Chương 2: Chấp nhận sự thật
thuthao77640qb
23/05/2013
Vâng ! chính xác là tâm trạng của tôi giờ rất chi là lộn xộn và bừa bộn .
- Mẹ trêu con à ?
Tôi ái ngại hỏi mẹ
- Ơ hay cái con này , mẹ đâu rảnh thời gian mà nói chơi đâu .
Mẹ nhìn tôi một cách ngạc nhiên .
- Mẹ ơi là mẹ ! sao mẹ lại nỡ để đứa con gái này của mẹ đi chứ .
Tôi khóc lóc một cách thảm thiết nhất . Mà nếu tôi chắc rằng nếu ai ở cái vị trí của tôi thì cũng thế mà thôi , sợ rằng trường hợp gặp người yếu đuối thì cũng nhảy lầu tự tử chứ đừng nói là khóc lóc như tôi . Một con bé suốt ngày chỉ biết ăn , ngủ , chơi bời rồi học hành như tôi thì làm sao có thể tự lập được chứ ? Thật là ông trời xử ác với người hiền quá ( hiền chết liền u_U )
- Thì bắt buộc mà , mà con phải lấy làm vinh hạnh chứ .
Mẹ lại rắc muối vào tim tôi .
- Vinh hạnh , vinh hạnh cái con khỉ mốc ý . Con không cần .
Tôi lè lưỡi , trợn mắt nhìn mẹ
- Ú ! mẹ dạy con như thế hả ? Đã bảo là đi là phải đi .
Mẹ tôi hình như cũng đã bực mình .
- AAAAAAAAAAAAAA.
Tôi hét lên thật to cho cái cuộc đời bất công này . Mẹ đã nói , lệnh đã được ban ra và tôi phải thực hiện theo mà thôi , không được nói nhiều và cũng không được đưa ra ý kiến .
- Lắm chuyện , ra bảo ba và ăn cơm mau .
Mẹ tôi ra lệnh
Và tôi đành ngậm ngùi làm theo . Tuy là bị **** bị nói thì tôi xem là chuyện bình thường nhưng những chuyện như thế này thì tôi không thể nào mà cho qua được . Ở nhà này , mẹ tôi là sư tử , là vua nên phải phục tùng không được chống đối . Còn nếu mà hó hé hay ********* thì mẹ tôi sẽ bắn bỏ , không thì cũng đem ra Côn Đảo cho ở với khỉ mất .
Nhưng mà mẹ vừa nhắc tới bố , đúng rồi bố tôi , bố tôi sẽ là vị cứu tinh cho cuộc đời đen tối của tôi .
- Bố ơi bố .
Tôi gọi bố bằng giọng nói ngọt như mía - không phải , phải nói là ngọt hơn mía nữa .
- Chuyện gì khiến con gái bố ăn nói giết người thế ?
- Con phải ở nhà dì Hoa thật hả bố ?
Tôi la liếm lại bóp vai cho bố và hỏi thăm dò
- Ừ .
Bố tôi trả lời một cách thản nhiên .
- Bố , con muốn nhờ bố một việc được không ?
Tôi quay lại ngồi đối diện với bố và nói một cách hết sức là nghiêm túc .
- Xin mẹ cho con ở nhà hả ?
Bố nói cư như đi guốc trong bụng tôi vậy
- Vâng ạ !
- Không được , chuyện gì tôi cũng có thể giúp nhưng chuyện này thì không được .
- Bố ơi bố à , con yêu bố nhất quả đất , bố đừng bắt con phải rời xa bố mẹ .
Tôi đành phải dùng chiêu năn nỉ ỉ ôi khóc lóc .
- Không được .
- Mẹ bảo con gọi bố vào ăn cơm
Tôi chán nản thông báo cho bố rồi quay phắt đi vào phòng bếp
*****
Bữa ăn tối diễn ra một cách nặng nề , chẳng ai nói với ai câu nào . Vì đơn giản là tôi có nói đâu mà bố mẹ tôi có chuyện để tám .
- Thôi để má rửa chén bát cho , lên phòng ngồi . Tí qua nhà con Lan mà chia tay chia chân với nó . Mai đi rồi đó .
Mẹ tôi nói và nhìn tôi với vẻ đầy thông cảm
Nếu như bình thường được miễn rữa chén bát thì tôi sẽ hét lên rồi nhảy nhót như 1 con điên , nhưng giờ thì tâm trạng tôi đang buồn vô cùng nên cũng chẳng có hứng mà đả động đến nữa .
***
Tự thấy mình là siêu nhân khi viết truyện quá nhanh hhô
Tớ sẽ cố gằng viết thật nhanh vì tớ đang có hứng
- Mẹ trêu con à ?
Tôi ái ngại hỏi mẹ
- Ơ hay cái con này , mẹ đâu rảnh thời gian mà nói chơi đâu .
Mẹ nhìn tôi một cách ngạc nhiên .
- Mẹ ơi là mẹ ! sao mẹ lại nỡ để đứa con gái này của mẹ đi chứ .
Tôi khóc lóc một cách thảm thiết nhất . Mà nếu tôi chắc rằng nếu ai ở cái vị trí của tôi thì cũng thế mà thôi , sợ rằng trường hợp gặp người yếu đuối thì cũng nhảy lầu tự tử chứ đừng nói là khóc lóc như tôi . Một con bé suốt ngày chỉ biết ăn , ngủ , chơi bời rồi học hành như tôi thì làm sao có thể tự lập được chứ ? Thật là ông trời xử ác với người hiền quá ( hiền chết liền u_U )
- Thì bắt buộc mà , mà con phải lấy làm vinh hạnh chứ .
Mẹ lại rắc muối vào tim tôi .
- Vinh hạnh , vinh hạnh cái con khỉ mốc ý . Con không cần .
Tôi lè lưỡi , trợn mắt nhìn mẹ
- Ú ! mẹ dạy con như thế hả ? Đã bảo là đi là phải đi .
Mẹ tôi hình như cũng đã bực mình .
- AAAAAAAAAAAAAA.
Tôi hét lên thật to cho cái cuộc đời bất công này . Mẹ đã nói , lệnh đã được ban ra và tôi phải thực hiện theo mà thôi , không được nói nhiều và cũng không được đưa ra ý kiến .
- Lắm chuyện , ra bảo ba và ăn cơm mau .
Mẹ tôi ra lệnh
Và tôi đành ngậm ngùi làm theo . Tuy là bị **** bị nói thì tôi xem là chuyện bình thường nhưng những chuyện như thế này thì tôi không thể nào mà cho qua được . Ở nhà này , mẹ tôi là sư tử , là vua nên phải phục tùng không được chống đối . Còn nếu mà hó hé hay ********* thì mẹ tôi sẽ bắn bỏ , không thì cũng đem ra Côn Đảo cho ở với khỉ mất .
Nhưng mà mẹ vừa nhắc tới bố , đúng rồi bố tôi , bố tôi sẽ là vị cứu tinh cho cuộc đời đen tối của tôi .
- Bố ơi bố .
Tôi gọi bố bằng giọng nói ngọt như mía - không phải , phải nói là ngọt hơn mía nữa .
- Chuyện gì khiến con gái bố ăn nói giết người thế ?
- Con phải ở nhà dì Hoa thật hả bố ?
Tôi la liếm lại bóp vai cho bố và hỏi thăm dò
- Ừ .
Bố tôi trả lời một cách thản nhiên .
- Bố , con muốn nhờ bố một việc được không ?
Tôi quay lại ngồi đối diện với bố và nói một cách hết sức là nghiêm túc .
- Xin mẹ cho con ở nhà hả ?
Bố nói cư như đi guốc trong bụng tôi vậy
- Vâng ạ !
- Không được , chuyện gì tôi cũng có thể giúp nhưng chuyện này thì không được .
- Bố ơi bố à , con yêu bố nhất quả đất , bố đừng bắt con phải rời xa bố mẹ .
Tôi đành phải dùng chiêu năn nỉ ỉ ôi khóc lóc .
- Không được .
- Mẹ bảo con gọi bố vào ăn cơm
Tôi chán nản thông báo cho bố rồi quay phắt đi vào phòng bếp
*****
Bữa ăn tối diễn ra một cách nặng nề , chẳng ai nói với ai câu nào . Vì đơn giản là tôi có nói đâu mà bố mẹ tôi có chuyện để tám .
- Thôi để má rửa chén bát cho , lên phòng ngồi . Tí qua nhà con Lan mà chia tay chia chân với nó . Mai đi rồi đó .
Mẹ tôi nói và nhìn tôi với vẻ đầy thông cảm
Nếu như bình thường được miễn rữa chén bát thì tôi sẽ hét lên rồi nhảy nhót như 1 con điên , nhưng giờ thì tâm trạng tôi đang buồn vô cùng nên cũng chẳng có hứng mà đả động đến nữa .
***
Tự thấy mình là siêu nhân khi viết truyện quá nhanh hhô
Tớ sẽ cố gằng viết thật nhanh vì tớ đang có hứng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.