Chương 23
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
26/10/2023
================
Đoàn Triết tháo chiếc bao rót đầy tinh dịch thắt nút lại, ném vào thùng rác bên dưới bàn để TV. Đồ trong cái thùng kia không nhiều lắm, chỉ có một tấm danh thiếp, một nửa thanh dao cạo râu, bây giờ còn có thêm...
Hắn quyết đoán cắt đứt dòng suy nghĩ, quay đầu lại hỏi Lâm Nhất: "Anh có muốn đi tắm không?"
"Cậu đi trước đi." Lâm Nhất kéo chăn che thân thể lại, ngồi dậy dựa lên đầu giường, "Giúp tôi lấy thuốc lá với bật lửa, để trên bàn ấy."
Đoàn Triết nhặt tấm thẻ phòng bị Lâm Nhất tùy tay ném xuống sàn nhà cắm vào chốt mở điện. Ánh đèn sáng trưng quá chói mắt, hắn tắt bớt đèn lớn đi, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ ở đầu giường rồi đưa thuốc lá và bật lửa trên bàn cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất không nhận, ánh mắt thẫn thờ nhìn về một nơi vô định.
Trên cổ anh có một dấu hôn rất nổi bật do Đoàn Triết gây ra trong lúc phóng thích bản thân. Hắn xấu hổ dời ánh mắt, nhìn theo tầm mắt của Lâm Nhất thấy được chiếc áo sơ mi cổ cánh ném trên giường, vải áo trắng tinh nhiễm một vết máu đỏ sẫm.
Đoàn Triết chìa thuốc lá ra trước mặt anh, áy náy nói: "Để tôi đền cho anh cái áo khác."
Lâm Nhất lấy lại tinh thần, nhận đồ vật vào tay.
"Không cần đâu." Anh vò áo sơ mi thành một cục ném xuống đất, rút điếu thuốc ra vừa châm lửa vừa nói, "Tôi có nhiều lắm."
Đoàn Triết đi vào phòng tắm, dùng ly giấy rót cho anh một cốc nước đặt lên tủ đầu giường rồi mới xoay người quay lại tắm rửa.
Chờ hắn tắm xong đi ra Lâm Nhất đã ngủ rồi. Trong ly giấy nổi lềnh phềnh một đoạn đầu lọc thuốc ngắn ngủn, tàn thuốc chìm xuống đáy ly, quần áo Đoàn Triết được xếp gọn gàng đặt trên chiếc ghế bên cửa sổ.
Lâm Nhất cuộn tròn thân thể nằm nghiêng một bên giường, lông mi liên tục run rẩy hiển nhiên là ngủ không quá yên ổn.
Đoàn Triết kéo chăn lên trên một chút che lại bả vai trần trụi lộ ra ngoài, đi đến cửa sổ mặc quần áo của mình vào rồi tắt ngọn đèn nhỏ, cuối cùng trong lúc khom lưng thay giày mới nghe được một tiếng kêu khe khẽ.
Âm thanh Lâm Nhất phát ra rất nhỏ nên Đoàn Triết gần như không nghe thấy. Hắn ngồi xổm bên đầu giường nhìn gương mặt Lâm Nhất trong bóng tối, thoạt nhìn anh vẫn ngủ say, chỉ có nhịp thở là hơi dồn dập.
Đoàn Triết khẽ vuốt lưng anh mấy cái cách lớp chăn, Lâm Nhất lại bật ra một câu nói mớ: "Đừng đi."
Mấy chữ sau nghe không quá rõ ràng, Đoàn Triết chỉ mơ hồ nghe được tên Bạch Nghiên Sơ. Hắn thở dài một hơi, vươn tay xoa đầu Lâm Nhất, thấp giọng đáp lại: "Ừ, không đi."
*
Lâm Nhất không sợ đau, thậm chí anh còn nghiện đau đớn. Trong một khoảng thời gian rất dài anh chìm đắm trong việc dùng cơn đau thể xác để giảm bớt giày vò tinh thần.
Rất hữu hiệu, nhưng cuối cùng vẫn có tác dụng phụ.
Ngưỡng chịu đau của anh ngày càng gia tăng, chuyện tồi tệ hơn lại là, phản ứng của Bạch Nghiên Sơ đối với anh cũng càng ngày càng lãnh đạm.
"Em thấy vui lắm phải không?" Bạch Nghiên Sơ không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh ta bị tin nhắn ảnh của Lâm Nhất "uy hiếp" phải quay về nhà.
Lâm Nhất ngồi trên ghế sô pha vui vẻ nhìn đối phương xử lý vết thương cho mình, hào phóng trả lời: "Vui chứ."
"Em không sợ tổn thương dây thần kinh à?" Bạch Nghiên Sơ quấn băng y tế lên cổ tay anh rồi dán lại, "Dì Trác đã..."
"Anh sợ em cắt hỏng tay sao?" Lâm Nhất càng hứng thú hơn, ghé sát vào mặt anh ta hỏi, "Nếu em cắt hỏng tay thật thì anh có thấy tội lỗi không?"
"Đừng nổi điên nữa." Bạch Nghiên Sơ băng bó xong thì buông tay trái anh xuống, đứng lên khỏi sô pha dặn dò, "Hai ngày tới không được để vết thương dính nước."
Anh ta vừa nói chuyện vừa đi về phía huyền quan, Lâm Nhất đuổi theo hỏi: "Anh phải đi rồi à? Anh đi đâu thế?"
"Đi ăn với Trương Tình." Bạch Nghiên Sơ khom lưng thay giày.
Trương Tình là cô bạn gái đầu tiên của Bạch Nghiên Sơ, gương mặt Lâm Nhất sầm xuống trong một giây: "Em chưa ăn cơm, cả cơm trưa em cũng chưa ăn luôn."
Bạch Nghiên Sơ thở dài thườn thượt.
"Anh hẹn với cô ấy đi xem phim vào lúc 4 giờ." Anh ta cúi đầu liếc đồng hồ đeo tay, "Bây giờ đã là 5 giờ rồi."
Khó khăn lắm Lâm Nhất mới gọi được người trở về, không ngờ mới chớp mắt đã phải đi, anh duỗi tay túm chặt cổ tay anh ta.
"Đừng đi mà." Lâm Nhất thu lại vẻ mặt ngang bướng, nghiêm túc nói, "Bạch Nghiên Sơ, em khó chịu lắm."
Bạch Nghiên Sơ gạt anh ra, giơ tay lên vuốt mặt, bực bội nói: "Em cứ như vậy anh cũng rất khó chịu, em có nghĩ cho cảm xúc của anh không vậy?"
Ngữ khí và biểu cảm của anh ta lạnh nhạt như nước, Lâm Nhất nghe xong chỉ biết im bặt.
"Em lại khóc." Bạch Nghiên Sơ nhíu mày nhìn hốc mắt đỏ bừng của anh, "Lâm Nhất, em là con trai, đừng hơi một tí là khóc đi được không?"
Lâm Nhất cắn chặt môi dưới chịu đựng, nhưng nước mắt không kìm nén nổi cứ trào ra không ngừng.
"Anh gọi điện thoại cho dì Sở, lát nữa dì ấy sẽ qua ở với em." Bạch Nghiên Sơ đã quá quen với dáng vẻ nhõng nhẽo nài nỉ của anh, thản nhiên vươn tay kéo cửa, đưa lưng về phía anh nói, "Anh phải đi đây, không còn sớm nữa rồi."
—
Thật ra cũng khó mà nói hồi trẻ ai làm sai nhiều hơn...
Đoàn Triết tháo chiếc bao rót đầy tinh dịch thắt nút lại, ném vào thùng rác bên dưới bàn để TV. Đồ trong cái thùng kia không nhiều lắm, chỉ có một tấm danh thiếp, một nửa thanh dao cạo râu, bây giờ còn có thêm...
Hắn quyết đoán cắt đứt dòng suy nghĩ, quay đầu lại hỏi Lâm Nhất: "Anh có muốn đi tắm không?"
"Cậu đi trước đi." Lâm Nhất kéo chăn che thân thể lại, ngồi dậy dựa lên đầu giường, "Giúp tôi lấy thuốc lá với bật lửa, để trên bàn ấy."
Đoàn Triết nhặt tấm thẻ phòng bị Lâm Nhất tùy tay ném xuống sàn nhà cắm vào chốt mở điện. Ánh đèn sáng trưng quá chói mắt, hắn tắt bớt đèn lớn đi, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ ở đầu giường rồi đưa thuốc lá và bật lửa trên bàn cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất không nhận, ánh mắt thẫn thờ nhìn về một nơi vô định.
Trên cổ anh có một dấu hôn rất nổi bật do Đoàn Triết gây ra trong lúc phóng thích bản thân. Hắn xấu hổ dời ánh mắt, nhìn theo tầm mắt của Lâm Nhất thấy được chiếc áo sơ mi cổ cánh ném trên giường, vải áo trắng tinh nhiễm một vết máu đỏ sẫm.
Đoàn Triết chìa thuốc lá ra trước mặt anh, áy náy nói: "Để tôi đền cho anh cái áo khác."
Lâm Nhất lấy lại tinh thần, nhận đồ vật vào tay.
"Không cần đâu." Anh vò áo sơ mi thành một cục ném xuống đất, rút điếu thuốc ra vừa châm lửa vừa nói, "Tôi có nhiều lắm."
Đoàn Triết đi vào phòng tắm, dùng ly giấy rót cho anh một cốc nước đặt lên tủ đầu giường rồi mới xoay người quay lại tắm rửa.
Chờ hắn tắm xong đi ra Lâm Nhất đã ngủ rồi. Trong ly giấy nổi lềnh phềnh một đoạn đầu lọc thuốc ngắn ngủn, tàn thuốc chìm xuống đáy ly, quần áo Đoàn Triết được xếp gọn gàng đặt trên chiếc ghế bên cửa sổ.
Lâm Nhất cuộn tròn thân thể nằm nghiêng một bên giường, lông mi liên tục run rẩy hiển nhiên là ngủ không quá yên ổn.
Đoàn Triết kéo chăn lên trên một chút che lại bả vai trần trụi lộ ra ngoài, đi đến cửa sổ mặc quần áo của mình vào rồi tắt ngọn đèn nhỏ, cuối cùng trong lúc khom lưng thay giày mới nghe được một tiếng kêu khe khẽ.
Âm thanh Lâm Nhất phát ra rất nhỏ nên Đoàn Triết gần như không nghe thấy. Hắn ngồi xổm bên đầu giường nhìn gương mặt Lâm Nhất trong bóng tối, thoạt nhìn anh vẫn ngủ say, chỉ có nhịp thở là hơi dồn dập.
Đoàn Triết khẽ vuốt lưng anh mấy cái cách lớp chăn, Lâm Nhất lại bật ra một câu nói mớ: "Đừng đi."
Mấy chữ sau nghe không quá rõ ràng, Đoàn Triết chỉ mơ hồ nghe được tên Bạch Nghiên Sơ. Hắn thở dài một hơi, vươn tay xoa đầu Lâm Nhất, thấp giọng đáp lại: "Ừ, không đi."
*
Lâm Nhất không sợ đau, thậm chí anh còn nghiện đau đớn. Trong một khoảng thời gian rất dài anh chìm đắm trong việc dùng cơn đau thể xác để giảm bớt giày vò tinh thần.
Rất hữu hiệu, nhưng cuối cùng vẫn có tác dụng phụ.
Ngưỡng chịu đau của anh ngày càng gia tăng, chuyện tồi tệ hơn lại là, phản ứng của Bạch Nghiên Sơ đối với anh cũng càng ngày càng lãnh đạm.
"Em thấy vui lắm phải không?" Bạch Nghiên Sơ không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh ta bị tin nhắn ảnh của Lâm Nhất "uy hiếp" phải quay về nhà.
Lâm Nhất ngồi trên ghế sô pha vui vẻ nhìn đối phương xử lý vết thương cho mình, hào phóng trả lời: "Vui chứ."
"Em không sợ tổn thương dây thần kinh à?" Bạch Nghiên Sơ quấn băng y tế lên cổ tay anh rồi dán lại, "Dì Trác đã..."
"Anh sợ em cắt hỏng tay sao?" Lâm Nhất càng hứng thú hơn, ghé sát vào mặt anh ta hỏi, "Nếu em cắt hỏng tay thật thì anh có thấy tội lỗi không?"
"Đừng nổi điên nữa." Bạch Nghiên Sơ băng bó xong thì buông tay trái anh xuống, đứng lên khỏi sô pha dặn dò, "Hai ngày tới không được để vết thương dính nước."
Anh ta vừa nói chuyện vừa đi về phía huyền quan, Lâm Nhất đuổi theo hỏi: "Anh phải đi rồi à? Anh đi đâu thế?"
"Đi ăn với Trương Tình." Bạch Nghiên Sơ khom lưng thay giày.
Trương Tình là cô bạn gái đầu tiên của Bạch Nghiên Sơ, gương mặt Lâm Nhất sầm xuống trong một giây: "Em chưa ăn cơm, cả cơm trưa em cũng chưa ăn luôn."
Bạch Nghiên Sơ thở dài thườn thượt.
"Anh hẹn với cô ấy đi xem phim vào lúc 4 giờ." Anh ta cúi đầu liếc đồng hồ đeo tay, "Bây giờ đã là 5 giờ rồi."
Khó khăn lắm Lâm Nhất mới gọi được người trở về, không ngờ mới chớp mắt đã phải đi, anh duỗi tay túm chặt cổ tay anh ta.
"Đừng đi mà." Lâm Nhất thu lại vẻ mặt ngang bướng, nghiêm túc nói, "Bạch Nghiên Sơ, em khó chịu lắm."
Bạch Nghiên Sơ gạt anh ra, giơ tay lên vuốt mặt, bực bội nói: "Em cứ như vậy anh cũng rất khó chịu, em có nghĩ cho cảm xúc của anh không vậy?"
Ngữ khí và biểu cảm của anh ta lạnh nhạt như nước, Lâm Nhất nghe xong chỉ biết im bặt.
"Em lại khóc." Bạch Nghiên Sơ nhíu mày nhìn hốc mắt đỏ bừng của anh, "Lâm Nhất, em là con trai, đừng hơi một tí là khóc đi được không?"
Lâm Nhất cắn chặt môi dưới chịu đựng, nhưng nước mắt không kìm nén nổi cứ trào ra không ngừng.
"Anh gọi điện thoại cho dì Sở, lát nữa dì ấy sẽ qua ở với em." Bạch Nghiên Sơ đã quá quen với dáng vẻ nhõng nhẽo nài nỉ của anh, thản nhiên vươn tay kéo cửa, đưa lưng về phía anh nói, "Anh phải đi đây, không còn sớm nữa rồi."
—
Thật ra cũng khó mà nói hồi trẻ ai làm sai nhiều hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.