạ Hà há hốc miệng nhìn Châu Ly, cảnh giác gật đầu. Chờ anh ta xác nhận, Châu Ly lúc này mới tiếp tục bình thản nói:
- Trách nhiệm của các anh là điều tra làm rõ vì sao kẹp tóc tôi đã bỏ đi lại nằm ở đấy. Còn trách nhiệm của tôi chỉ là khai toàn bộ những gì tôi biết để cung cấp thêm chứng cứ cho các anh. Bây giờ anh hỏi tôi về nguồn gốc xuất hiện của nó, tôi làm sao mà biết?
Sắc mặt Tạ Hà quả thực không ổn. Cô gái này còn nhỏ tuổi nhưng miệng lưỡi sắc bén vô cùng. Mỗi một câu Châu Ly thốt ra đều giống hệt gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Tạ Hà.
Vĩnh Thụy đang ngồi quan sát qua hệ thống camera, chán nản nhìn sang đồng nghiệp chép miệng:
- Cấp dưới do cậu đào tạo thật khiến tôi mất mặt. Bị một cô nhóc mười chín tuổi hỏi vặn lại, tâm lý lập tức bất ổn. Nhìn anh ta đâu khác gì tội phạm!
Phòng thẩm vấn trầm hẳn xuống, Tạ Hà xấu hổ đỏ mặt tía tai, chỉ muốn tìm một cái lỗ sâu mà chui xuống. Rốt cuộc, Vĩnh Thụy vẫn phải ra mặt, thay anh ta hỏi thêm một vài điều nữa. Sau khi chắc chắn Châu Ly có bằng chứng ngoại phạm thuyết phục trong thời điểm xảy ra vụ án, Vĩnh Thụy lập tức ra lệnh thả cô ra.
Trước khi rời đi, Vĩnh Thụy còn cẩn thận nhắc nhở:
- Nếu có thông tin gì mới, hy vọng cô sẽ hợp tác với chúng tôi. Chỉ e, có kẻ nào đó ngấm ngầm đứng giữa hòng đổ tội cho cô!
Châu Ly hiểu được lòng tốt của Vĩnh Thụy, mỉm cười cảm ơn nói:
- Tất nhiên rồi! Tôi chắc chắn sẽ hợp tác điều tra thật tốt với các anh!
Chờ sau khi rời khỏi sở cảnh sát, Châu Ly lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mọi chuyện thật kì lạ, nếu S lấy trộm kẹp tóc của cô, vậy thì trên đó cũng phải có dấu vân tay của anh ấy mới phải. Sở dĩ Châu Ly cho rằng S là người lấy cắp, là vì trong buổi tối Cố Tử Khâm đi vắng lúc trước, S đã lén lút tới phòng ngủ của cô.
Khi hai người họ xảy ra tranh chấp, S buột miệng nói rằng:
"Em rất thích dùng kẹp tóc hình con bướm nhỉ? Đúng là trẻ con!"
Đồng hồ điểm năm giờ chiều. Thời gian Châu Ly ở phòng cảnh sát cũng khá lâu. Vì đi vội nên cô không mang theo giấy tờ tùy thân và tiền, đành bất lực đứng bên đường gọi về cho Cố Tử Khâm.
Biết Châu Ly đã ra khỏi đồn cảnh sát an toàn, Cố Tử Khâm mới thở phào an tâm. Anh vội vàng lên tiếng trấn an cô:
- Em chịu khó đứng ở đó chờ thêm một lát. Anh đã cho người tới đón! Không được đi đâu xa ngoài phạm vi đồn cảnh sát đấy nhé!
- Vâng ạ!
Châu Ly dịu dàng đáp. Cố Tử Khâm luôn luôn cẩn thận như thế. Anh lo cho cô từng li từng tí, đâu khác gì cha mẹ chăm con. Nghĩ lại khoảng thời gian cô một sống hai chết phản đối cuộc hôn nhân này, Châu Ly lại càng thêm buồn cười.
Sau khoảng hai mươi phút chờ đợi, vệ sĩ do Cố Tử Khâm cử đến cũng đã tới nơi. Anh ta chu đáo mở cửa xe cho Châu Ly, nhắc cô thắt dây an toàn. Châu Ly chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn qua cửa kính, nhàn nhã ngắm nghía phố xá ồn ào, náo động, lại chột dạ nhớ về khoảng thời gian chưa lấy chồng, vô lo vô nghĩ an yên biết nhường nào.
Vì mải mê ngắm nghía xung quanh, mãi lúc sau Châu Ly mới phát hiện ra đường về nhà hôm nay có chút không đúng. Gã vệ sĩ lái xe với tốc độ rất nhanh, liên tục luồn lách vào các cung đường ít người qua lại. Dự cảm chẳng lành lập tức chạy dài từ trên đỉnh não của Châu Ly. Cô lén lút rút điện thoại, toan bấm số Cố Tử Khâm gọi ứng cứu thì xe đột ngột phanh gấp, cả người Châu Ly đập mạnh về phía trước. May mắn, cô thắt dây an toàn nên không xảy ra thương tích gì, chỉ có chiếc điện thoại xui xẻo bắn văng ra sàn xe, pin và vỏ điện thoại vương mỗi thứ một nơi.
Gã vệ sĩ tháo dây an toàn, chồm người về phía Châu Ly. Hai bàn tay to béo, rắn chắc như gọng kìm tóm chặt mái tóc dài của cô, hung hãn đè một chiếc khăn mỏng lên mũi Châu Ly.
- Ưm... ưm...
Châu Ly cật lực phản kháng nhưng sức cô không chống lại được gã, nhanh sau đó liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Gã vệ sĩ nhặt điện thoại của cô ném vào bụi cây ven đường, rồ ga phóng vụt theo hướng ngoại ô. Điểm đến mà hắn đưa Châu Ly tới nằm cách thành phố hơn hai tiếng đồng hồ. Một nhà máy sản xuất đồ chơi bỏ hoang, xung quanh tràn ngập rác thải và cây cỏ mọc cao quá đầu người.
Châu Ly bị hắn vác trên vai, nện những bước chân nặng nề vào phía trong nhà máy. Có khoảng mười gã đàn ông to cao đã chầu chực sẵn, khuôn mặt kẻ nào người nấy đều rất bặm trợn, nhàn nhã phì phèo thuốc lá, khói bay mù mịt.
- Làm tốt lắm, anh bạn!
Một giọng nói trầm đục từ gian nhà sau vang lên. Người bước ra là Trì Vĩ, bên cạnh hắn còn xuất hiện thêm một người con gái lẳng lơ, ăn mặc gợi cảm khác. Nhìn Châu Ly nằm gục trên nền đất cáu bẩn, Trì Vĩ càng thêm ghét bỏ. Người đàn bà này dám chơi xỏ anh ta, khiến anh ta mất mặt trước đám người làm của Cố gia, thật tức chết đi mà!
Trì Vĩ co chân đạp vào người Châu Ly mấy cái, thấy cô vẫn nằm im không nhúc nhích mới ngừng lại. Anh ta chỉ vào dây xích treo trên trần nhà, hả hê sai khiến đám đàn em:
- Trói hai tay con ả này lên! Chờ thằng cha tàn phế kia tới, cho vợ chồng chúng nó đoàn tụ cũng chưa muộn.
Chúng trói tay Châu Ly bằng xích sắt trong tư thế đứng, làm hai bên cổ tay cô đỏ ửng cả lên. Nhưng Châu Ly vẫn gục đầu chưa tỉnh, mái tóc dài rủ xuống che gần hết nửa khuôn mặt. Trì Vĩ quay sang nhìn gã vệ sĩ, thắc mắc hỏi:
- Mày cho nó hít quá liều à?
Gã gãi tai, cười trừ nói:
- Thì... để phòng nó la hét, em chỉ tẩm thêm hai phần thuốc vào khăn nữa thôi!
Trì Vĩ gật đầu, ném cho gã một bọc tiền thù lao lớn, sung sướng ôm eo người tình, quay lưng bước vào trong gian khác mây mưa. Rất nhanh sau đó, những âm thanh giao thoa ái ố vang lên rõ ràng, lọt vào tai đám đàn em không sót một chữ.
- Để con nhỏ này ở đây, anh em mình ra kia nhậu!
Một gã đề nghị, ý kiến lập tức được tán thành.
Sau khi chúng đi khỏi, Châu Ly từ từ mở mắt, lạnh lùng nhìn xoáy sâu vào mọi cảnh quan bày ra trước mặt. Cô đoán không sai, kẻ đầu xỏ lên kế hoạch bắt cô chính là Trì Vĩ. Anh ta căm hận cô về vụ xô xát xảy ra khi trước, quyết không chịu bỏ qua cho cô và Cố Tử Khâm lần này.
Thực chất, Châu Ly đã tỉnh lại lâu rồi. Cô giả vờ vẫn còn hôn mê hòng nghe trộm xem đám người này định giở trò gì với mình. Xem ra, Trì Vĩ còn muốn dụ Cố Tử Khâm đến nữa. Anh ta đường đường là một luật sư có tiếng, vậy mà lòng dạ độc ác chẳng khác gì sói đói. Nguyệt Hi, em gái Trì Vĩ tâm tính mưu mô, xảo biện, quả là trời sinh tính cách không khác nhau là mấy.
Châu Ly nhẹ nhàng di chuyển hai chân, phòng tránh xảy ra tiếng động quá to làm đám người bên ngoài chú ý. Chúng đang cùng nhau hò hét chúc tụng, còn Trì Vĩ với ả nhân tình thì mải mê chơi trò kích thích. Suy cho cùng, Châu Ly muốn thoát khỏi đây, ắt phải dựa vào bộ não này mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.