Chương 73
thuthao77640qb
23/05/2013
Tôi sững
người , thật là không biết hôm nay là ngày gì nữa . Nghĩ đi nghĩ lại thì đâu có chuyện gì quan trọng đâu cơ chứ . Hay là có sinh nhật của ai mà
tôi không nhớ ?
Không phải , nhất định hôm nay không phải là sinh nhật . Nhưng vậy hôm nay là ngày gì mà cả 8 người này đã tụ tập ở nhà tôi từ lúc sáng sớm thế này . Đã thế còn tự chuẩn bị đồ ăn rồi còn gọi tôi xuống ăn nữa .
Rùng mình một cái , chắc chắn họ có điều gì nhờ vả cần tôi giúp rồi đây . Tôi đoán thế đấy .
Nhưng thôi , không thể cho họ biết tôi phát hiện ra kế hoạch của họ được , nếu không họ sẽ bắt ép tôi làm cho mà xem . Phải thận trọng mới được .
-Hôm nay có chuyện gì mà mấy cậu đến nhà tớ sớm thế .
Tôi cười tươi rồi ngồi thẳng xuống ghế làm như chưa có gì vừa xảy ra .
-Thì lâu lâu làm một bữa cho cậu bất ngờ thôi .
Bất ngờ ? tôi thật là trong tâm không hề nghĩ tới điều này . Tôi thực là không tin họ lại tốt bụng như vậy . Sống với nhau không lâu nhưng ít nhất cũng hiểu được bản tính của mấy con người này chứ .
-Thật á , các cậu làm tớ nghi ngờ thì đúng hơn .
Tôi cười cười , dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lần lượt từng người .
-Làm gì có .
Tất cả cùng đồng thanh nói .
Đấy , lại cùng nói nữa cơ mà , sao không nghi ngờ cho được . Tôi đoán quả không sai mà . Chắc chắn là thế .
-Nói cũng đồng thanh sao lại chối .
Tôi khoanh hai tay trước ngực .
-Thôi không nói nhiều , ăn đi , sáng nay có món ngon mà .
Hoàng tự nhiên đưa cho tôi ổ bánh mì bắt tôi ăn , hừ , đáng ghét .
Mấy người này chỉ biết bắt nạt tôi mà thôi chứ đâu biết gì hơn . Tội nghiệp cái thân già này của tôi quá đi . hức hức . * một phút mặc niệm của Ú bắt đầu *
Nhưng thôi , cái quan trọng là ăn vì mì rất ngon . Món ngon đã vào miệng tôi thì chỉ có đi vào chứ không thể đi ra . Phải ăn lấy sức chống mấy con người này .
Đúng , phải ăn . ăn nhiều mới làm được việc lớn .
-Ú này . tớ cho chuyện này muốn nói với cậu .
Minh nhìn tôi thăm dò .
Thật là đúng lúc con người ta đang ăn ngon lại nói là sao thế không biết . Nhưng nhìn ánh mắt cậu ta nhìn tôi thì có lẽ là nghiêm trọng lắm thì phải . Mà không hẳn lắm , cái ánh mắt đó cũng không phải là quá quan trọng .
Hay là lại nhờ vả gì ?
Ôi chết vì tò mò mất
Không phải , nhất định hôm nay không phải là sinh nhật . Nhưng vậy hôm nay là ngày gì mà cả 8 người này đã tụ tập ở nhà tôi từ lúc sáng sớm thế này . Đã thế còn tự chuẩn bị đồ ăn rồi còn gọi tôi xuống ăn nữa .
Rùng mình một cái , chắc chắn họ có điều gì nhờ vả cần tôi giúp rồi đây . Tôi đoán thế đấy .
Nhưng thôi , không thể cho họ biết tôi phát hiện ra kế hoạch của họ được , nếu không họ sẽ bắt ép tôi làm cho mà xem . Phải thận trọng mới được .
-Hôm nay có chuyện gì mà mấy cậu đến nhà tớ sớm thế .
Tôi cười tươi rồi ngồi thẳng xuống ghế làm như chưa có gì vừa xảy ra .
-Thì lâu lâu làm một bữa cho cậu bất ngờ thôi .
Bất ngờ ? tôi thật là trong tâm không hề nghĩ tới điều này . Tôi thực là không tin họ lại tốt bụng như vậy . Sống với nhau không lâu nhưng ít nhất cũng hiểu được bản tính của mấy con người này chứ .
-Thật á , các cậu làm tớ nghi ngờ thì đúng hơn .
Tôi cười cười , dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lần lượt từng người .
-Làm gì có .
Tất cả cùng đồng thanh nói .
Đấy , lại cùng nói nữa cơ mà , sao không nghi ngờ cho được . Tôi đoán quả không sai mà . Chắc chắn là thế .
-Nói cũng đồng thanh sao lại chối .
Tôi khoanh hai tay trước ngực .
-Thôi không nói nhiều , ăn đi , sáng nay có món ngon mà .
Hoàng tự nhiên đưa cho tôi ổ bánh mì bắt tôi ăn , hừ , đáng ghét .
Mấy người này chỉ biết bắt nạt tôi mà thôi chứ đâu biết gì hơn . Tội nghiệp cái thân già này của tôi quá đi . hức hức . * một phút mặc niệm của Ú bắt đầu *
Nhưng thôi , cái quan trọng là ăn vì mì rất ngon . Món ngon đã vào miệng tôi thì chỉ có đi vào chứ không thể đi ra . Phải ăn lấy sức chống mấy con người này .
Đúng , phải ăn . ăn nhiều mới làm được việc lớn .
-Ú này . tớ cho chuyện này muốn nói với cậu .
Minh nhìn tôi thăm dò .
Thật là đúng lúc con người ta đang ăn ngon lại nói là sao thế không biết . Nhưng nhìn ánh mắt cậu ta nhìn tôi thì có lẽ là nghiêm trọng lắm thì phải . Mà không hẳn lắm , cái ánh mắt đó cũng không phải là quá quan trọng .
Hay là lại nhờ vả gì ?
Ôi chết vì tò mò mất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.