Chương 97
thuthao77640qb
23/05/2013
1 tháng sau .
Bây giờ thì tôi đã thực sự khỏe hẳn , kể từ ngày xuất viện bây giờ đã là 2 tuần rồi . Thật thoải mái .Mẹ tôi đã về quê để chuẩn bị một số thứ , để lại tôi ở đây , có gì để thuận lợi cho việc khám bệnh .
Đơn giản là vì bệnh tôi chưa khỏi hẳn , sức khỏe thì yếu nên đành phải chấp nhận như thế .
Tuy nhiên lại có nhiều vấn đề để bận tâm quá .
Trước tiên là tôi chẳng biết làm gì , chỉ biết ở nhà mãi .Không công việc , lại chẳng thể làm được gì . Tôi cảm thấy tủi thân quá , tôi cũng như bao người mà giờ nhìn tiều tụy .
Thứ 2 , giờ tôi rất phân vân . Thực thì tôi không biết nên chọn Duy hay Minh nữa , họ đối với tôi quá tốt .
Đã 2 ngày rồi tôi không thấy Duy , có lẽ cậu ấy bận thì phải , thực sự tôi cũng không biết nữa . Nhưng nhắn tin , gọi điên thì không thấy có động tĩnh gì . Quả là 1 chuyện lạ , bình thường tôi gọi điên hay nhắn tin là cậu ấy hí hứng lắm mà , vậy mà giờ tôi chẳng thấy cậu ấy đâu .
Cảm giác như thiếu vắng một cái gì đó quan trọng vậy , không hiểu sao trong lòng lại cứ thấp thỏm không yên .Chẳng hiểu được cảm giác của bản thân nữa .
Có lẽ bản thân tôi đã xem Duy như một phần quan trọng , tôi nghĩ thế . Nhưng mà tôi không dám chắc về điều này .
Tình yêu đến đâu ai biết được , nhưng mà theo tôi thì tôi yêu Duy thật rồi , tôi luôn nhớ đến cậu ấy , 1 ngày không gặp hay nói chuyện với cậu ấy là tôi cảm thấy rất khó chịu . Một cảm giác rất bứt rứt .
Đúng , tôi bây giờ không còn trẻ con nữa , vị chi tôi cũng đã 30 tuổi rồi , đáng ra cái tuổi này nên có chồng con rồi .
Tóm lại tình cảm giữa tôi và Duy rất tốt, chuyện tôi yêu cậu ấy thì quả thật là không có chuyện gì cả .
Ừm , bản thân mình đã rung động , đúng . Có lẽ tôi nên đi tìm Duy để bày tỏ tình cảm của mình , cơ hội chỉ có một , không thể để tuột lỡ khỏi bàn tay này được .
-Ú , tớ đi làm nhé .
Cái Lan hiện tại đang ở cùng tôi trên nhà dì Hoa , nó hiện đang làm việc trong bệnh viện của Duy và Minh .
-Ừ , cậu ăn sáng chưa đấy ?
Tôi hỏi .
-Chưa, tới bệnh viện rồi ăn luôn cũng được .
-Ừm , đi nhé .
Tôi vẫy tay chào .
-À , tớ có để cái laptop ở nhà cho cậu đấy , có gì cậu lấy mà chơi nhé .
Cái Lan nói rồi phòng thẳng lên chiếc xe máy .
Mọi người thật tốt với tôi, còn tôi thì chẳng tốt với ai . Sao cái số tôi có vẻ bất lực thế này nhỉ ?
Thôi , cho qua , vào chơi điện tử một lúc cũng được . Dù sao cũng đang chán . Thật là con Lan chu đáo quá , biết tôi ở nhà buồn nên để laptop lại cho tôi chơi nữa .
Tóm lại là tôi yêu con Lan nữa ,nhưng mà là theo cách tình bạn tình chị em , công thêm nói nhân hóa lên chứ không phải giới tính tôi có vấn đề . chấm hết .
Bây giờ thì tôi đã thực sự khỏe hẳn , kể từ ngày xuất viện bây giờ đã là 2 tuần rồi . Thật thoải mái .Mẹ tôi đã về quê để chuẩn bị một số thứ , để lại tôi ở đây , có gì để thuận lợi cho việc khám bệnh .
Đơn giản là vì bệnh tôi chưa khỏi hẳn , sức khỏe thì yếu nên đành phải chấp nhận như thế .
Tuy nhiên lại có nhiều vấn đề để bận tâm quá .
Trước tiên là tôi chẳng biết làm gì , chỉ biết ở nhà mãi .Không công việc , lại chẳng thể làm được gì . Tôi cảm thấy tủi thân quá , tôi cũng như bao người mà giờ nhìn tiều tụy .
Thứ 2 , giờ tôi rất phân vân . Thực thì tôi không biết nên chọn Duy hay Minh nữa , họ đối với tôi quá tốt .
Đã 2 ngày rồi tôi không thấy Duy , có lẽ cậu ấy bận thì phải , thực sự tôi cũng không biết nữa . Nhưng nhắn tin , gọi điên thì không thấy có động tĩnh gì . Quả là 1 chuyện lạ , bình thường tôi gọi điên hay nhắn tin là cậu ấy hí hứng lắm mà , vậy mà giờ tôi chẳng thấy cậu ấy đâu .
Cảm giác như thiếu vắng một cái gì đó quan trọng vậy , không hiểu sao trong lòng lại cứ thấp thỏm không yên .Chẳng hiểu được cảm giác của bản thân nữa .
Có lẽ bản thân tôi đã xem Duy như một phần quan trọng , tôi nghĩ thế . Nhưng mà tôi không dám chắc về điều này .
Tình yêu đến đâu ai biết được , nhưng mà theo tôi thì tôi yêu Duy thật rồi , tôi luôn nhớ đến cậu ấy , 1 ngày không gặp hay nói chuyện với cậu ấy là tôi cảm thấy rất khó chịu . Một cảm giác rất bứt rứt .
Đúng , tôi bây giờ không còn trẻ con nữa , vị chi tôi cũng đã 30 tuổi rồi , đáng ra cái tuổi này nên có chồng con rồi .
Tóm lại tình cảm giữa tôi và Duy rất tốt, chuyện tôi yêu cậu ấy thì quả thật là không có chuyện gì cả .
Ừm , bản thân mình đã rung động , đúng . Có lẽ tôi nên đi tìm Duy để bày tỏ tình cảm của mình , cơ hội chỉ có một , không thể để tuột lỡ khỏi bàn tay này được .
-Ú , tớ đi làm nhé .
Cái Lan hiện tại đang ở cùng tôi trên nhà dì Hoa , nó hiện đang làm việc trong bệnh viện của Duy và Minh .
-Ừ , cậu ăn sáng chưa đấy ?
Tôi hỏi .
-Chưa, tới bệnh viện rồi ăn luôn cũng được .
-Ừm , đi nhé .
Tôi vẫy tay chào .
-À , tớ có để cái laptop ở nhà cho cậu đấy , có gì cậu lấy mà chơi nhé .
Cái Lan nói rồi phòng thẳng lên chiếc xe máy .
Mọi người thật tốt với tôi, còn tôi thì chẳng tốt với ai . Sao cái số tôi có vẻ bất lực thế này nhỉ ?
Thôi , cho qua , vào chơi điện tử một lúc cũng được . Dù sao cũng đang chán . Thật là con Lan chu đáo quá , biết tôi ở nhà buồn nên để laptop lại cho tôi chơi nữa .
Tóm lại là tôi yêu con Lan nữa ,nhưng mà là theo cách tình bạn tình chị em , công thêm nói nhân hóa lên chứ không phải giới tính tôi có vấn đề . chấm hết .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.