Chương 31
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
28/10/2023
================
Núi tuyết...
Đoàn Triết cụp mắt nhìn đồ vật trong tay mình, lại nhớ đến mấy câu bình luận mình đã gửi đi trong giây phút hoảng loạn đêm Giáng Sinh.
Ánh mắt Lâm Nhất bình tĩnh như một hồ nước, nhưng Đoàn Triết biết, đằng sau vẻ điềm tĩnh kia là một cuộc đấu tranh nội tâm máu me đầm đìa.
Kẻ nhảy xuống sông cuối cùng vẫn bám chặt vào tấm ván nổi duy nhất trong tay.
"Không khen ngợi tôi sao." Lâm Nhất nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Đoàn Triết, duỗi tay vòng qua eo hắn.
Trên người anh thoang thoảng mùi bạch xạ hương mềm mại mơ hồ khiến người ta có ảo giác như được bao bọc trong một lớp vải bông xốp mềm. Đoàn Triết cất mấy con dao vào túi quần, giơ tay vuốt vuốt lưng anh nhẹ giọng khẳng định: "Anh làm tốt lắm."
Lâm Nhất khẽ bật cười, lại hỏi: "Không có phần thưởng gì à?"
Hơi thở Đoàn Triết đột nhiên nặng thêm. Một bàn tay đang luồn vào gấu áo len của hắn rồi di chuyển về phía trước dọc theo cạp quần, cuối cùng ngừng ngay vị trí bụng dưới.
Lâm Nhất tháo dây lưng quần hắn ra, sau đó kéo khóa kéo, cắn vành tai hắn thì thầm như đang mê hoặc: "Không sao, để tôi giúp cậu..."
Nói rồi anh lập tức ngồi xổm xuống, Đoàn Triết thuận thế dùng cả hai tay ôm lấy đầu anh.
Lâm Nhất hơi kinh ngạc nâng mắt nhìn Đoàn Triết vẫn còn ngơ ngác, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Xem ra bác sĩ Đoàn cũng không phải là không được."
Anh xoa nhẹ dục vọng đã dựng thẳng cách một lớp quần lót, giọng nói ngả ngớn mang theo tia trào phúng: "Cái này chắc nên gọi là ăn ngon quen mùi nhỉ? Đám trai thẳng mấy người thật là..."
Nửa câu sau không thể nói hết, bởi vì Đoàn Triết đột nhiên cúi người túm tay kéo anh vào lòng mình, dùng một nụ hôn thô lỗ chặn miệng anh lại.
Đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng vừa ngang ngược vừa cường thế, đôi cánh tay dùng lực siết chặt đến mức làm xương sườn Lâm Nhất hơi nhức nhối. Anh không nhịn được phải bật ra vài tiếng rên nhè nhẹ, nhưng bàn tay sau lưng càng ấn mạnh hơn, ngón tay từ từ trượt dọc xuống dưới cách lớp áo tơ lụa mát lạnh, cuối cùng hung hăng nhéo lưng anh một cái.
Đồ vật cấn giữa bụng hai người càng thể hiện độ tồn tại rõ ràng, Lâm Nhất bật cười hôn đáp lại, vừa nhiệt tình duỗi eo cọ lên người hắn vừa dẫn đường kéo hắn đi vào trong. Tầm nhìn trong bóng đêm cực kỳ hạn chế, hai người hôn nhau va va đập đập tiến vào phòng ngủ chính rồi ôm nhau ngã xuống giường, lúc này Đoàn Triết mới tìm về được chút lý trí.
Mái tóc Lâm Nhất hơi rối loạn, nhẹ nhàng thở gấp cười hỏi: "Giận rồi à?"
"Lâm Nhất." Hai tay Đoàn Triết chống hai bên vai anh, cúi đầu nhìn xuống, ngữ khí trở nên nghiêm túc, "Không phải vì lên giường với anh nên tôi mới..."
Nhưng hắn chỉ nói được tới đây.
Hắn không biết bản thân vì sao phải giải thích với Lâm Nhất, cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải. Mối quan hệ dị dạng này của bọn họ ngay từ ngọn nguồn đã tràn đầy tạp chất, có giải thích cũng vô nghĩa.
Hiển nhiên Lâm Nhất cũng không hơi đâu mà truy cứu nguyên nhân, anh gỡ kính mắt của Đoàn Triết xuống rồi ném bao cao su và bôi trơn trên đầu giường cho hắn, lại dùng cả tay chân tự cởi quần áo mình ra.
Đột nhiên Đoàn Triết đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, ngay sau đó quay lại ném một vật lên giường.
Lâm Nhất cầm lên nhìn thử, nương theo ánh sáng tù mù nhìn rõ đây cũng là một bình gel bôi trơn bèn cất giọng trêu ghẹo: "Còn biết kén chọn nhãn hiệu nữa cơ đấy?"
Đoàn Triết vừa cởi áo len vừa nói: "Cái này giúp giảm đau."
Lâm Nhất ngẩn người.
Rõ ràng bọn họ đang thảo luận về đồ dùng cho người lớn, thế nhưng những lời này lại ngây ngô đơn thuần đến khó hiểu.
Anh lại bị phần săn sóc cẩn thận của hắn lấy lòng rồi.
"Lần trước tôi lừa cậu đấy." Lâm Nhất cúi đầu, dùng tay phải che mặt bật cười, "Tôi không hề sợ đau."
"Tôi biết." Đoàn Triết bò lên giường, nắm bàn tay trái vẫn còn tê dại của anh lên khẽ hôn một cái, "Nhưng tôi không muốn làm anh đau."
—
Ông đốc tờ cứ dị hoài đến tôi còn đổ chứ nói gì anh Lâm
Núi tuyết...
Đoàn Triết cụp mắt nhìn đồ vật trong tay mình, lại nhớ đến mấy câu bình luận mình đã gửi đi trong giây phút hoảng loạn đêm Giáng Sinh.
Ánh mắt Lâm Nhất bình tĩnh như một hồ nước, nhưng Đoàn Triết biết, đằng sau vẻ điềm tĩnh kia là một cuộc đấu tranh nội tâm máu me đầm đìa.
Kẻ nhảy xuống sông cuối cùng vẫn bám chặt vào tấm ván nổi duy nhất trong tay.
"Không khen ngợi tôi sao." Lâm Nhất nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Đoàn Triết, duỗi tay vòng qua eo hắn.
Trên người anh thoang thoảng mùi bạch xạ hương mềm mại mơ hồ khiến người ta có ảo giác như được bao bọc trong một lớp vải bông xốp mềm. Đoàn Triết cất mấy con dao vào túi quần, giơ tay vuốt vuốt lưng anh nhẹ giọng khẳng định: "Anh làm tốt lắm."
Lâm Nhất khẽ bật cười, lại hỏi: "Không có phần thưởng gì à?"
Hơi thở Đoàn Triết đột nhiên nặng thêm. Một bàn tay đang luồn vào gấu áo len của hắn rồi di chuyển về phía trước dọc theo cạp quần, cuối cùng ngừng ngay vị trí bụng dưới.
Lâm Nhất tháo dây lưng quần hắn ra, sau đó kéo khóa kéo, cắn vành tai hắn thì thầm như đang mê hoặc: "Không sao, để tôi giúp cậu..."
Nói rồi anh lập tức ngồi xổm xuống, Đoàn Triết thuận thế dùng cả hai tay ôm lấy đầu anh.
Lâm Nhất hơi kinh ngạc nâng mắt nhìn Đoàn Triết vẫn còn ngơ ngác, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Xem ra bác sĩ Đoàn cũng không phải là không được."
Anh xoa nhẹ dục vọng đã dựng thẳng cách một lớp quần lót, giọng nói ngả ngớn mang theo tia trào phúng: "Cái này chắc nên gọi là ăn ngon quen mùi nhỉ? Đám trai thẳng mấy người thật là..."
Nửa câu sau không thể nói hết, bởi vì Đoàn Triết đột nhiên cúi người túm tay kéo anh vào lòng mình, dùng một nụ hôn thô lỗ chặn miệng anh lại.
Đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng vừa ngang ngược vừa cường thế, đôi cánh tay dùng lực siết chặt đến mức làm xương sườn Lâm Nhất hơi nhức nhối. Anh không nhịn được phải bật ra vài tiếng rên nhè nhẹ, nhưng bàn tay sau lưng càng ấn mạnh hơn, ngón tay từ từ trượt dọc xuống dưới cách lớp áo tơ lụa mát lạnh, cuối cùng hung hăng nhéo lưng anh một cái.
Đồ vật cấn giữa bụng hai người càng thể hiện độ tồn tại rõ ràng, Lâm Nhất bật cười hôn đáp lại, vừa nhiệt tình duỗi eo cọ lên người hắn vừa dẫn đường kéo hắn đi vào trong. Tầm nhìn trong bóng đêm cực kỳ hạn chế, hai người hôn nhau va va đập đập tiến vào phòng ngủ chính rồi ôm nhau ngã xuống giường, lúc này Đoàn Triết mới tìm về được chút lý trí.
Mái tóc Lâm Nhất hơi rối loạn, nhẹ nhàng thở gấp cười hỏi: "Giận rồi à?"
"Lâm Nhất." Hai tay Đoàn Triết chống hai bên vai anh, cúi đầu nhìn xuống, ngữ khí trở nên nghiêm túc, "Không phải vì lên giường với anh nên tôi mới..."
Nhưng hắn chỉ nói được tới đây.
Hắn không biết bản thân vì sao phải giải thích với Lâm Nhất, cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải. Mối quan hệ dị dạng này của bọn họ ngay từ ngọn nguồn đã tràn đầy tạp chất, có giải thích cũng vô nghĩa.
Hiển nhiên Lâm Nhất cũng không hơi đâu mà truy cứu nguyên nhân, anh gỡ kính mắt của Đoàn Triết xuống rồi ném bao cao su và bôi trơn trên đầu giường cho hắn, lại dùng cả tay chân tự cởi quần áo mình ra.
Đột nhiên Đoàn Triết đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, ngay sau đó quay lại ném một vật lên giường.
Lâm Nhất cầm lên nhìn thử, nương theo ánh sáng tù mù nhìn rõ đây cũng là một bình gel bôi trơn bèn cất giọng trêu ghẹo: "Còn biết kén chọn nhãn hiệu nữa cơ đấy?"
Đoàn Triết vừa cởi áo len vừa nói: "Cái này giúp giảm đau."
Lâm Nhất ngẩn người.
Rõ ràng bọn họ đang thảo luận về đồ dùng cho người lớn, thế nhưng những lời này lại ngây ngô đơn thuần đến khó hiểu.
Anh lại bị phần săn sóc cẩn thận của hắn lấy lòng rồi.
"Lần trước tôi lừa cậu đấy." Lâm Nhất cúi đầu, dùng tay phải che mặt bật cười, "Tôi không hề sợ đau."
"Tôi biết." Đoàn Triết bò lên giường, nắm bàn tay trái vẫn còn tê dại của anh lên khẽ hôn một cái, "Nhưng tôi không muốn làm anh đau."
—
Ông đốc tờ cứ dị hoài đến tôi còn đổ chứ nói gì anh Lâm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.