Chương 3:
Phong Ca Thả Hành
12/11/2024
Ngôi miếu này được xây rất xa hoa, từ xa đã có thể nhìn thấy sắc màu rực rỡ trên tường, cao hơn nhiều tầng, thậm chí còn cao hơn những cây đại thụ. Không có cây nào xung quanh miếu, tạo nên một khoảng đất rộng lớn, nhờ đó họ mới có thể thoát khỏi tán lá rậm rạp và nhìn thấy bầu trời.
Càng đến gần, Tiết Minh càng thấy ngôi miếu này hùng vĩ đồ sộ, mái hiên không có biển treo, đây là một ngôi miếu không tên. Lúc này trời đã ngả về chiều, những đám mây phía tây nhuốm màu đỏ cam, ánh vàng rọi lên miếu trông hệt như cung điện chốn tiên cảnh.
Ninh Thái Thần cùng hai tiểu đồng nhìn thấy cảnh tượng ấy, bèn tán dương Tiết Minh một phen, khen nàng quả thật có tài, đã đưa họ ra khỏi mê lộ trong rừng. Tiết Minh chỉ thấy vô cùng lo sợ, từ khi nhìn thấy ngôi miếu, lòng nàng đã bắt đầu bồn chồn bất an.
Mặc dù ngôi miếu này khác xa so với những gì nàng biết, nhưng gặp "miếu" trong hoàn cảnh này quả thật không phải điềm lành.
Tiết Minh lau mồ hôi lạnh nói: “Ngôi miếu này trông có vẻ không lành, hay là chúng ta đi tiếp một đoạn nữa?”
Ninh Thái Thần thấy sắc mặt nàng do dự, bèn khuyên nhủ: “Xích Hà huynh, khu rừng này rộng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, và bây giờ trời sắp tối rồi. Đi tiếp e rằng đến đêm lại gặp chuyện như đêm qua.”
“Đêm qua?” Tiết Minh căng thẳng hỏi, “Đêm qua có chuyện gì xảy ra?”
Ninh Thái Thần và hai tiểu đồng đồng thời biến sắc, như thể nhớ lại một ký ức không mấy dễ chịu. Sau đó, Ninh Thái Thần đáp: “Cũng không có gì to tát, chỉ là ngủ ngoài trời nên muỗi nhiều, không tiện bằng ngủ trong nhà. Ngôi miếu này trông khá là mới và lộng lẫy, chắc hẳn có người sống ở đây. Chúng ta có thể xin nghỉ lại một đêm và hỏi đường ra khỏi rừng.”
Tiết Minh thấy Ninh Thái Thần cố chấp muốn vào miếu như kẻ bị ma ám, không còn giấu giếm nữa, nàng nghiêm giọng nói: “Ta nói thẳng nhé, trong miếu có ma, huynh vào đó chắc chắn là chết.”
Trong nguyên tác, Ninh Thái Thần không chết, nhưng hoàn toàn nhờ vào Yến Xích Hà cứu giúp. Tuy nhiên, “Yến Xích Hà” là nàng lúc này hoàn toàn không có ý định vào miếu, nàng thà ngồi một đêm ngoài trời còn hơn. Không có Yến Xích Hà bảo vệ, Ninh Thái Thần vào miếu chắc chắn là đường chết.
Ninh Thái Thần chỉ cười xòa, nói: “Xích Hà huynh cứ nói đùa, miếu là nơi thiêng liêng của Phật pháp, làm gì có ma quỷ dám vào?”
Tiết Minh thấy Ninh Thái Thần không nghe lời khuyên, nàng đã nói hết ý, bèn tạm biệt hắn ngoài miếu. Ninh Thái Thần tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó dẫn hai tiểu đồng vào trong, còn Tiết Minh cũng không nán lại, đeo chiếc hộp nhỏ và bọc hành lý trên lưng, vòng qua ngôi miếu đi tiếp.
Kỳ lạ thay, khi nhìn từ chính diện ngôi miếu trông vô cùng rộng lớn, chiếm một khu đất rộng rãi, nhưng khi Tiết Minh vừa đi vòng qua bên hông chưa được bao xa, quay đầu nhìn lại thì ngôi miếu đã ở rất xa phía sau.
Càng đến gần, Tiết Minh càng thấy ngôi miếu này hùng vĩ đồ sộ, mái hiên không có biển treo, đây là một ngôi miếu không tên. Lúc này trời đã ngả về chiều, những đám mây phía tây nhuốm màu đỏ cam, ánh vàng rọi lên miếu trông hệt như cung điện chốn tiên cảnh.
Ninh Thái Thần cùng hai tiểu đồng nhìn thấy cảnh tượng ấy, bèn tán dương Tiết Minh một phen, khen nàng quả thật có tài, đã đưa họ ra khỏi mê lộ trong rừng. Tiết Minh chỉ thấy vô cùng lo sợ, từ khi nhìn thấy ngôi miếu, lòng nàng đã bắt đầu bồn chồn bất an.
Mặc dù ngôi miếu này khác xa so với những gì nàng biết, nhưng gặp "miếu" trong hoàn cảnh này quả thật không phải điềm lành.
Tiết Minh lau mồ hôi lạnh nói: “Ngôi miếu này trông có vẻ không lành, hay là chúng ta đi tiếp một đoạn nữa?”
Ninh Thái Thần thấy sắc mặt nàng do dự, bèn khuyên nhủ: “Xích Hà huynh, khu rừng này rộng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, và bây giờ trời sắp tối rồi. Đi tiếp e rằng đến đêm lại gặp chuyện như đêm qua.”
“Đêm qua?” Tiết Minh căng thẳng hỏi, “Đêm qua có chuyện gì xảy ra?”
Ninh Thái Thần và hai tiểu đồng đồng thời biến sắc, như thể nhớ lại một ký ức không mấy dễ chịu. Sau đó, Ninh Thái Thần đáp: “Cũng không có gì to tát, chỉ là ngủ ngoài trời nên muỗi nhiều, không tiện bằng ngủ trong nhà. Ngôi miếu này trông khá là mới và lộng lẫy, chắc hẳn có người sống ở đây. Chúng ta có thể xin nghỉ lại một đêm và hỏi đường ra khỏi rừng.”
Tiết Minh thấy Ninh Thái Thần cố chấp muốn vào miếu như kẻ bị ma ám, không còn giấu giếm nữa, nàng nghiêm giọng nói: “Ta nói thẳng nhé, trong miếu có ma, huynh vào đó chắc chắn là chết.”
Trong nguyên tác, Ninh Thái Thần không chết, nhưng hoàn toàn nhờ vào Yến Xích Hà cứu giúp. Tuy nhiên, “Yến Xích Hà” là nàng lúc này hoàn toàn không có ý định vào miếu, nàng thà ngồi một đêm ngoài trời còn hơn. Không có Yến Xích Hà bảo vệ, Ninh Thái Thần vào miếu chắc chắn là đường chết.
Ninh Thái Thần chỉ cười xòa, nói: “Xích Hà huynh cứ nói đùa, miếu là nơi thiêng liêng của Phật pháp, làm gì có ma quỷ dám vào?”
Tiết Minh thấy Ninh Thái Thần không nghe lời khuyên, nàng đã nói hết ý, bèn tạm biệt hắn ngoài miếu. Ninh Thái Thần tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó dẫn hai tiểu đồng vào trong, còn Tiết Minh cũng không nán lại, đeo chiếc hộp nhỏ và bọc hành lý trên lưng, vòng qua ngôi miếu đi tiếp.
Kỳ lạ thay, khi nhìn từ chính diện ngôi miếu trông vô cùng rộng lớn, chiếm một khu đất rộng rãi, nhưng khi Tiết Minh vừa đi vòng qua bên hông chưa được bao xa, quay đầu nhìn lại thì ngôi miếu đã ở rất xa phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.