Chương 79
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
11/11/2023
================
Đoàn Triết tiến hành xong buổi tư vấn cá nhân đã là 4 giờ chiều.
Lâm Nhất dựa lưng vào cửa ghế phó lái nhìn hắn bước ra từ cửa chính tòa nhà, vừa vẫy vẫy tay vừa đi về phía mình. Anh nghiêng đầu mỉm cười, bóp tắt mẩu thuốc lá sắp cháy hết rồi kéo cửa xe ra ngồi vào.
Đoàn Triết chạy chầm chậm mấy bước đến gần xe, hỏi Lâm Nhất: "Chờ bên ngoài chán quá à?"
Lâm Nhất lắc đầu: "Lúc ngồi trong phòng tư vấn luôn có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, người đứng chờ bên ngoài thật ra thấy nhanh lắm." Anh dừng một chút, vươn tay vỗ vỗ vai Đoàn Triết, bắt chước cách hỏi của Lâm Thâm, "Cảm giác hôm nay thế nào?"
Tiếp nhận tư vấn cá nhân được xem là một phần trong công việc của Đoàn Triết, đây là lần đầu tiên có người đi cùng hắn, càng là lần đầu có người hỏi hắn những câu thế này. Hắn nghiêm túc nhớ lại một phen, thẳng thắn tổng kết: "Rất có thu hoạch."
"Rất có thu hoạch?" Lâm Nhất phụt cười thành tiếng, "Cậu trả lời kiểu gì kỳ cục thế?"
Đoàn Triết hỏi: "Thế tôi nên trả lời thế nào?"
Lâm Nhất ngẫm nghĩ, trước đây anh đều căn cứ theo tâm tình mỗi ngày mà chọn lựa mấy câu qua loa "Cũng tạm", "Khá tốt" rồi "Cũng vậy thôi" đi đối phó Lâm Thâm, cho nên không có tư cách gì mỉa mai Đoàn Triết, đành ba hoa một trận: "Nên thuật lại cẩn thận những thu hoạch của mình cho anh trai nghe một chút mới đúng."
"Tôi phải ghé qua nhà mình lấy thêm ít quần áo." Đoàn Triết không cắn câu, dứt khoát kéo dây an toàn cài vào, "Anh có muốn đi cùng không?"
Lâm Nhất liếc nhìn hắn: "Sao lúc xông vào nhà tôi không thấy cậu lịch sự như vậy nhỉ."
Đoàn Triết trầm tư vài giây rồi gật gù tán thành: "Anh nói rất có lý." Sau đó khởi động xe, tự mình đưa ra quyết định: "Thế đi với tôi đi."
Lâm Nhất cười thở dài, yên lặng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe rời khỏi khu vực gần nhà Lâm Nhất tiếp tục đi về hướng gần bệnh viện Hòa An, cuối cùng rẽ vào một khu chung cư dân dụng.
Lâm Nhất chưa bước vào tiểu khu này bao giờ, nhưng khu phố lân cận thì không xa lạ gì. Anh mở ứng dụng bản đồ ra kiểm tra thử, nếu không tính kẹt xe, nơi này chỉ cách bệnh viện Hòa An khoảng mười mấy phút đi ô tô.
Anh cất điện thoại vào túi, nói bâng quơ: "Cậu đi làm chắc tiện lắm."
Đoàn Triết tập trung đưa xe xuống gara ngầm, lơ đãng đáp: "Đây là một trong số nhiều nguyên nhân tôi nhận offer này đấy, nhà rất gần chỗ làm."
Nói dứt miệng hắn mới nhận ra mình vừa đạp vào bẫy ngầm, liền quay đầu liếc nhìn Lâm Nhất một cái, lúc này trên mặt anh đang treo nụ cười ngả ngớn quen thuộc.
Đoàn Triết nghiêm mặt giải thích: "Tôi chưa bao giờ nói nhà anh ở gần bệnh viện hơn nhà tôi."
Lâm Nhất cười gượng một tiếng, không ngờ da mặt hắn còn rất dày: "Chưa nói thật không?"
"Tuyệt đối không có." Đoàn Triết gõ gõ ngón tay lên bánh lái, nhân tiện lục lọi trong trí nhớ xem rốt cuộc mình có dùng từ sơ hở chỗ nào không, sau đó nghiêm túc cãi lại, "Tôi chỉ nói từ nhà anh đến bệnh viện mất nửa tiếng đi xe thôi."
Lâm Nhất trố mắt cứng họng, thật sự không tin nổi mặt hắn lại dày đến nông nỗi này.
Đoàn Triết đậu xe vào chỗ rồi dẫn anh leo thang máy lên tầng 16. Đến khi đứng trước cửa nhà mình rồi hắn lại thay đổi thái độ, lừng khừng do dự quay đầu nhìn Lâm Nhất mấy cái.
Lâm Nhất vỗ vỗ lưng hắn, trấn an: "Biết cậu lười rồi, anh đây không chê bôi nhà cậu bừa bộn đâu."
Thời điểm Đoàn Triết rủ anh cùng về nhà không suy nghĩ gì nhiều, lúc này đổi ý đã quá muộn đành căng da đầu mở cửa ra.
Căn hộ nhà hắn thông suốt hai đầu nam bắc, lấy ánh sáng tự nhiên rất tốt, nội thất chủ yếu là hai màu trắng xám xen lẫn với vài món đồ trang trí nhỏ màu sắc có độ bão hòa thấp. Trên mặt bàn mặt ghế không có rác rưởi đồ vật linh tinh, được quét tước cực kỳ sạch sẽ.
Không khác lắm so với tưởng tượng của Lâm Nhất.
Anh bước vào nhà nhìn lướt qua cách bày biện trong phòng khách, đập vào mắt là hai chiếc loa đứng đặt hai bên tủ TV hết sức nổi bật.
"Cậu có đam mê nghe nhạc à?" Lâm Nhất hỏi.
"Cũng không tính là đam mê." Đoàn Triết tìm trong tủ giày một đôi dép lê cho anh đi tạm, trả lời rất qua loa, "Thỉnh thoảng nghe cho vui thôi."
Đó là bộ loa cao cấp mới ra mắt thị trường năm ngoái của Dynaudio*, Lâm Nhất không biết model cụ thể, nhưng đồ của hãng này chiếc rẻ nhất cũng đã có giá khoảng hai trăm ngàn tệ, rõ ràng ở đẳng cấp khác hẳn những đồ gia dụng còn lại trong nhà.
*Dynaudio: Hãng sản xuất loa cao cấp thủ công hàng đầu của Đan Mạch được thành lập năm 1977 chế tạo loa chỉ sử dụng trình điều khiển của riêng họ, chuyên cung cấp các dòng loa cao cấp cho phòng khách, phòng thu chuyên nghiệp và trên xe ô tô.
Anh vịn tay vào tủ huyền quan, vừa khom lưng thay giày vừa nói chậm rì rì: "Thế thì cậu đúng là đồ nhà giàu tiêu hoang thật rồi."
Đoàn Triết không thèm để ý giọng điệu mỉa mai trong lời anh, hất cằm chỉ về hướng sô pha: "Anh ngồi bên kia chờ tôi một lát đi, tôi vào dọn đồ." Lại bổ sung thêm, "Nhanh thôi."
Đoàn Triết tiến hành xong buổi tư vấn cá nhân đã là 4 giờ chiều.
Lâm Nhất dựa lưng vào cửa ghế phó lái nhìn hắn bước ra từ cửa chính tòa nhà, vừa vẫy vẫy tay vừa đi về phía mình. Anh nghiêng đầu mỉm cười, bóp tắt mẩu thuốc lá sắp cháy hết rồi kéo cửa xe ra ngồi vào.
Đoàn Triết chạy chầm chậm mấy bước đến gần xe, hỏi Lâm Nhất: "Chờ bên ngoài chán quá à?"
Lâm Nhất lắc đầu: "Lúc ngồi trong phòng tư vấn luôn có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, người đứng chờ bên ngoài thật ra thấy nhanh lắm." Anh dừng một chút, vươn tay vỗ vỗ vai Đoàn Triết, bắt chước cách hỏi của Lâm Thâm, "Cảm giác hôm nay thế nào?"
Tiếp nhận tư vấn cá nhân được xem là một phần trong công việc của Đoàn Triết, đây là lần đầu tiên có người đi cùng hắn, càng là lần đầu có người hỏi hắn những câu thế này. Hắn nghiêm túc nhớ lại một phen, thẳng thắn tổng kết: "Rất có thu hoạch."
"Rất có thu hoạch?" Lâm Nhất phụt cười thành tiếng, "Cậu trả lời kiểu gì kỳ cục thế?"
Đoàn Triết hỏi: "Thế tôi nên trả lời thế nào?"
Lâm Nhất ngẫm nghĩ, trước đây anh đều căn cứ theo tâm tình mỗi ngày mà chọn lựa mấy câu qua loa "Cũng tạm", "Khá tốt" rồi "Cũng vậy thôi" đi đối phó Lâm Thâm, cho nên không có tư cách gì mỉa mai Đoàn Triết, đành ba hoa một trận: "Nên thuật lại cẩn thận những thu hoạch của mình cho anh trai nghe một chút mới đúng."
"Tôi phải ghé qua nhà mình lấy thêm ít quần áo." Đoàn Triết không cắn câu, dứt khoát kéo dây an toàn cài vào, "Anh có muốn đi cùng không?"
Lâm Nhất liếc nhìn hắn: "Sao lúc xông vào nhà tôi không thấy cậu lịch sự như vậy nhỉ."
Đoàn Triết trầm tư vài giây rồi gật gù tán thành: "Anh nói rất có lý." Sau đó khởi động xe, tự mình đưa ra quyết định: "Thế đi với tôi đi."
Lâm Nhất cười thở dài, yên lặng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe rời khỏi khu vực gần nhà Lâm Nhất tiếp tục đi về hướng gần bệnh viện Hòa An, cuối cùng rẽ vào một khu chung cư dân dụng.
Lâm Nhất chưa bước vào tiểu khu này bao giờ, nhưng khu phố lân cận thì không xa lạ gì. Anh mở ứng dụng bản đồ ra kiểm tra thử, nếu không tính kẹt xe, nơi này chỉ cách bệnh viện Hòa An khoảng mười mấy phút đi ô tô.
Anh cất điện thoại vào túi, nói bâng quơ: "Cậu đi làm chắc tiện lắm."
Đoàn Triết tập trung đưa xe xuống gara ngầm, lơ đãng đáp: "Đây là một trong số nhiều nguyên nhân tôi nhận offer này đấy, nhà rất gần chỗ làm."
Nói dứt miệng hắn mới nhận ra mình vừa đạp vào bẫy ngầm, liền quay đầu liếc nhìn Lâm Nhất một cái, lúc này trên mặt anh đang treo nụ cười ngả ngớn quen thuộc.
Đoàn Triết nghiêm mặt giải thích: "Tôi chưa bao giờ nói nhà anh ở gần bệnh viện hơn nhà tôi."
Lâm Nhất cười gượng một tiếng, không ngờ da mặt hắn còn rất dày: "Chưa nói thật không?"
"Tuyệt đối không có." Đoàn Triết gõ gõ ngón tay lên bánh lái, nhân tiện lục lọi trong trí nhớ xem rốt cuộc mình có dùng từ sơ hở chỗ nào không, sau đó nghiêm túc cãi lại, "Tôi chỉ nói từ nhà anh đến bệnh viện mất nửa tiếng đi xe thôi."
Lâm Nhất trố mắt cứng họng, thật sự không tin nổi mặt hắn lại dày đến nông nỗi này.
Đoàn Triết đậu xe vào chỗ rồi dẫn anh leo thang máy lên tầng 16. Đến khi đứng trước cửa nhà mình rồi hắn lại thay đổi thái độ, lừng khừng do dự quay đầu nhìn Lâm Nhất mấy cái.
Lâm Nhất vỗ vỗ lưng hắn, trấn an: "Biết cậu lười rồi, anh đây không chê bôi nhà cậu bừa bộn đâu."
Thời điểm Đoàn Triết rủ anh cùng về nhà không suy nghĩ gì nhiều, lúc này đổi ý đã quá muộn đành căng da đầu mở cửa ra.
Căn hộ nhà hắn thông suốt hai đầu nam bắc, lấy ánh sáng tự nhiên rất tốt, nội thất chủ yếu là hai màu trắng xám xen lẫn với vài món đồ trang trí nhỏ màu sắc có độ bão hòa thấp. Trên mặt bàn mặt ghế không có rác rưởi đồ vật linh tinh, được quét tước cực kỳ sạch sẽ.
Không khác lắm so với tưởng tượng của Lâm Nhất.
Anh bước vào nhà nhìn lướt qua cách bày biện trong phòng khách, đập vào mắt là hai chiếc loa đứng đặt hai bên tủ TV hết sức nổi bật.
"Cậu có đam mê nghe nhạc à?" Lâm Nhất hỏi.
"Cũng không tính là đam mê." Đoàn Triết tìm trong tủ giày một đôi dép lê cho anh đi tạm, trả lời rất qua loa, "Thỉnh thoảng nghe cho vui thôi."
Đó là bộ loa cao cấp mới ra mắt thị trường năm ngoái của Dynaudio*, Lâm Nhất không biết model cụ thể, nhưng đồ của hãng này chiếc rẻ nhất cũng đã có giá khoảng hai trăm ngàn tệ, rõ ràng ở đẳng cấp khác hẳn những đồ gia dụng còn lại trong nhà.
*Dynaudio: Hãng sản xuất loa cao cấp thủ công hàng đầu của Đan Mạch được thành lập năm 1977 chế tạo loa chỉ sử dụng trình điều khiển của riêng họ, chuyên cung cấp các dòng loa cao cấp cho phòng khách, phòng thu chuyên nghiệp và trên xe ô tô.
Anh vịn tay vào tủ huyền quan, vừa khom lưng thay giày vừa nói chậm rì rì: "Thế thì cậu đúng là đồ nhà giàu tiêu hoang thật rồi."
Đoàn Triết không thèm để ý giọng điệu mỉa mai trong lời anh, hất cằm chỉ về hướng sô pha: "Anh ngồi bên kia chờ tôi một lát đi, tôi vào dọn đồ." Lại bổ sung thêm, "Nhanh thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.