Chương 50: Tóm lại là phụ thuộc
thuthao77640qb
23/05/2013
Thế là cuối cùng tôi và Hoàng cũng đến một nhà hàng .
Ngược lại với cái cửa hàng mà tôi và Duy cùng tới , không đậm chất thôn quê dân dã mà rất sang trọng nhưng mà sang trọng theo cái cách riêng của nó .
Có thể nói là tùy tâm trạng , tuổi tác mà chọn nơi để ngồi . Teen có , lịch sự trang trọng có , hài hòa có …. Nói chung là đủ cả . Nhưng tôi thích cái quán mà Duy đưa đến hơn .
Mà sao lại nghĩ tới cái tên điên khùng ấy nhỉ ? Phải loại bỏ hắn ra khỏi trí nhớ thôi nhưng mà sẽ giữ lại cái quán mà Duy đưa đến ở trong đầu vì món ăn ở đó rất ngon , không những ngon mà cái quán còn đẹp nữa .
-Ú , cậu ăn gì ?
-Gì cũng được .
Tôi cười , thực ra tôi đâu biết quán này bán món gì đâu mà gọi cơ chứ . Cứ để cho cậu ta gọi vậy , gọi món gì thì ăn món đó cũng được . Tóm lại là phụ thuộc .
-Cô cho tôi món này …, món này … , món này nữa ….
Hoàng giở cuốn menu ra rồi chỉ chỉ . Cậu ta gọi hơi bị nhiều .
Điều này làm tôi vô cùng ái ngại .
-Gọi ít thôi , tôi ăn ít lắm .
Tôi cản Hoàng , ngoài miệng nói thế chứ trong lòng thì lại khác vô cùng . Tôi mà ăn ít thì đâu có cái biệt danh Ú .
Dù là hơi trái lòng nhưng không thể ngồi mà xem cậu ta chọn món như vậy được .
Tốn quá nhiều tiền của cậu ta thì phiền hà lắm .
-Không sao , cứ gọi thoải mái . Không ăn hết thì thôi , lo gì .
Hoàng phẩy tay .
Là người giàu thật là sung sướng . muốn gì cũng có .
À mà cũng không hẳn , tôi cũng có con bạn nhà giàu , nó muốn gì cũng có nhưng mà tình cảm thì lại không thể , thật tội nghiệp . Nó muốn ăn chung với bố mẹ một bữa tối mà cũng rất chi là khó khăn .
Nếu mà giàu như thế thì cũng chảng vui vẻ gì . Gia đình đầm ấm , dù thiếu thốn nhưng vẫn tình cảm và hạnh phúc rất nhiều .
-À , tí nữa mình đi công viên chơi đi .
Hoàng rủ tôi .
Đi chơi à ? nên đi không nhỉ ? Ăn thế này là hơi phiền rồi . Thôi thì tốt nhất là không nên làm phiền người ta quá nhiều .
Dù rằng tôi chưa đi chơi vào buổi đêm bao giờ .
-Thôi , tôi bận việc , không đi được đâu .
Tôi lấy cớ từ chối lời mời của Hoàng .
-Sao vậy ?
-Thì là không đi được thôi mà .
-Ừm , vậy thì thôi vậy . Ngày khác sẽ đi .
Hoàng thở dài .
-Ừ .
Và rồi món ăn đựơc đưa lên . Toàn là món ngon , mùi thơm ơi là thơm .
-Toàn món không có trứng đấy nhé . Cậu ăn đi .
Hoàng cười nói với tôi .
Sao cậu ta biết tôi không ăn được trứng nhỉ ? À đúng rồi , lúc sáng tôi có nói . He he , quả là cậu ta thật biết ý người khác .
Ngược lại với cái cửa hàng mà tôi và Duy cùng tới , không đậm chất thôn quê dân dã mà rất sang trọng nhưng mà sang trọng theo cái cách riêng của nó .
Có thể nói là tùy tâm trạng , tuổi tác mà chọn nơi để ngồi . Teen có , lịch sự trang trọng có , hài hòa có …. Nói chung là đủ cả . Nhưng tôi thích cái quán mà Duy đưa đến hơn .
Mà sao lại nghĩ tới cái tên điên khùng ấy nhỉ ? Phải loại bỏ hắn ra khỏi trí nhớ thôi nhưng mà sẽ giữ lại cái quán mà Duy đưa đến ở trong đầu vì món ăn ở đó rất ngon , không những ngon mà cái quán còn đẹp nữa .
-Ú , cậu ăn gì ?
-Gì cũng được .
Tôi cười , thực ra tôi đâu biết quán này bán món gì đâu mà gọi cơ chứ . Cứ để cho cậu ta gọi vậy , gọi món gì thì ăn món đó cũng được . Tóm lại là phụ thuộc .
-Cô cho tôi món này …, món này … , món này nữa ….
Hoàng giở cuốn menu ra rồi chỉ chỉ . Cậu ta gọi hơi bị nhiều .
Điều này làm tôi vô cùng ái ngại .
-Gọi ít thôi , tôi ăn ít lắm .
Tôi cản Hoàng , ngoài miệng nói thế chứ trong lòng thì lại khác vô cùng . Tôi mà ăn ít thì đâu có cái biệt danh Ú .
Dù là hơi trái lòng nhưng không thể ngồi mà xem cậu ta chọn món như vậy được .
Tốn quá nhiều tiền của cậu ta thì phiền hà lắm .
-Không sao , cứ gọi thoải mái . Không ăn hết thì thôi , lo gì .
Hoàng phẩy tay .
Là người giàu thật là sung sướng . muốn gì cũng có .
À mà cũng không hẳn , tôi cũng có con bạn nhà giàu , nó muốn gì cũng có nhưng mà tình cảm thì lại không thể , thật tội nghiệp . Nó muốn ăn chung với bố mẹ một bữa tối mà cũng rất chi là khó khăn .
Nếu mà giàu như thế thì cũng chảng vui vẻ gì . Gia đình đầm ấm , dù thiếu thốn nhưng vẫn tình cảm và hạnh phúc rất nhiều .
-À , tí nữa mình đi công viên chơi đi .
Hoàng rủ tôi .
Đi chơi à ? nên đi không nhỉ ? Ăn thế này là hơi phiền rồi . Thôi thì tốt nhất là không nên làm phiền người ta quá nhiều .
Dù rằng tôi chưa đi chơi vào buổi đêm bao giờ .
-Thôi , tôi bận việc , không đi được đâu .
Tôi lấy cớ từ chối lời mời của Hoàng .
-Sao vậy ?
-Thì là không đi được thôi mà .
-Ừm , vậy thì thôi vậy . Ngày khác sẽ đi .
Hoàng thở dài .
-Ừ .
Và rồi món ăn đựơc đưa lên . Toàn là món ngon , mùi thơm ơi là thơm .
-Toàn món không có trứng đấy nhé . Cậu ăn đi .
Hoàng cười nói với tôi .
Sao cậu ta biết tôi không ăn được trứng nhỉ ? À đúng rồi , lúc sáng tôi có nói . He he , quả là cậu ta thật biết ý người khác .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.