Chương 70: Lật lên bí mật
thuthao77640qb
23/05/2013
Tự nhiên tôi cảm thấy nhớ gia đình kinh khủng .
Cái cảm giác cô đơn không có ai quan tâm thật là đau khổ . Bây giờ dường như thấy một nụ cười , một câu mắng yêu của mẹ lại vô cùng khó khăn .
Tôi thèm cái cảm giác sống cùng gia đình , được ba mẹ che chở chăm sóc , có bạn bè thân thiết bao nhiêu năm sông bên cạnh , luôn biết chia sẻ cho nhau , giúp nhau vượt qua mọi khó khăn .
Còn bây giờ tôi sống trong một cái không gian buồn tẻ , có chuyện buồn cũng chẳng thể nói cùng ai , muón tâm sự cũng chỉ biết suy nghĩ một mình .
Đúng là sông có khúc người có lúc , chẳng bao giờ thượng đế cho con người ta cảm thấy hạnh phúc mãi mãi cả .
-Này , cậu suy nghĩ gì thế ?
Minh cắt ngang suy nghĩ trong đầu tôi .
-Chỉ là nhớ gia đình thôi mà .
Tôi nhìn Minh mỉm cười .
-Gia đình sao ?
Minh hỏi tôi một cách ngạc nhiên và có chút gọi là tò mò .
-Ừ . Tôi khẽ nói . Tớ nhớ những tháng ngày trước đây , luôn sông trong một gia đình vui vẻ ấm áp luôn có người thân bảo ban che chở .
-Thế tại sao bây giờ cậu lại sống một mình trong căn nhà ấy ?
Minh lại hỏi tiếp
-Đó là nhiệm vụ chứ thực tớ không hề muốn điều đó một chút nào .
Tôi thở dài .
-Cậu thật lạ
Minh cười , 1 nụ cười có vẻ hơi trớ trêu và chua xót .
Đúng là con người thật quá khó hiểu , thực thì có gì đâu chứ , chuyện một đứa con gái nhớ nhà không phải là chuyện lạ cho lắm , hơn nữa tôi vốn là một con bé đa sầu đa cảm thì chuyện như thế này là chuyện quá chi hết sức bình thường .
-Thực ra tớ cũng chẳng hề biết đến cảm giác một gia đình hạnh phúc là gì cả . Mà cũng không hề muốn biết . Hơn nữa cũng không chỉ riêng mình tớ , cả nhóm cũng thế thôi , ai cũng có 1 hoàn cảnh gia đình hết .Nhưng nhờ vậy mà bọn tớ mới hiểu nhau hơn và chơi thân với nhau đến tận bây giờ .
Minh kể cho tôi nghe một cách nhẹ nhàng , có lẽ đây là một câu chuyện buồn .
Tất cả đều sống không thực . Họ sống dựa vào cái vỏ bọc bên ngoài thôi ư ? Họ vui vẻ nhưng tôi có thể cảm thấy họ không phải như thế.
Tự tạo cho mình một cái vỏ bọc cứng cáp để che dấu đi những phiền muộn trong lòng , thực mà nói thì tôi cũng không hiểu cái cảm giác đó lắm vì tôi chưa trải qua bao giờ .
Nhưng có 1 điều tôi chắc chắn rằng họ sẽ cảm thấy rất khó chịu và cô đơn .
Thế mà tôi không hề biết điều này , tôi cứ nghĩ rằng họ luôn vui vẻ và hạnh phúc , nghĩ lại bản thân tôi vẫn thấy mình may mắn hơn họ rất nhiều
Cái cảm giác cô đơn không có ai quan tâm thật là đau khổ . Bây giờ dường như thấy một nụ cười , một câu mắng yêu của mẹ lại vô cùng khó khăn .
Tôi thèm cái cảm giác sống cùng gia đình , được ba mẹ che chở chăm sóc , có bạn bè thân thiết bao nhiêu năm sông bên cạnh , luôn biết chia sẻ cho nhau , giúp nhau vượt qua mọi khó khăn .
Còn bây giờ tôi sống trong một cái không gian buồn tẻ , có chuyện buồn cũng chẳng thể nói cùng ai , muón tâm sự cũng chỉ biết suy nghĩ một mình .
Đúng là sông có khúc người có lúc , chẳng bao giờ thượng đế cho con người ta cảm thấy hạnh phúc mãi mãi cả .
-Này , cậu suy nghĩ gì thế ?
Minh cắt ngang suy nghĩ trong đầu tôi .
-Chỉ là nhớ gia đình thôi mà .
Tôi nhìn Minh mỉm cười .
-Gia đình sao ?
Minh hỏi tôi một cách ngạc nhiên và có chút gọi là tò mò .
-Ừ . Tôi khẽ nói . Tớ nhớ những tháng ngày trước đây , luôn sông trong một gia đình vui vẻ ấm áp luôn có người thân bảo ban che chở .
-Thế tại sao bây giờ cậu lại sống một mình trong căn nhà ấy ?
Minh lại hỏi tiếp
-Đó là nhiệm vụ chứ thực tớ không hề muốn điều đó một chút nào .
Tôi thở dài .
-Cậu thật lạ
Minh cười , 1 nụ cười có vẻ hơi trớ trêu và chua xót .
Đúng là con người thật quá khó hiểu , thực thì có gì đâu chứ , chuyện một đứa con gái nhớ nhà không phải là chuyện lạ cho lắm , hơn nữa tôi vốn là một con bé đa sầu đa cảm thì chuyện như thế này là chuyện quá chi hết sức bình thường .
-Thực ra tớ cũng chẳng hề biết đến cảm giác một gia đình hạnh phúc là gì cả . Mà cũng không hề muốn biết . Hơn nữa cũng không chỉ riêng mình tớ , cả nhóm cũng thế thôi , ai cũng có 1 hoàn cảnh gia đình hết .Nhưng nhờ vậy mà bọn tớ mới hiểu nhau hơn và chơi thân với nhau đến tận bây giờ .
Minh kể cho tôi nghe một cách nhẹ nhàng , có lẽ đây là một câu chuyện buồn .
Tất cả đều sống không thực . Họ sống dựa vào cái vỏ bọc bên ngoài thôi ư ? Họ vui vẻ nhưng tôi có thể cảm thấy họ không phải như thế.
Tự tạo cho mình một cái vỏ bọc cứng cáp để che dấu đi những phiền muộn trong lòng , thực mà nói thì tôi cũng không hiểu cái cảm giác đó lắm vì tôi chưa trải qua bao giờ .
Nhưng có 1 điều tôi chắc chắn rằng họ sẽ cảm thấy rất khó chịu và cô đơn .
Thế mà tôi không hề biết điều này , tôi cứ nghĩ rằng họ luôn vui vẻ và hạnh phúc , nghĩ lại bản thân tôi vẫn thấy mình may mắn hơn họ rất nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.