Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần
Chương 28: Hồ Sơ điều tra
Rosepea
01/08/2023
Nghe cha nói vậy, Châu Ly càng thêm kinh ngạc. Lúc đầu là cha cô nhất quyết ép cô kết hôn với Cố Tử Khâm cho bằng được, bây giờ lại đề nghị ly hôn. Thực sự rất mâu thuẫn!
- Cha! Con... sẽ không ly hôn!
Châu Ly đan mười đầu ngón tay vào nhau, thở dài đáp.
- Mẹ chồng và Tử Khâm đối xử với con rất tốt. Cha mẹ, tuy ngoại hình của anh ấy không được như người khác, nhưng Tử Khâm luôn cưng chiều con theo một cách riêng biệt. Con cảm thấy hạnh phúc với cuộc hôn nhân này!
.........................
Những ngày sau đó, Châu Ly ở tại bệnh viện nghỉ dưỡng, được bà Gia Linh và Cố Tử Khâm chăm sóc rất chu đáo. Cô cũng tạm thời quên đi vết máu khả nghi tại phòng bệnh lúc trước, ngày ngày nghe Cố Tử Khâm đọc truyện và làm trò hề, cười đến nỗi nước mắt chảy ra giàn giụa.
Nhìn cô hồi phục nhanh như thế, bà Gia Linh cũng cảm thấy hết sức yên tâm. Bà nắm chặt tay Châu Ly, nhét vào chiếc thẻ đen khác của mình, dịu dàng dặn dò:
- Hôm trước mẹ có đưa cho Tử Khâm một chiếc thẻ tiết kiệm, dặn hai đứa nên sắm thêm căn hộ mới để tiện cho sinh hoạt sau này. Còn đây là mẹ cho riêng con để tĩnh dưỡng. Châu Ly, mong con cố gắng. Về vấn đề của cha con, mẹ sẽ thuyết phục ông ấy từ từ.
Châu Ly rưng rưng nước mắt, ôm lấy mẹ chồng, cảm giác thật ấm áp. Cố Tử Khâm nhìn cảnh tượng thân thiện này, khóe môi cũng nhẹ nhàng nở nụ cười đầy mãn nguyện.
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ thông báo, Châu Ly có thể xuất viện trở về nhà. Cô mừng rơn, thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Những ngày ở bệnh viện, Châu Ly sắp chết ngạt vì bí bách. Suy cho cùng, cô vẫn thích không khí thoải mái và thoáng đãng bên ngoài hơn.
Nhật Quân phụ trách lái xe, đưa vợ chồng Cố Tử Khâm trở về nhà riêng. Toàn bộ thanh toán chi phí đều được quẹt bằng thẻ mà bà Gia Linh lén lút đưa cho. Nếu không có mẹ, hai vợ chồng anh quả thực rơi vào thế bí. Dù tiền tiết kiệm của Cố Tử Khâm không ít, nhưng bằng một cách nào đó, Cố Bình đã tiến hành khóa được toàn bộ thẻ, giống như một cách dằn mặt hai người mà cảnh cáo.
- Châu Ly! Em có muốn ngủ thêm không?
Cố Tử Khâm nhìn cô, mỉm cười hỏi. Châu Ly lắc đầu, trực tiếp từ chối:
- Ấy! Tôi đâu phải là heo mà ngủ suốt ngày, suốt đêm được! Chà, về nhà có khác, tinh thần thật sự rất thoải mái!
Thấy cô vui vẻ như vậy, Cố Tử Khâm cũng an tâm.
Buổi chiều, theo yêu cầu của anh, một chiếc xe bán tải chở đầy các giống hoa được chở tới. Ban đầu, Châu Ly còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau khi biết Cố Tử Khâm mua hoa về để cô trồng trong những ngày rảnh rỗi, Châu Ly hết mực cảm kích.
Cô cúi xuống, vòng tay ôm lấy cổ chồng, dịu dàng thì thầm:
- Cảm ơn anh, Tử Khâm!
Cái ôm ấm áp này của Châu Ly làm Cố Tử Khâm có chút sững sờ. Anh cảm nhận rõ nhịp tim của mình đang đập mạnh hơn, toàn thân bỗng chốc nóng ran.
Dường như nhận ra hành động của mình có chút thái quá, Châu Ly vội vàng thu tay về, ngượng ngùng gãi đầu cười cười:
- Tôi... tôi có thể trồng hoa luôn được không?
Cố Tử Khâm gật đầu:
- Dĩ nhiên là được rồi!
Người giúp việc giúp Châu Ly chuyển những nhành hoa xuống vườn. Cô mặc quần áo dài, đội mũ rộng vành, hí hửng cầm xẻng trồng hoa. Cố Tử Khâm cũng không ngồi chơi, Châu Ly đào đất đến đâu, anh lại nhặt hoa đưa cho cô trồng xuống các luống đến đó. Cứ như vậy, hai vợ chồng họ mải mê làm việc tới khi hoàng hôn buông xuống, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm lưng áo và mặt mũi.
Ngày hôm nay, Châu Ly thực sự rất vui. Cô ngồi xuống bên cạnh Cố Tử Khâm, đưa tay quệt ngang mắt:
- Chờ một thời gian nữa hoa nở rộ, chắc chắn khu vườn này sẽ rất đẹp!
Dưới ánh hoàng hôn vàng nhạt, hai người cùng đăm chiêu nhìn về phía chân trời xa xăm. Khung cảnh yên bình mà hạnh phúc đến kỳ lạ. Tất cả những điều này đều làm lòng người càng thêm yên bình.
Gió nhẹ mê man vờn qua trên mái tóc dài mềm mại của Châu Ly, vô tình cuốn theo lá vàng, đậu xuống tóc cô. Cố Tử Khâm nghiêng đầu nhìn vợ, đưa tay nhặt lá, vừa lúc Châu Ly cũng quay sang nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, sóng đánh gợn lên trên từng điểm nhìn. Ở khoảng cách gần như thế này, cả anh và cô đều len lỏi những cảm xúc khác thường kì lạ.
Ngay khi Châu Ly bối rối định quay đi, Cố Tử Khâm bỗng vươn tay ra, kéo đầu cô áp sát lại gần mình. Chóp mũi cao vút của anh cọ lên mũi cô, sau đó nghiêng đầu, nhẹ nhàng áp môi mình lên đôi môi căng mọng. Châu Ly mở to mắt nhìn anh, cảm nhận rõ đầu lưỡi ẩm ướt của chồng đang len lỏi khám phá trong khoang miệng. Dưới ánh hoàng hôn đẹp rực rỡ, họ lặng lẽ trao cho nhau nụ hôn ấm áp. Vườn hoa mới trồng rung rinh trước gió, tạo nên một khung cảnh hết sức thơ mộng.
Những người giúp việc đứng nhìn từ xa, tủm tỉm che miệng cười.
Đôi môi của anh rất ấm và mềm mại, dịu dàng mơn trớn, trêu đùa trong miệng Châu Ly. Cô bị anh hôn tới mềm nhũn cả người, chỉ biết nhắm mắt hưởng thụ, vừa xấu hổ lại xen chút kích thích.
- Thiếu phu nhân, có kiện hàng được gửi tới cho người!
Đột nhiên, từ phía ngoài cổng, một vệ sĩ của họ tay ôm hộp đồ hét lớn. Vì tiếng gọi này mà Châu Ly và Cố Tử Khâm giật mình, ngượng ngùng dừng lại, tách khỏi bờ môi đối phương.
Cô chống tay đứng dậy, chạy về phía anh ta nhận lấy. Hộp quà không lớn lắm, được đóng gói rất cẩn thận, phần mục người gửi chỉ ghi đúng một chữ "S".
Châu Ly không muốn để Cố Tử Khâm suy nghĩ về mối quan hệ của cô và S, do vậy, cô bèn xé đi phần người gửi, đem vào trong nhà mở ra xem xét.
Cố Tử Khâm cũng không hỏi gì nhiều, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh nhìn theo từng hành động của Châu Ly. S gửi đồ cho cô, có nghĩa là anh đã điều tra được manh mối nào đó. Cô dùng dao cắt gọn phần băng dính, hộp quà nhanh chóng được mở ra.
Bên trong là một thẻ nhớ nhỏ xíu và một sấp ảnh kì lạ. Ngay khi trông thấy đống ảnh, sắc mặt của Châu Ly lập tức tối sầm lại.
Cô ghé sát tai Cố Tử Khâm, nháy mắt ra hiệu:
- Một người bạn đã lâu không gặp gửi quà cho tôi. Nào, chúng ta cùng lên phòng nghỉ ngơi chút. Nay vận động nhiều cơ thể tôi hơi mệt.
Cố Tử Khâm đồng ý, sau đó cả hai nhanh chóng quay trở lại phòng riêng. Châu Ly chốt chặt cửa, lại cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, bấy giờ mới tạm thời yên tâm.
- Có chuyện gì à? Nhìn sắc mặt em không được tốt cho lắm!
Cố Tử Khâm hỏi thử. Lúc nhìn qua đống ảnh, anh thấy làn da Châu Ly phút chốc tái mét, nhất định là có việc quan trọng xảy ra.
Châu Ly không đáp, vội vàng bày toàn bộ đống ảnh lên giường, cùng Cố Tử Khâm quan sát kỹ hơn.
- Anh nhận ra ai đây không?
- Là chị Cố Tịch và giúp việc Liên Hương!
Trong ảnh, Cố Tịch và Liên Hương đang lén lút trao đổi gì đó. Nhìn bộ dạng của họ trông vô cùng lấm lét, khả nghi. Trên tay Liên Hương còn cầm một bọc tiền, nở nụ cười hết sức vui vẻ.
Những bức ảnh tiếp theo đều chụp Cố Tịch cùng một người đàn ông lạ mặt hẹn hò với nhau, lúc thì ở bể bơi, lúc ở khách sạn.
- Sao lại có chị Cố Tịch ở đây nhỉ?
Cố Tử Khâm kinh ngạc kêu lên. Châu Ly vốn đã nảy sinh nghi hoặc với chị chồng nhưng chưa có bằng chứng nên cô không dám tùy tiện suy đoán.
Cô nhét thẻ nhớ vào trong màn hình tivi, hồi hộp quan sát. Trên màn chiếu là cảnh Cố Tịch cùng Quý Sinh đang âu yếm với nhau, chính là đoạn video mà S đã quay lại được.
Cả cô và anh đều ngây người sững sờ, kinh ngạc không nói lên lời...
- Cha! Con... sẽ không ly hôn!
Châu Ly đan mười đầu ngón tay vào nhau, thở dài đáp.
- Mẹ chồng và Tử Khâm đối xử với con rất tốt. Cha mẹ, tuy ngoại hình của anh ấy không được như người khác, nhưng Tử Khâm luôn cưng chiều con theo một cách riêng biệt. Con cảm thấy hạnh phúc với cuộc hôn nhân này!
.........................
Những ngày sau đó, Châu Ly ở tại bệnh viện nghỉ dưỡng, được bà Gia Linh và Cố Tử Khâm chăm sóc rất chu đáo. Cô cũng tạm thời quên đi vết máu khả nghi tại phòng bệnh lúc trước, ngày ngày nghe Cố Tử Khâm đọc truyện và làm trò hề, cười đến nỗi nước mắt chảy ra giàn giụa.
Nhìn cô hồi phục nhanh như thế, bà Gia Linh cũng cảm thấy hết sức yên tâm. Bà nắm chặt tay Châu Ly, nhét vào chiếc thẻ đen khác của mình, dịu dàng dặn dò:
- Hôm trước mẹ có đưa cho Tử Khâm một chiếc thẻ tiết kiệm, dặn hai đứa nên sắm thêm căn hộ mới để tiện cho sinh hoạt sau này. Còn đây là mẹ cho riêng con để tĩnh dưỡng. Châu Ly, mong con cố gắng. Về vấn đề của cha con, mẹ sẽ thuyết phục ông ấy từ từ.
Châu Ly rưng rưng nước mắt, ôm lấy mẹ chồng, cảm giác thật ấm áp. Cố Tử Khâm nhìn cảnh tượng thân thiện này, khóe môi cũng nhẹ nhàng nở nụ cười đầy mãn nguyện.
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ thông báo, Châu Ly có thể xuất viện trở về nhà. Cô mừng rơn, thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Những ngày ở bệnh viện, Châu Ly sắp chết ngạt vì bí bách. Suy cho cùng, cô vẫn thích không khí thoải mái và thoáng đãng bên ngoài hơn.
Nhật Quân phụ trách lái xe, đưa vợ chồng Cố Tử Khâm trở về nhà riêng. Toàn bộ thanh toán chi phí đều được quẹt bằng thẻ mà bà Gia Linh lén lút đưa cho. Nếu không có mẹ, hai vợ chồng anh quả thực rơi vào thế bí. Dù tiền tiết kiệm của Cố Tử Khâm không ít, nhưng bằng một cách nào đó, Cố Bình đã tiến hành khóa được toàn bộ thẻ, giống như một cách dằn mặt hai người mà cảnh cáo.
- Châu Ly! Em có muốn ngủ thêm không?
Cố Tử Khâm nhìn cô, mỉm cười hỏi. Châu Ly lắc đầu, trực tiếp từ chối:
- Ấy! Tôi đâu phải là heo mà ngủ suốt ngày, suốt đêm được! Chà, về nhà có khác, tinh thần thật sự rất thoải mái!
Thấy cô vui vẻ như vậy, Cố Tử Khâm cũng an tâm.
Buổi chiều, theo yêu cầu của anh, một chiếc xe bán tải chở đầy các giống hoa được chở tới. Ban đầu, Châu Ly còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau khi biết Cố Tử Khâm mua hoa về để cô trồng trong những ngày rảnh rỗi, Châu Ly hết mực cảm kích.
Cô cúi xuống, vòng tay ôm lấy cổ chồng, dịu dàng thì thầm:
- Cảm ơn anh, Tử Khâm!
Cái ôm ấm áp này của Châu Ly làm Cố Tử Khâm có chút sững sờ. Anh cảm nhận rõ nhịp tim của mình đang đập mạnh hơn, toàn thân bỗng chốc nóng ran.
Dường như nhận ra hành động của mình có chút thái quá, Châu Ly vội vàng thu tay về, ngượng ngùng gãi đầu cười cười:
- Tôi... tôi có thể trồng hoa luôn được không?
Cố Tử Khâm gật đầu:
- Dĩ nhiên là được rồi!
Người giúp việc giúp Châu Ly chuyển những nhành hoa xuống vườn. Cô mặc quần áo dài, đội mũ rộng vành, hí hửng cầm xẻng trồng hoa. Cố Tử Khâm cũng không ngồi chơi, Châu Ly đào đất đến đâu, anh lại nhặt hoa đưa cho cô trồng xuống các luống đến đó. Cứ như vậy, hai vợ chồng họ mải mê làm việc tới khi hoàng hôn buông xuống, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm lưng áo và mặt mũi.
Ngày hôm nay, Châu Ly thực sự rất vui. Cô ngồi xuống bên cạnh Cố Tử Khâm, đưa tay quệt ngang mắt:
- Chờ một thời gian nữa hoa nở rộ, chắc chắn khu vườn này sẽ rất đẹp!
Dưới ánh hoàng hôn vàng nhạt, hai người cùng đăm chiêu nhìn về phía chân trời xa xăm. Khung cảnh yên bình mà hạnh phúc đến kỳ lạ. Tất cả những điều này đều làm lòng người càng thêm yên bình.
Gió nhẹ mê man vờn qua trên mái tóc dài mềm mại của Châu Ly, vô tình cuốn theo lá vàng, đậu xuống tóc cô. Cố Tử Khâm nghiêng đầu nhìn vợ, đưa tay nhặt lá, vừa lúc Châu Ly cũng quay sang nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, sóng đánh gợn lên trên từng điểm nhìn. Ở khoảng cách gần như thế này, cả anh và cô đều len lỏi những cảm xúc khác thường kì lạ.
Ngay khi Châu Ly bối rối định quay đi, Cố Tử Khâm bỗng vươn tay ra, kéo đầu cô áp sát lại gần mình. Chóp mũi cao vút của anh cọ lên mũi cô, sau đó nghiêng đầu, nhẹ nhàng áp môi mình lên đôi môi căng mọng. Châu Ly mở to mắt nhìn anh, cảm nhận rõ đầu lưỡi ẩm ướt của chồng đang len lỏi khám phá trong khoang miệng. Dưới ánh hoàng hôn đẹp rực rỡ, họ lặng lẽ trao cho nhau nụ hôn ấm áp. Vườn hoa mới trồng rung rinh trước gió, tạo nên một khung cảnh hết sức thơ mộng.
Những người giúp việc đứng nhìn từ xa, tủm tỉm che miệng cười.
Đôi môi của anh rất ấm và mềm mại, dịu dàng mơn trớn, trêu đùa trong miệng Châu Ly. Cô bị anh hôn tới mềm nhũn cả người, chỉ biết nhắm mắt hưởng thụ, vừa xấu hổ lại xen chút kích thích.
- Thiếu phu nhân, có kiện hàng được gửi tới cho người!
Đột nhiên, từ phía ngoài cổng, một vệ sĩ của họ tay ôm hộp đồ hét lớn. Vì tiếng gọi này mà Châu Ly và Cố Tử Khâm giật mình, ngượng ngùng dừng lại, tách khỏi bờ môi đối phương.
Cô chống tay đứng dậy, chạy về phía anh ta nhận lấy. Hộp quà không lớn lắm, được đóng gói rất cẩn thận, phần mục người gửi chỉ ghi đúng một chữ "S".
Châu Ly không muốn để Cố Tử Khâm suy nghĩ về mối quan hệ của cô và S, do vậy, cô bèn xé đi phần người gửi, đem vào trong nhà mở ra xem xét.
Cố Tử Khâm cũng không hỏi gì nhiều, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh nhìn theo từng hành động của Châu Ly. S gửi đồ cho cô, có nghĩa là anh đã điều tra được manh mối nào đó. Cô dùng dao cắt gọn phần băng dính, hộp quà nhanh chóng được mở ra.
Bên trong là một thẻ nhớ nhỏ xíu và một sấp ảnh kì lạ. Ngay khi trông thấy đống ảnh, sắc mặt của Châu Ly lập tức tối sầm lại.
Cô ghé sát tai Cố Tử Khâm, nháy mắt ra hiệu:
- Một người bạn đã lâu không gặp gửi quà cho tôi. Nào, chúng ta cùng lên phòng nghỉ ngơi chút. Nay vận động nhiều cơ thể tôi hơi mệt.
Cố Tử Khâm đồng ý, sau đó cả hai nhanh chóng quay trở lại phòng riêng. Châu Ly chốt chặt cửa, lại cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, bấy giờ mới tạm thời yên tâm.
- Có chuyện gì à? Nhìn sắc mặt em không được tốt cho lắm!
Cố Tử Khâm hỏi thử. Lúc nhìn qua đống ảnh, anh thấy làn da Châu Ly phút chốc tái mét, nhất định là có việc quan trọng xảy ra.
Châu Ly không đáp, vội vàng bày toàn bộ đống ảnh lên giường, cùng Cố Tử Khâm quan sát kỹ hơn.
- Anh nhận ra ai đây không?
- Là chị Cố Tịch và giúp việc Liên Hương!
Trong ảnh, Cố Tịch và Liên Hương đang lén lút trao đổi gì đó. Nhìn bộ dạng của họ trông vô cùng lấm lét, khả nghi. Trên tay Liên Hương còn cầm một bọc tiền, nở nụ cười hết sức vui vẻ.
Những bức ảnh tiếp theo đều chụp Cố Tịch cùng một người đàn ông lạ mặt hẹn hò với nhau, lúc thì ở bể bơi, lúc ở khách sạn.
- Sao lại có chị Cố Tịch ở đây nhỉ?
Cố Tử Khâm kinh ngạc kêu lên. Châu Ly vốn đã nảy sinh nghi hoặc với chị chồng nhưng chưa có bằng chứng nên cô không dám tùy tiện suy đoán.
Cô nhét thẻ nhớ vào trong màn hình tivi, hồi hộp quan sát. Trên màn chiếu là cảnh Cố Tịch cùng Quý Sinh đang âu yếm với nhau, chính là đoạn video mà S đã quay lại được.
Cả cô và anh đều ngây người sững sờ, kinh ngạc không nói lên lời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.