Chương 82
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
12/11/2023
================
Lâm Nhất luôn cảm thấy có lẽ kiếp trước mình đã tạo rất nhiều tội nghiệt, cho nên kiếp này mới phải đeo trên lưng một đoạn nhân sinh đau đớn như vậy. Anh từng ảo tưởng ra một Đồ Hoa không tồn tại, cố gắng hấp thụ chút nhiệt lượng nhỏ nhoi từ cuộc đời hoàn hảo của cô ấy mới có thể chống đỡ tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng rồi người thanh niên kia xuất hiện rất vô duyên vô cớ, cũng không thèm nói lý. Hắn cẩn thận góp nhặt từng mảnh vỡ tưởng tượng của anh rồi lần lượt biến chúng trở thành hiện thực.
Lần cuối cùng bản thân mình dùng tài khoản Đồ Hoa để đăng bài là khi nào nhỉ?
Hình như là hai ngày trước, hoặc ba ngày gì đó.
Lâm Nhất không thể lập tức nhớ ra đáp án chính xác.
Anh ngắm nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực ngoài cửa sổ, ráng màu kia đẹp đến mức làm anh cảm thấy rất không chân thật.
"Cậu đừng cười nữa." Lâm Nhất nói.
"Cười cũng không cho?" Đoàn Triết cạn lời, "Sao anh độc đoán thế."
Lâm Nhất hơi nghiêng mặt qua một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói: "Cậu còn cười nữa tôi sẽ muốn trải nghiệm thứ khác đấy."
Đoàn Triết lại cười khùng khục mấy tiếng, hỏi Lâm Nhất: "Muốn trải nghiệm cái gì nào?"
Giọng điệu cực kỳ dịu dàng, tựa như một mảnh lông chim mềm nhẹ trêu chọc vành tai Lâm Nhất.
"Không biết." Lâm Nhất cọ chóp mũi lên gò má hắn, hỏi rất ám chỉ, "Thế cậu có sở trưởng đặc biệt gì khác không? Loại nào cũng rất lợi hại ấy."
Đoàn Triết ngẫm nghĩ một lát rồi đáp rất ngay ngắn: "Tôi có thể nấu cơm cho anh ăn, tay nghề của tôi cũng rất lợi hại."
Lâm Nhất vừa định mắng hắn ngu ngốc, Đoàn Triết đã từ đằng sau vòng tay ôm eo anh, tay phải luồn vào vạt áo len của Lâm Nhất, tiếp tục ba hoa: "Tôi biết làm thịt heo om cay, thịt dê hầm đỏ, sườn xào chua ngọt..."
*Thịt heo om cay 水煮肉片
Dê hầm đỏ 红焖羊肉
Lâm Nhất bị sờ đến mềm cả người, lười biếng dựa hẳn vào ngực người phía sau.
"Mấy món mà cậu kể, món nào nấu lên cũng phát phiền." Hơi thở anh hơi loạn nhịp, thở dài bật cười, "Chờ cậu làm xong thì tôi chết đói rồi."
"Tôi không sợ phiền." Ngón tay Đoàn Triết lưu luyến bên hông anh, kề môi sát vành tai thì thầm, "Lâm Nhất, tôi chỉ là một người bình thường, nhưng tôi thật sự rất có kiên nhẫn."
Lâm Nhất ngại hắn quá lề mề bèn giơ tay tháo cặp kính mắt của hắn xuống.
"Nói nhảm gì thế, ai quan tâm cậu có sợ không." Anh xoay người ôm cổ Đoàn Triết, ngữ khí lúc này rất bá đạo, "Tôi đói bụng rồi."
Đoàn Triết lại bật cười.
Hắn rút mắt kính ra khỏi tay Lâm Nhất tùy tiện ném lên kệ sách, vừa hôn anh vừa đẩy người đi về phía trước.
Sau lưng dán vào mặt nệm xa lạ làm Lâm Nhất căng chặt cả thân thể trong một chớp mắt. Lần cuối cùng nằm lên giường một người khác không để lại cho anh hồi ức gì quá tốt đẹp.
Thế nhưng tiếng cười không tim không phổi của Đoàn Triết đã nhanh chóng lôi anh trở về hiện thực.
"Cậu lại cười cái gì nữa." Lâm Nhất hung hăng vỗ hắn một cái.
"Kỳ lạ quá."
"Lạ cái gì?"
Đoàn Triết không lập tức trả lời mà nhẹ nhàng vuốt ve đường cong eo bóng loáng dưới tay, chẳng thể ngờ vị khách đầu tiên nằm lên giường mình lại là một người đàn ông không mặc quần áo.
"Không có gì." Hắn lắc đầu, thu cảm xúc lại một chút, "Điểm cười của tôi thấp lắm."
"Đoàn Triết." Lâm Nhất thẳng thừng đe dọa, "Cậu còn cười nữa là tôi không muốn trải nghiệm bất cứ thứ gì nữa đâu."
Những nụ hôn tinh tế của Đoàn Triết lại hạ xuống, Lâm Nhất thỏa mãn ngửa cổ hỏi hắn: "Cậu tự học ở chỗ này à?"
Đoàn Triết sửng sốt ngẩng đầu lên: "Tự học cái gì?" Sau khi hiểu rõ ánh mắt sâu xa của anh, hắn lúng túng đáp: "Không phải."
"Không phải?" Lâm Nhất lộ vẻ kinh ngạc, "Chẳng lẽ cậu học ở chỗ vừa nãy..."
"Không phải!" Đoàn Triết nhanh chóng cắt đứt dòng liên tưởng của anh, "Anh cho tôi là đồ biến thái đấy à?"
Hắn mím môi, ánh mắt né tránh, qua vài giây mới thì thào nói nhỏ: "Xem trong phòng làm việc, dùng máy tính."
"Phòng làm việc à..." Rốt cuộc trong đầu Lâm Nhất cũng tái hiện được cảnh tưởng chân thật bác sĩ Đoàn chăm chỉ tự học, không khỏi cảm khái, "Đúng là một nơi học tập tốt đấy."
—
Thích mấy chương này quá huhu...
Lâm Nhất luôn cảm thấy có lẽ kiếp trước mình đã tạo rất nhiều tội nghiệt, cho nên kiếp này mới phải đeo trên lưng một đoạn nhân sinh đau đớn như vậy. Anh từng ảo tưởng ra một Đồ Hoa không tồn tại, cố gắng hấp thụ chút nhiệt lượng nhỏ nhoi từ cuộc đời hoàn hảo của cô ấy mới có thể chống đỡ tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng rồi người thanh niên kia xuất hiện rất vô duyên vô cớ, cũng không thèm nói lý. Hắn cẩn thận góp nhặt từng mảnh vỡ tưởng tượng của anh rồi lần lượt biến chúng trở thành hiện thực.
Lần cuối cùng bản thân mình dùng tài khoản Đồ Hoa để đăng bài là khi nào nhỉ?
Hình như là hai ngày trước, hoặc ba ngày gì đó.
Lâm Nhất không thể lập tức nhớ ra đáp án chính xác.
Anh ngắm nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực ngoài cửa sổ, ráng màu kia đẹp đến mức làm anh cảm thấy rất không chân thật.
"Cậu đừng cười nữa." Lâm Nhất nói.
"Cười cũng không cho?" Đoàn Triết cạn lời, "Sao anh độc đoán thế."
Lâm Nhất hơi nghiêng mặt qua một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói: "Cậu còn cười nữa tôi sẽ muốn trải nghiệm thứ khác đấy."
Đoàn Triết lại cười khùng khục mấy tiếng, hỏi Lâm Nhất: "Muốn trải nghiệm cái gì nào?"
Giọng điệu cực kỳ dịu dàng, tựa như một mảnh lông chim mềm nhẹ trêu chọc vành tai Lâm Nhất.
"Không biết." Lâm Nhất cọ chóp mũi lên gò má hắn, hỏi rất ám chỉ, "Thế cậu có sở trưởng đặc biệt gì khác không? Loại nào cũng rất lợi hại ấy."
Đoàn Triết ngẫm nghĩ một lát rồi đáp rất ngay ngắn: "Tôi có thể nấu cơm cho anh ăn, tay nghề của tôi cũng rất lợi hại."
Lâm Nhất vừa định mắng hắn ngu ngốc, Đoàn Triết đã từ đằng sau vòng tay ôm eo anh, tay phải luồn vào vạt áo len của Lâm Nhất, tiếp tục ba hoa: "Tôi biết làm thịt heo om cay, thịt dê hầm đỏ, sườn xào chua ngọt..."
*Thịt heo om cay 水煮肉片
Dê hầm đỏ 红焖羊肉
Lâm Nhất bị sờ đến mềm cả người, lười biếng dựa hẳn vào ngực người phía sau.
"Mấy món mà cậu kể, món nào nấu lên cũng phát phiền." Hơi thở anh hơi loạn nhịp, thở dài bật cười, "Chờ cậu làm xong thì tôi chết đói rồi."
"Tôi không sợ phiền." Ngón tay Đoàn Triết lưu luyến bên hông anh, kề môi sát vành tai thì thầm, "Lâm Nhất, tôi chỉ là một người bình thường, nhưng tôi thật sự rất có kiên nhẫn."
Lâm Nhất ngại hắn quá lề mề bèn giơ tay tháo cặp kính mắt của hắn xuống.
"Nói nhảm gì thế, ai quan tâm cậu có sợ không." Anh xoay người ôm cổ Đoàn Triết, ngữ khí lúc này rất bá đạo, "Tôi đói bụng rồi."
Đoàn Triết lại bật cười.
Hắn rút mắt kính ra khỏi tay Lâm Nhất tùy tiện ném lên kệ sách, vừa hôn anh vừa đẩy người đi về phía trước.
Sau lưng dán vào mặt nệm xa lạ làm Lâm Nhất căng chặt cả thân thể trong một chớp mắt. Lần cuối cùng nằm lên giường một người khác không để lại cho anh hồi ức gì quá tốt đẹp.
Thế nhưng tiếng cười không tim không phổi của Đoàn Triết đã nhanh chóng lôi anh trở về hiện thực.
"Cậu lại cười cái gì nữa." Lâm Nhất hung hăng vỗ hắn một cái.
"Kỳ lạ quá."
"Lạ cái gì?"
Đoàn Triết không lập tức trả lời mà nhẹ nhàng vuốt ve đường cong eo bóng loáng dưới tay, chẳng thể ngờ vị khách đầu tiên nằm lên giường mình lại là một người đàn ông không mặc quần áo.
"Không có gì." Hắn lắc đầu, thu cảm xúc lại một chút, "Điểm cười của tôi thấp lắm."
"Đoàn Triết." Lâm Nhất thẳng thừng đe dọa, "Cậu còn cười nữa là tôi không muốn trải nghiệm bất cứ thứ gì nữa đâu."
Những nụ hôn tinh tế của Đoàn Triết lại hạ xuống, Lâm Nhất thỏa mãn ngửa cổ hỏi hắn: "Cậu tự học ở chỗ này à?"
Đoàn Triết sửng sốt ngẩng đầu lên: "Tự học cái gì?" Sau khi hiểu rõ ánh mắt sâu xa của anh, hắn lúng túng đáp: "Không phải."
"Không phải?" Lâm Nhất lộ vẻ kinh ngạc, "Chẳng lẽ cậu học ở chỗ vừa nãy..."
"Không phải!" Đoàn Triết nhanh chóng cắt đứt dòng liên tưởng của anh, "Anh cho tôi là đồ biến thái đấy à?"
Hắn mím môi, ánh mắt né tránh, qua vài giây mới thì thào nói nhỏ: "Xem trong phòng làm việc, dùng máy tính."
"Phòng làm việc à..." Rốt cuộc trong đầu Lâm Nhất cũng tái hiện được cảnh tưởng chân thật bác sĩ Đoàn chăm chỉ tự học, không khỏi cảm khái, "Đúng là một nơi học tập tốt đấy."
—
Thích mấy chương này quá huhu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.