Chương 72
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
09/11/2023
================
Cù Cảnh Vinh ra hiệu cho Lâm Nhất ngồi lên giường vật lý trị liệu. Ánh mắt Đoàn Triết lướt qua Lâm Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ kính sát đất sau lưng anh.
"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc đây." Hắn đứng dậy báo cho Lâm Nhất một tiếng rồi một mình bước ra khỏi sảnh chính.
Bạch Nghiên Sơ đang đứng dưới một gốc ngọc lan trụi lủi ngoài vườn, thấy Đoàn Triết đi ra liền vẫy vẫy tay với hắn. Đoàn Triết nhìn hắn không nói gì mà hất cằm về phía cửa chính, thế là hai người một trước một sau lẳng lặng đi ra cổng.
"Đừng lo lắng." Bạch Nghiên Sơ thấy hắn cứ nhấp nhổm quay đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười, "Tôi đã dặn thầy Cù rồi, ông ấy sẽ không nhắc đến tên tôi đâu."
"Tôi tưởng anh sẽ muốn cho anh ấy biết chứ." Đoàn Triết nặng nề cất tiếng.
"Đúng là có nghĩ đến." Nụ cười của Bạch Nghiên Sơ mang theo chút tự giễu, "Nhưng nếu em ấy biết có lẽ sẽ không tới đâu."
Đoàn Triết dựa lưng vào mặt tường gạch xám bên cạnh cổng lớn, quen tay sờ vào túi tìm thuốc lá nhưng giờ mới nhớ ra hộp thuốc đã bị mình ném lại trong xe.
Hắn bực bội nghiến răng.
Đoàn Triết không thấy bất ngờ khi Bạch Nghiên Sơ đột nhiên xuất hiện ở đây. Trước giờ tan làm hôm thứ năm, hắn mở khung tin nhắn với Bạch Nghiên Sơ ra, thử thăm dò một câu: [ Anh có thể hẹn lịch làm vật lý trị liệu với thầy Cù sớm nhất là lúc nào? ]
Hắn chỉ muốn thử vận may một phen, hai ngày này hắn đụng phải quá nhiều vách tường, vận may thật sự không tốt lắm, không ngờ chỉ ít lâu sau Bạch Nghiên Sơ đã trả lời lại: [ 10 giờ sáng thứ bảy tuần này, có tiện không? ]
Đoàn Triết tự nhận mình là người không có máu hơn thua được mất, nhưng riêng lần này tinh thần hắn lại cực kỳ sa sút vì năng lực hạn chế của bản thân. Vấn đề mà hắn phải liên lạc đến mấy người bạn học Trung y cũng không giải quyết được, Bạch Nghiên Sơ chỉ tốn nửa tiếng đồng hồ đã sắp xếp rất thỏa đáng.
"Vết thương trên tay Lâm Nhất là chuyện thế nào? Em ấy có kể cho cậu nghe không?" Bạch Nghiên Sơ tiến lên vài bước, đứng song song dựa vào mặt tường cách hắn nửa mét.
Đoàn Triết trầm mặc một lát mới ném ra một câu qua loa: "Ngày 19 tháng 10 năm 2008."
"Cái gì?"
Đoàn Triết nhìn thẳng vào bức tường gạch màu xám phía đối diện, mặt mày không chút biểu cảm: "Ngày anh ấy làm phẫu thuật, là ngày 19 tháng 10 năm 2008."
Thông tin này Đoàn Triết nhìn thấy trên bệnh án phẫu thuật của Lâm Nhất. Hắn không biết Bạch Nghiên Sơ có ấn tượng gì với mốc thời gian đó không, nhưng ấn tượng của chính hắn thì rất sâu đậm. Khi đó hắn vừa lên lớp 11 chưa bao lâu, yêu cầu đối với thành tích học tập không cao nên khoảng thời gian học cấp ba có thể xem như không lo không phiền.
Hắn nhớ cực kỳ rõ ràng.
Vào cái đêm Lâm Nhất sợ hãi lo âu chờ đến lượt phẫu thuật, hắn cùng mấy người bạn học chạy đến Đông Lai Thuận ăn xiên thịt dê nướng.
Hôm đó là sinh nhật mười sáu tuổi của hắn.
Đoàn Triết xoay đầu nhìn Bạch Nghiên Sơ không chớp mắt, hỏi: "Là ngày chủ nhật, anh có ấn tượng gì không?"
Hắn không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt Bạch Nghiên Sơ, đầu tiên anh ta trầm tư một lát, sau đó lập tức trợn to mắt, mở miệng nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Anh ta nhớ ra rồi.
Mùa thu năm ấy Lâm Nhất vừa lên đại học, hai người bọn họ xảy ra một trận tranh chấp kịch liệt. Lúc ấy anh ta đã kháng cự những hành vi tự hại của Lâm Nhất đến đỉnh điểm, cảm thấy anh quá ích kỷ, vừa không nghĩ cho bản thân vừa không nghĩ gì cho người khác, mỗi một lần thỏa hiệp nhường nhịn của anh ta chỉ càng làm tình hình tồi tệ thêm.
Sự tùy hứng và cố chấp của Lâm Nhất khiến Bạch Nghiên Sơ kiệt sức.
Thế nhưng sau trận tranh chấp đó, Lâm Nhất rất hiếm hoi yên tĩnh một đoạn thời gian. Tại thời khắc này rốt cuộc anh ta đã biết nguyên nhân chân thật trong hai tháng Lâm Nhất biến mất.
Hơn nữa anh ta đã hoàn toàn nhận ra —— Nếu Lâm Nhất thật sự bị thương sẽ không nói cho mình biết.
Bạch Nghiên Sơ vô lực dựa vào bức tường xám sau lưng, gục đầu xuống chậm rãi ném ra mấy chữ khô khốc: "Lỗi tại tôi."
- -------------------
Lời tác giả:
Các bạn có nhớ "Thầy Cù" này xuất hiện trong văn của tôi lần đầu tiên như thế nào không...
Tôi cũng rất hy vọng Tiểu Đoàn có thể Mary Sue một phen, nhưng hiện thực tàn khốc là, cậu ấy chỉ là một người bình thường ưu tú mà thôi.
—
Remind cho quý dị một chút, hôm thứ ba ông đốc tờ liên lạc bất thành với bác sĩ trị liệu nên được Khương Niệm chấm điểm cảm xúc 5/10, sang thứ năm điểm đang từ 7 đến 8/10, sau khi phải mở miệng nhờ Bạch Nghiên Sơ cảm xúc tiếp tục tuột dốc không phanh xuống thang điểm nào đó mà chị Khương không tiện nêu ra
Luck của ông đốc tờ từ bé đã nát rồi riêng editor không lấy làm ngạc nhiên gì cho cam, quay gacha 2 tháng không ra waifu thì giật slot khám bệnh có mà đến mùa quýt...
Cù Cảnh Vinh ra hiệu cho Lâm Nhất ngồi lên giường vật lý trị liệu. Ánh mắt Đoàn Triết lướt qua Lâm Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ kính sát đất sau lưng anh.
"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc đây." Hắn đứng dậy báo cho Lâm Nhất một tiếng rồi một mình bước ra khỏi sảnh chính.
Bạch Nghiên Sơ đang đứng dưới một gốc ngọc lan trụi lủi ngoài vườn, thấy Đoàn Triết đi ra liền vẫy vẫy tay với hắn. Đoàn Triết nhìn hắn không nói gì mà hất cằm về phía cửa chính, thế là hai người một trước một sau lẳng lặng đi ra cổng.
"Đừng lo lắng." Bạch Nghiên Sơ thấy hắn cứ nhấp nhổm quay đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười, "Tôi đã dặn thầy Cù rồi, ông ấy sẽ không nhắc đến tên tôi đâu."
"Tôi tưởng anh sẽ muốn cho anh ấy biết chứ." Đoàn Triết nặng nề cất tiếng.
"Đúng là có nghĩ đến." Nụ cười của Bạch Nghiên Sơ mang theo chút tự giễu, "Nhưng nếu em ấy biết có lẽ sẽ không tới đâu."
Đoàn Triết dựa lưng vào mặt tường gạch xám bên cạnh cổng lớn, quen tay sờ vào túi tìm thuốc lá nhưng giờ mới nhớ ra hộp thuốc đã bị mình ném lại trong xe.
Hắn bực bội nghiến răng.
Đoàn Triết không thấy bất ngờ khi Bạch Nghiên Sơ đột nhiên xuất hiện ở đây. Trước giờ tan làm hôm thứ năm, hắn mở khung tin nhắn với Bạch Nghiên Sơ ra, thử thăm dò một câu: [ Anh có thể hẹn lịch làm vật lý trị liệu với thầy Cù sớm nhất là lúc nào? ]
Hắn chỉ muốn thử vận may một phen, hai ngày này hắn đụng phải quá nhiều vách tường, vận may thật sự không tốt lắm, không ngờ chỉ ít lâu sau Bạch Nghiên Sơ đã trả lời lại: [ 10 giờ sáng thứ bảy tuần này, có tiện không? ]
Đoàn Triết tự nhận mình là người không có máu hơn thua được mất, nhưng riêng lần này tinh thần hắn lại cực kỳ sa sút vì năng lực hạn chế của bản thân. Vấn đề mà hắn phải liên lạc đến mấy người bạn học Trung y cũng không giải quyết được, Bạch Nghiên Sơ chỉ tốn nửa tiếng đồng hồ đã sắp xếp rất thỏa đáng.
"Vết thương trên tay Lâm Nhất là chuyện thế nào? Em ấy có kể cho cậu nghe không?" Bạch Nghiên Sơ tiến lên vài bước, đứng song song dựa vào mặt tường cách hắn nửa mét.
Đoàn Triết trầm mặc một lát mới ném ra một câu qua loa: "Ngày 19 tháng 10 năm 2008."
"Cái gì?"
Đoàn Triết nhìn thẳng vào bức tường gạch màu xám phía đối diện, mặt mày không chút biểu cảm: "Ngày anh ấy làm phẫu thuật, là ngày 19 tháng 10 năm 2008."
Thông tin này Đoàn Triết nhìn thấy trên bệnh án phẫu thuật của Lâm Nhất. Hắn không biết Bạch Nghiên Sơ có ấn tượng gì với mốc thời gian đó không, nhưng ấn tượng của chính hắn thì rất sâu đậm. Khi đó hắn vừa lên lớp 11 chưa bao lâu, yêu cầu đối với thành tích học tập không cao nên khoảng thời gian học cấp ba có thể xem như không lo không phiền.
Hắn nhớ cực kỳ rõ ràng.
Vào cái đêm Lâm Nhất sợ hãi lo âu chờ đến lượt phẫu thuật, hắn cùng mấy người bạn học chạy đến Đông Lai Thuận ăn xiên thịt dê nướng.
Hôm đó là sinh nhật mười sáu tuổi của hắn.
Đoàn Triết xoay đầu nhìn Bạch Nghiên Sơ không chớp mắt, hỏi: "Là ngày chủ nhật, anh có ấn tượng gì không?"
Hắn không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt Bạch Nghiên Sơ, đầu tiên anh ta trầm tư một lát, sau đó lập tức trợn to mắt, mở miệng nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Anh ta nhớ ra rồi.
Mùa thu năm ấy Lâm Nhất vừa lên đại học, hai người bọn họ xảy ra một trận tranh chấp kịch liệt. Lúc ấy anh ta đã kháng cự những hành vi tự hại của Lâm Nhất đến đỉnh điểm, cảm thấy anh quá ích kỷ, vừa không nghĩ cho bản thân vừa không nghĩ gì cho người khác, mỗi một lần thỏa hiệp nhường nhịn của anh ta chỉ càng làm tình hình tồi tệ thêm.
Sự tùy hứng và cố chấp của Lâm Nhất khiến Bạch Nghiên Sơ kiệt sức.
Thế nhưng sau trận tranh chấp đó, Lâm Nhất rất hiếm hoi yên tĩnh một đoạn thời gian. Tại thời khắc này rốt cuộc anh ta đã biết nguyên nhân chân thật trong hai tháng Lâm Nhất biến mất.
Hơn nữa anh ta đã hoàn toàn nhận ra —— Nếu Lâm Nhất thật sự bị thương sẽ không nói cho mình biết.
Bạch Nghiên Sơ vô lực dựa vào bức tường xám sau lưng, gục đầu xuống chậm rãi ném ra mấy chữ khô khốc: "Lỗi tại tôi."
- -------------------
Lời tác giả:
Các bạn có nhớ "Thầy Cù" này xuất hiện trong văn của tôi lần đầu tiên như thế nào không...
Tôi cũng rất hy vọng Tiểu Đoàn có thể Mary Sue một phen, nhưng hiện thực tàn khốc là, cậu ấy chỉ là một người bình thường ưu tú mà thôi.
—
Remind cho quý dị một chút, hôm thứ ba ông đốc tờ liên lạc bất thành với bác sĩ trị liệu nên được Khương Niệm chấm điểm cảm xúc 5/10, sang thứ năm điểm đang từ 7 đến 8/10, sau khi phải mở miệng nhờ Bạch Nghiên Sơ cảm xúc tiếp tục tuột dốc không phanh xuống thang điểm nào đó mà chị Khương không tiện nêu ra
Luck của ông đốc tờ từ bé đã nát rồi riêng editor không lấy làm ngạc nhiên gì cho cam, quay gacha 2 tháng không ra waifu thì giật slot khám bệnh có mà đến mùa quýt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.