Chương 58
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
05/11/2023
================
Một giọt mồ hôi từ thái dương Đoàn Triết chảy dọc xuống, dừng một giây cạnh cằm rồi nhỏ xuống yết hầu đang lăn lộn của Lâm Nhất.
Lúc này anh đã thấy rõ ràng, hoặc nên nói là cảm nhận rõ ràng, vật cứng nổi đầy gân mạch trong cơ thể đang run giần giật, bàn tay ấn lên đùi cũng hung hăng dị thường.
Anh nhìn đôi mắt Đoàn Triết gần trong gang tấc, xuyên thấu qua mặt biển bình tĩnh thấy được mạch ngầm cuồn cuộn sôi trào bên dưới.
"Đoàn Triết." Lâm Nhất ngẩng đầu lên, hôn sạch một giọt mồ hôi từ cằm hắn sắp lăn xuống, dọc theo làn da hôn lên thái dương, cánh môi đóng mở nhẹ giọng ra lệnh, "Bắn vào trong đi."
Âm gió khàn khàn gây chấn động màng nhĩ, cơn đại hồng thủy dâng lên hoàn toàn phá vỡ mặt biển yên lặng.
Đoàn Triết ấn đầu anh xuống ghế dựa rồi cúi xuống hôn lên miệng anh, thân dưới phát lực, dương v*t cứng rắn mạnh mẽ đâm thọc vào thân thể. Nụ hôn và lực va chạm của hắn đều ngang ngược như nhau, Lâm Nhất bị cắm mềm cả người, tiếng rên như nức nở khóa kín vào khoang miệng, khoái cảm điên cuồng gào thét trong từng tế bào.
Cả thế giới bị cơn sóng lớn vô biên nuốt chửng.
Đôi chân anh run rẩy quấn lên eo Đoàn Triết, bắn vào giữa bụng hai người một luồng dịch lỏng trong suốt.
Đoàn Triết không cho anh thời gian hít thở, bẻ cặp đùi run rẩy của anh ra để động tác thọc rút càng thêm mãnh liệt, mãi cho đến khi gậy th*t sưng to bị đường đi co rút xoắn chặt mới gắng gượng kết thúc, bắn sạch tinh dịch không rơi một giọt vào sâu trong thân thể anh.
Nhịp đập trái tim xuyên thấu qua khung xương và cơ bắp, truyền thẳng vào một lồng ngực trần trụi khác.
Đoàn Triết nằm trên người Lâm Nhất vùi mặt vào cổ anh, một lúc lâu sau vẫn không động đậy.
"Đoàn Triết."
Tiếng thở dốc dần dần bình ổn, giọng nói yếu ớt nghẹn ngào của Lâm Nhất phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe. Anh nâng tay trái lên, đầu ngón tay ấn vào lưng Đoàn Triết, nhắm mắt nói: "Cậu đừng không vui."
Thân thể Đoàn Triết cứng đờ, đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn thỏa mãn.
Hắn vừa trút hết cảm xúc cá nhân lên một trận làm tình, mà phần tâm tư dị thường này lại bị Lâm Nhất nhạy bén bắt được.
"Để tôi dạy cậu kéo đàn nhé." Lâm Nhất nâng ngón tay rồi hạ xuống, ấn lên từng đốt xương sống trên lưng hắn, cuối cùng dừng lại sau eo, "Thế này là ấn dây."
Đoàn Triết quay đầu lẳng lặng nhìn anh.
Một linh hồn vỡ nát đang cố hết sức an ủi hắn.
Giờ phút này có lẽ hắn đã hiểu được lý do Kỷ Xuân Sơn luôn luôn che chở cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất không nâng tay nữa mà thả lỏng khớp xương, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ phần xương cùng theo tiết tấu, thuyết minh: "Cái này gọi là rung dây."
Tiếng thở dốc vừa bình phục bên tai lại dồn dập lên, Lâm Nhất khàn khàn bật cười: "Nhịp thở rất phối hợp, cứ như tôi đang kéo đàn thật ấy."
Đoàn Triết hơi nhổm dậy áp một tay lên mặt anh, sau một hồi yên lặng dài lâu mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cong cong.
Bàn tay còn lại của Lâm Nhất cũng phủ lên lưng hắn, nghiêng mặt cùng hắn tiếp một cái hôn dịu dàng.
dương v*t chôn trong cơ thể lại bắt đầu đưa đẩy nhợt nhạt, Lâm Nhất không mở mắt, chỉ lười biếng hỏi: "Còn làm nữa à?"
Vách ruột vừa bị bắn tinh ấm áp ướt mềm, dương v*t chưa hoàn toàn xìu xuống nhanh chóng lấy lại cảm giác. Đoàn Triết đột nhiên nắc mạnh một cú khiến Lâm Nhất không nhịn được uể oải rên lên. Hắn di chuyển theo biên độ nhỏ ở sâu bên trong, ngậm môi dưới Lâm Nhất nhẹ nhàng cắn mút, ngữ khí cũng rất nhẹ: "Muốn không?"
Tinh dịch màu trắng sữa bị quy đầu đè ép tràn ra khỏi miệng huyệt làm nơi giao hợp vừa ướt vừa dính, Lâm Nhất vươn tay sờ xuống, thuật thế trét luôn lên đùi Đoàn Triết.
Anh ôm lưng hắn một lần nữa, miệng nhắc nhở: "Chảy hết ra rồi kìa."
"Không sao." Đoàn Triết nâng đầu anh lên, một tay luồn xuống eo cuốn anh vào lòng mình, thong thả đẩy hông, "Ngày mai tôi đi rửa xe."
Lâm Nhất quấn cả tay cả chân lên, vô lực đong đưa thân thể dưới lực chống đẩy của hắn, thúc giục: "Nhanh lên một chút nào."
- -------------------
Lời tác giả:
Xe đã vào trạm cuối, mời các vị hành khách kiểm tra hành lý tùy thân, sau khi để lại bình luận lần lượt trật tự xuống xe.
—
Năm chương lận đó, các bạn mau khích lệ editor một câu đi chứ mình ê-đít quá
Một giọt mồ hôi từ thái dương Đoàn Triết chảy dọc xuống, dừng một giây cạnh cằm rồi nhỏ xuống yết hầu đang lăn lộn của Lâm Nhất.
Lúc này anh đã thấy rõ ràng, hoặc nên nói là cảm nhận rõ ràng, vật cứng nổi đầy gân mạch trong cơ thể đang run giần giật, bàn tay ấn lên đùi cũng hung hăng dị thường.
Anh nhìn đôi mắt Đoàn Triết gần trong gang tấc, xuyên thấu qua mặt biển bình tĩnh thấy được mạch ngầm cuồn cuộn sôi trào bên dưới.
"Đoàn Triết." Lâm Nhất ngẩng đầu lên, hôn sạch một giọt mồ hôi từ cằm hắn sắp lăn xuống, dọc theo làn da hôn lên thái dương, cánh môi đóng mở nhẹ giọng ra lệnh, "Bắn vào trong đi."
Âm gió khàn khàn gây chấn động màng nhĩ, cơn đại hồng thủy dâng lên hoàn toàn phá vỡ mặt biển yên lặng.
Đoàn Triết ấn đầu anh xuống ghế dựa rồi cúi xuống hôn lên miệng anh, thân dưới phát lực, dương v*t cứng rắn mạnh mẽ đâm thọc vào thân thể. Nụ hôn và lực va chạm của hắn đều ngang ngược như nhau, Lâm Nhất bị cắm mềm cả người, tiếng rên như nức nở khóa kín vào khoang miệng, khoái cảm điên cuồng gào thét trong từng tế bào.
Cả thế giới bị cơn sóng lớn vô biên nuốt chửng.
Đôi chân anh run rẩy quấn lên eo Đoàn Triết, bắn vào giữa bụng hai người một luồng dịch lỏng trong suốt.
Đoàn Triết không cho anh thời gian hít thở, bẻ cặp đùi run rẩy của anh ra để động tác thọc rút càng thêm mãnh liệt, mãi cho đến khi gậy th*t sưng to bị đường đi co rút xoắn chặt mới gắng gượng kết thúc, bắn sạch tinh dịch không rơi một giọt vào sâu trong thân thể anh.
Nhịp đập trái tim xuyên thấu qua khung xương và cơ bắp, truyền thẳng vào một lồng ngực trần trụi khác.
Đoàn Triết nằm trên người Lâm Nhất vùi mặt vào cổ anh, một lúc lâu sau vẫn không động đậy.
"Đoàn Triết."
Tiếng thở dốc dần dần bình ổn, giọng nói yếu ớt nghẹn ngào của Lâm Nhất phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe. Anh nâng tay trái lên, đầu ngón tay ấn vào lưng Đoàn Triết, nhắm mắt nói: "Cậu đừng không vui."
Thân thể Đoàn Triết cứng đờ, đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn thỏa mãn.
Hắn vừa trút hết cảm xúc cá nhân lên một trận làm tình, mà phần tâm tư dị thường này lại bị Lâm Nhất nhạy bén bắt được.
"Để tôi dạy cậu kéo đàn nhé." Lâm Nhất nâng ngón tay rồi hạ xuống, ấn lên từng đốt xương sống trên lưng hắn, cuối cùng dừng lại sau eo, "Thế này là ấn dây."
Đoàn Triết quay đầu lẳng lặng nhìn anh.
Một linh hồn vỡ nát đang cố hết sức an ủi hắn.
Giờ phút này có lẽ hắn đã hiểu được lý do Kỷ Xuân Sơn luôn luôn che chở cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất không nâng tay nữa mà thả lỏng khớp xương, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ phần xương cùng theo tiết tấu, thuyết minh: "Cái này gọi là rung dây."
Tiếng thở dốc vừa bình phục bên tai lại dồn dập lên, Lâm Nhất khàn khàn bật cười: "Nhịp thở rất phối hợp, cứ như tôi đang kéo đàn thật ấy."
Đoàn Triết hơi nhổm dậy áp một tay lên mặt anh, sau một hồi yên lặng dài lâu mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cong cong.
Bàn tay còn lại của Lâm Nhất cũng phủ lên lưng hắn, nghiêng mặt cùng hắn tiếp một cái hôn dịu dàng.
dương v*t chôn trong cơ thể lại bắt đầu đưa đẩy nhợt nhạt, Lâm Nhất không mở mắt, chỉ lười biếng hỏi: "Còn làm nữa à?"
Vách ruột vừa bị bắn tinh ấm áp ướt mềm, dương v*t chưa hoàn toàn xìu xuống nhanh chóng lấy lại cảm giác. Đoàn Triết đột nhiên nắc mạnh một cú khiến Lâm Nhất không nhịn được uể oải rên lên. Hắn di chuyển theo biên độ nhỏ ở sâu bên trong, ngậm môi dưới Lâm Nhất nhẹ nhàng cắn mút, ngữ khí cũng rất nhẹ: "Muốn không?"
Tinh dịch màu trắng sữa bị quy đầu đè ép tràn ra khỏi miệng huyệt làm nơi giao hợp vừa ướt vừa dính, Lâm Nhất vươn tay sờ xuống, thuật thế trét luôn lên đùi Đoàn Triết.
Anh ôm lưng hắn một lần nữa, miệng nhắc nhở: "Chảy hết ra rồi kìa."
"Không sao." Đoàn Triết nâng đầu anh lên, một tay luồn xuống eo cuốn anh vào lòng mình, thong thả đẩy hông, "Ngày mai tôi đi rửa xe."
Lâm Nhất quấn cả tay cả chân lên, vô lực đong đưa thân thể dưới lực chống đẩy của hắn, thúc giục: "Nhanh lên một chút nào."
- -------------------
Lời tác giả:
Xe đã vào trạm cuối, mời các vị hành khách kiểm tra hành lý tùy thân, sau khi để lại bình luận lần lượt trật tự xuống xe.
—
Năm chương lận đó, các bạn mau khích lệ editor một câu đi chứ mình ê-đít quá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.