Chương 61
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
05/11/2023
================
"Thế cậu ngủ phòng ngủ phụ đi." Lâm Nhất ném cơm hộp lên bàn ăn, vừa mở giấy bọc vừa nói, "Phòng đó thỉnh thoảng anh trai tôi sẽ đến ngủ lại, tủ quần áo chắc còn nhiều chỗ trống đấy."
Đoàn Triết không từ chối, hắn theo lời Lâm Nhất chỉ thị mang túi du lịch cất vào phòng ngủ, lúc trở ra đã thấy Lâm Nhất ngồi trước bàn ăn tách đũa.
"Chưa gì anh đã ăn mảnh rồi?" Đoàn Triết không vui hỏi.
Lâm Nhất chọc một gắp mì sợi cho vào miệng, thong thả nhai nuốt.
"Đồ do tôi tự mua, sao lại kêu tôi ăn mảnh?" Anh chậm chạp nói.
Đoàn Triết vươn tay chắn lên trên hộp mì: "Chờ tôi ăn cùng với."
"Chờ cậu thì mì của tôi nguội ngắt rồi." Lâm Nhất dứt khoát đẩy tay hắn ra.
Đoàn Triết nhìn chằm chằm vào hộp mì lạnh thịt gà xé sợi, kiếm chế không so đo với anh: "Sợ nguội thì lát nữa ăn đồ tôi mua đi."
Đây cũng là lần đầu Lâm Nhất gọi đồ ăn ở tiệm này, thấy mì thật sự quá dở bèn ngẩng đầu hỏi Đoàn Triết: "Cậu mua những gì thế?"
"Cơm, với lại..." Đoạn Triết ngẫm nghĩ rồi lưu loát đọc tên bốn món ăn, "Sườn xào chua ngọt, gà cung bảo, bò xào vàng và trứng hấp tôm tươi."
Lâm Nhất nghe mà choáng váng: "Không có món chay nào à?"
Đoàn Triết thuận tay dọn luôn hộp mì lạnh gà xé từ tay anh: "Trong trứng hấp tôm có trứng."
Lâm Nhất lười đến mức không buồn đính chính sự thật trứng không được tính là đồ ăn chay: "Gọi nhiều thế có ăn hết không?"
"Đã bảo rồi mà, nguyên một tuần nay tôi chưa ăn được bữa cơm nào tử tế." Đoàn Triết đóng nắp hộp nhựa, vén áo len lên liếc nhìn bụng mình một cái, "Rớt hết cơ bắp rồi."
Thấy Lâm Nhất không lên tiếng, hắn ngẩng đầu lên bắt gặp anh đang chăm chú nghịch đôi đũa trong tay. Đoàn Triết nhướn mày: "Ngủ cũng ngủ rồi, bây giờ anh mới biết ngượng?"
"Cậu bị thần kinh à." Lâm Nhất ném đũa xuống bàn, cao giọng mắng, "Không sợ lạnh hay gì?"
"Vẫn chịu được." Đoàn Triết sửa sang lại áo len, liếc mắt nhìn hộp cơm đã hoàn toàn bị biếm vào lãnh cung, "Ít nhất tôi không ăn mì lạnh giữa mùa đông."
*
Sau khi ăn xong Lâm Nhất lại rúc vào phòng làm việc, mãi đến 11 giờ đêm mới ló đầu ra. Phòng khách tắt đèn tối thui, cửa phòng ngủ phụ không hoàn toàn khép kín, từ khe cửa lọt ra một vạt ánh đèn màu vàng ấm.
Lâm Nhất trở về phòng ngủ của mình, vào phòng tắm tắm một cái, bước ra đã thấy Đoàn Triết đang ngồi nghiêng bên mép giường, gáy tựa lên đầu giường, dáng dấp như đã ngủ.
Lâm Nhất bước nhanh đến bên giường, vặn vai hắn hạ lệnh đuổi khách: "Không làm, về phòng cậu đi."
Đoàn Triết từ từ mở mắt ra, ngáp một cái: "Khối lượng luyện tập của anh hình như hơi nhiều rồi đúng không?"
Thật ra chiều nay Lâm Nhất không kéo đàn bao lâu, đoạn sau vẫn luôn trốn trong phòng làm việc chơi điện thoại nhưng vẫn vờ vịt nói: "Cho nên bây giờ tôi phải đi ngủ."
Đoàn Triết kéo tay trái anh qua, sờ từ cổ tay xuống huyệt dương cốc rồi dùng một tay khác vỗ xuống mặt giường: "Ngồi đây đi, tôi xoa bóp cho anh một lát."
"Không cần." Lâm Nhất muốn giật tay về, "Tôi không khó chịu."
Đoàn Triết tốt bụng nhắc nhở: "Tôi có luyện qua võ phòng thân và vật lộn đấy nhé."
Lâm Nhất nhớ lại những lần bị hắn đè xuống không quá dễ chịu đành bĩu môi nhượng bộ trước khi bị vũ lực trấn áp. Anh nằm nghiêng một bên giường vươn tay trái ra cho Đoàn Triết.
Đoàn Triết yên lặng xoa ấn huyệt trên tay anh một lát, nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
"Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây." Hắn thả tay Lâm Nhất về chỗ cũ, kéo chăn lên đắp cho anh, lại hỏi, "Ngày mai anh có ra ngoài không?"
Lâm Nhất đã buồn ngủ đến sắp ngất, kéo kéo chăn lên cao hơn nữa, cất giọng hàm hồ: "Anh đây cũng phải đi kiếm tiền chứ."
"Mấy giờ đi?" Đoàn Triết hỏi.
Qua vài giây Lâm Nhất mới đáp: "Buổi chiều."
Đoàn Triết nói: "Vậy sáng mai tôi kêu anh dậy chạy bộ."
Lúc này Lâm Nhất hoàn toàn không lên tiếng nữa, không rõ có phải giả vờ ngủ hay không.
Đoàn Triết khẽ thở dài, tắt đèn đầu giường cho anh, thấp giọng nói một câu: "Ngủ ngon."
—
Haizz, ông đốc tờ ăn nhiều thịt mà không chịu ăn rau coi chừng táo bón nha...
"Thế cậu ngủ phòng ngủ phụ đi." Lâm Nhất ném cơm hộp lên bàn ăn, vừa mở giấy bọc vừa nói, "Phòng đó thỉnh thoảng anh trai tôi sẽ đến ngủ lại, tủ quần áo chắc còn nhiều chỗ trống đấy."
Đoàn Triết không từ chối, hắn theo lời Lâm Nhất chỉ thị mang túi du lịch cất vào phòng ngủ, lúc trở ra đã thấy Lâm Nhất ngồi trước bàn ăn tách đũa.
"Chưa gì anh đã ăn mảnh rồi?" Đoàn Triết không vui hỏi.
Lâm Nhất chọc một gắp mì sợi cho vào miệng, thong thả nhai nuốt.
"Đồ do tôi tự mua, sao lại kêu tôi ăn mảnh?" Anh chậm chạp nói.
Đoàn Triết vươn tay chắn lên trên hộp mì: "Chờ tôi ăn cùng với."
"Chờ cậu thì mì của tôi nguội ngắt rồi." Lâm Nhất dứt khoát đẩy tay hắn ra.
Đoàn Triết nhìn chằm chằm vào hộp mì lạnh thịt gà xé sợi, kiếm chế không so đo với anh: "Sợ nguội thì lát nữa ăn đồ tôi mua đi."
Đây cũng là lần đầu Lâm Nhất gọi đồ ăn ở tiệm này, thấy mì thật sự quá dở bèn ngẩng đầu hỏi Đoàn Triết: "Cậu mua những gì thế?"
"Cơm, với lại..." Đoạn Triết ngẫm nghĩ rồi lưu loát đọc tên bốn món ăn, "Sườn xào chua ngọt, gà cung bảo, bò xào vàng và trứng hấp tôm tươi."
Lâm Nhất nghe mà choáng váng: "Không có món chay nào à?"
Đoàn Triết thuận tay dọn luôn hộp mì lạnh gà xé từ tay anh: "Trong trứng hấp tôm có trứng."
Lâm Nhất lười đến mức không buồn đính chính sự thật trứng không được tính là đồ ăn chay: "Gọi nhiều thế có ăn hết không?"
"Đã bảo rồi mà, nguyên một tuần nay tôi chưa ăn được bữa cơm nào tử tế." Đoàn Triết đóng nắp hộp nhựa, vén áo len lên liếc nhìn bụng mình một cái, "Rớt hết cơ bắp rồi."
Thấy Lâm Nhất không lên tiếng, hắn ngẩng đầu lên bắt gặp anh đang chăm chú nghịch đôi đũa trong tay. Đoàn Triết nhướn mày: "Ngủ cũng ngủ rồi, bây giờ anh mới biết ngượng?"
"Cậu bị thần kinh à." Lâm Nhất ném đũa xuống bàn, cao giọng mắng, "Không sợ lạnh hay gì?"
"Vẫn chịu được." Đoàn Triết sửa sang lại áo len, liếc mắt nhìn hộp cơm đã hoàn toàn bị biếm vào lãnh cung, "Ít nhất tôi không ăn mì lạnh giữa mùa đông."
*
Sau khi ăn xong Lâm Nhất lại rúc vào phòng làm việc, mãi đến 11 giờ đêm mới ló đầu ra. Phòng khách tắt đèn tối thui, cửa phòng ngủ phụ không hoàn toàn khép kín, từ khe cửa lọt ra một vạt ánh đèn màu vàng ấm.
Lâm Nhất trở về phòng ngủ của mình, vào phòng tắm tắm một cái, bước ra đã thấy Đoàn Triết đang ngồi nghiêng bên mép giường, gáy tựa lên đầu giường, dáng dấp như đã ngủ.
Lâm Nhất bước nhanh đến bên giường, vặn vai hắn hạ lệnh đuổi khách: "Không làm, về phòng cậu đi."
Đoàn Triết từ từ mở mắt ra, ngáp một cái: "Khối lượng luyện tập của anh hình như hơi nhiều rồi đúng không?"
Thật ra chiều nay Lâm Nhất không kéo đàn bao lâu, đoạn sau vẫn luôn trốn trong phòng làm việc chơi điện thoại nhưng vẫn vờ vịt nói: "Cho nên bây giờ tôi phải đi ngủ."
Đoàn Triết kéo tay trái anh qua, sờ từ cổ tay xuống huyệt dương cốc rồi dùng một tay khác vỗ xuống mặt giường: "Ngồi đây đi, tôi xoa bóp cho anh một lát."
"Không cần." Lâm Nhất muốn giật tay về, "Tôi không khó chịu."
Đoàn Triết tốt bụng nhắc nhở: "Tôi có luyện qua võ phòng thân và vật lộn đấy nhé."
Lâm Nhất nhớ lại những lần bị hắn đè xuống không quá dễ chịu đành bĩu môi nhượng bộ trước khi bị vũ lực trấn áp. Anh nằm nghiêng một bên giường vươn tay trái ra cho Đoàn Triết.
Đoàn Triết yên lặng xoa ấn huyệt trên tay anh một lát, nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
"Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây." Hắn thả tay Lâm Nhất về chỗ cũ, kéo chăn lên đắp cho anh, lại hỏi, "Ngày mai anh có ra ngoài không?"
Lâm Nhất đã buồn ngủ đến sắp ngất, kéo kéo chăn lên cao hơn nữa, cất giọng hàm hồ: "Anh đây cũng phải đi kiếm tiền chứ."
"Mấy giờ đi?" Đoàn Triết hỏi.
Qua vài giây Lâm Nhất mới đáp: "Buổi chiều."
Đoàn Triết nói: "Vậy sáng mai tôi kêu anh dậy chạy bộ."
Lúc này Lâm Nhất hoàn toàn không lên tiếng nữa, không rõ có phải giả vờ ngủ hay không.
Đoàn Triết khẽ thở dài, tắt đèn đầu giường cho anh, thấp giọng nói một câu: "Ngủ ngon."
—
Haizz, ông đốc tờ ăn nhiều thịt mà không chịu ăn rau coi chừng táo bón nha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.