Chương 5
Mạn Thiên Nhai
27/03/2024
Không khí oi bức của mùa hè bị luồng gió lạnh thổi tan, tiếng muỗi kêu vo ve không ngừng bên tai bất chợt im bặt, y như cảm nhận được nơi này xuất hiện sự tồn tại kỳ dị nên nhanh chóng lủi mất.
Trên tán cây truyền đến tiếng vỗ cánh phành phạch, hai ba bóng đen vụt bay mất dưới ánh mắt thăm dò của Phù Nam Tước.
Phù Nam Tước thu hồi tầm mắt rồi nhìn lại Trịnh Khai Bình, hắn vẫn đang tạo kết ấn, một bóng người trong suốt từ từ xuất hiện trước mắt họ. ngôn tình hay
Đó là một người mi thanh mục tú khiến người ta thoải mái, Phù Nam Tước chợt nhớ tới lời bà Lâm, Lâm Thanh Dương là người làm nghệ thuật, có phải mấy nghệ sĩ đều mang lại đều mang khí chất an tâm vậy không.
Phù Nam Tước đi vào cõi thần tiên một hồi rồi kéo lý trí quay về người đứng cạnh Trịnh Khai Bình.
Lâm Thanh Dương vô cùng hoang mang với sự xuất hiện của mình, cậu ta mơ mơ màng màng lượn một vòng rồi dừng lại ở trước mặt Phù Nam Tước và Trịnh Khai Bình, thần sắc ngơ ngốc dần lấy lại sự linh hoạt rồi dấy lên sự cảnh giác.
“Gì vậy?” Lâm Thanh Dương hoảng hốt, cậu ta quay đầu nhìn nóc nhà họ Lâm rồi nhận ra đó là nhà mình nên muốn xoay người bay đi.
“Trói buộc.”
Trịnh Khai Bình sớm có phòng bị nên đã triệu hồi một bùa vây khốn, dây thừng dài như xuất hiện từ không trung trói lấy linh thể đang lơ lửng, một đầu còn lại rơi vào tay hắn, hắn hướng về anh trưng ra vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Phù Nam Tước đáp lại bằng một cái nhìn xem thường.
Dây thừng kéo một cái kéo Lâm Thanh Dương về trước mặt bọn họ, cậu ta té xuống đất cả người run như người ta sàng trấu rồi nhìn hai người Phù Nam Tước và Trịnh Khai Bình như nhìn người xấu: “Các người là ai? Muốn cái gì? Các người, các người muốn bắt tôi đi đâu?”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Phù Nam Tước nâng tay trấn an cậu ta rồi nói thẳng: “Tôi là Phù Nam Tước, đây là Trịnh Khai Bình. Chúng tôi nhận ủy thác của Vương Lương Cẩn đến đây giúp anh.”
Người trẻ tuổi trước mắt rất kích động, Phù Nam Tước có cảm giác nhắc tới Vương Lương Cẩn sẽ khiến trò chuyện dễ dáng hơn, hơn nữa còn giúp Lâm Thanh Dương không sợ hãi bọn họ.
Qủa nhiên khi nghe tới tên Vương Lương Cẩn thì Lâm Thanh Dương ngừng giãy giụa.
“Vương Lương Cẩn? Cậu ấy nói chuyện với các người khi nào?”
Phù Nam Tước nói hôm trước, đối phương lập tức phủ định: “Không thể nào! Sao mấy người thấy cậu ấy được? Ngay cả tôi cũng làm không được, các người lừa gạt.”
“Đương nhiên có thể. Anh không nhìn lại coi giờ mình thế nào, là tôi gọi tới đó.” Trịnh Khai Bình dựa vào thân cây nhìn Phù Nam Tước nói chuyện với Lâm Thanh Dương, một tay nắm chặt sợi dây không sợ cậu ta chạy thoát.
Trịnh Khai Bình cực khổ cả đêm lại nghe tên nhóc thối này nghi ngờ năng lực của mình, hắn tức tới mức thở không ra hơi.
Lâm Thanh Dương bị lời Trịnh Khai Bình thức tỉnh, cậu ta mờ mắt thấy mình nửa trong suốt rồi lại hoảng sợ nhìn hai người.
“Đừng sợ, chỉ là tí thuật pháp đi vào giấc mộng thôi, người thật của cậu vẫn đang nằm ngủ khỏe mạnh trên giường.” Phù Nam Tước không đồng ý liếc Trịnh Khai Bình một cái, anh đối với cách thẳng tay làm người ta tỉnh mộng vô cùng bất mãn nên đành quay sang tiếp tục trấn an Lâm Thanh Dương.
Trịnh Khai Bình im lặng không nói, mèo hoang nhỏ này đối với người khác thì dịu dàng nhẹ nhàng lại quơ móng vuốt với hắn, có nhầm không vậy? Là cộng sự đó!
“Vậy là A Cẩn gọi các người tới thật à?” Lâm Thanh Dương hỏi rồi dường như liên hệ được với khả năng khác, Phù Nam Tước có thể nhìn thấy đôi mắt cậu ta phát ra ánh sáng dị thường.
“Các người nhìn thấy A Cẩn! Cậu ấy ở chỗ nào? Mau dẫn tôi tới gặp cậu ấy!”
Lâm Thanh Dương kích động tóm lấy tay Phù Nam Tước thì bị dây thừng của Trịnh Khai Bình kéo lại, cậu ta bị giữ lại ở khoảng cách một cánh tay không thể đụng vào.
“Anh không thể gặp anh ta.” Phù Nam Tước nói.
“Tại sao?”
Trịnh Khai Bình chịu không nổi Phù Nam Tước líu ra líu rít nữa nên anh chưa kịp mở miệng hắn đã nói: “Anh ta bị thương khắp người đang nằm bệnh viện, giờ y như người thực vật, chi bằng anh nói coi lúc trước hai người làm ra chuyện gì mà có hậu quả nghiêm trọng như vậy.”
“Trịnh Khai Bình!” Phù Nam Tước thấp giọng kêu lên.
“Đừng kêu ông đây lễ nghĩa như hai người.” Trịnh Khai Bình phẩy tay kêu Phù Nam Tức đừng nói: “Dù sao khi anh ta tỉnh dậy cũng quên sạch, trời sắp sáng rồi có gì nói nhanh.”
Trịnh Khai Bình nói xong thì túm áo Lâm Thanh Dương, đôi mắt như sói nhìn có vẻ vô cùng uy hiếp, “Nói!”
Lâm Thanh Dương thiếu điều bị dọa khóc, bĩu môi: “Chúng tôi chơi trò chiêu hồn.”
Phù Nam Tước: “…”
Trịnh Khai Bình: “…”
Nếu có chuyện gì khiến Lâm Thanh Dương liên tưởng đến chuyện lạ phát sinh gần đây thì chỉ có trò chơi trong lần tụ tập bạn bè hồi tháng trước kia, lúc đó không thèm để ý nhưng giờ mỗi khi nghĩ lại đều khiến lòng sợ hãi đến bủn rủn.
“Hôm đó xem phim kinh dị xong thì Vương Lương Cẩn nói muốn thử chơi điệp tiên coi có thể gọi hồn được không, kết quả…” Lâm Thanh Dương nói không được.
“Kết quả các người thật sự gọi được hồn.” Phù Nam Tước thay cậu ta nói tiếp.
Lâm Thanh Dương không chắc chắn, cậu ta chỉ cảm thấy khi niệm chú xong thì một trân âm lãnh thấu xương truyền từ đầu ngón tay truyền thẳng tới đáy lòng, lạnh đến mức cậu ta bất an nhưng lại trơ mắt nhìn cái địa không bị tác động chậm rãi di chuyển trên tờ giấy.
Câu ta không có dùng sức, vậy hẳn do người khác rồi, tuy mọi người rất hưng phấn nhưng sau đó ai cũng nói mình không làm, cậu ta đành tự an ủi chính mình như vậy.
Phù Nam Tước va Trịnh Khai Bình liếc nhau, xem ra đây là vấn đề mấu chốt, kẻ hại Vương Lương Cẩn chính là thứ không rõ họ gọi ra.
Phù Nam Tước hỏi: “Các người chiêu hồn ở đâu?”
“Tứ…”
Lâm Thanh Dương vừa nói được một chữ thì y như chạm phải công tắc, gió lốc bùng lên xung quanh thổi lá khô bay tán loạn, Phù Nam Tước đứng không vững bị đẩy lảo đảo mấy cái và rồi đập mặt vào bức tường thịt thật dày.
Phù Nam Tước bị gió thổi không mở mắt được chỉ cảm thấy có ai đó nắm thắt lưng mình, dây thừng trói Lâm Thanh Dương bị nhét vào tay.
Anh nghe Trịnh Khai Bình dặn mình cầm nên gật đầu, mùi nước hoa dễ chịu của đối phương quẩn quanh chóp mũi, anh nghe hắn lại niệm thêm một loạt chú ngữ, xem ra có thứ gì đó đến phá rối bọn họ.
Phù Nam Tước úp mặt vào ngực Trịnh Khai Bình nên nhìn không thấy gió lớn mang theo khí đen dày đặc như muốn bắt Lâm Thanh Dương đi, phù chú biến thành dây thừng siết lấy cậu ta không cho mang đi biến cậu ta thành con diều la oai oái bay giữa không trung.
Không thể cướp ký chủ về nên khí đen dần ngưng tụ lại thành hình người.
Có lẽ chính nó cũng hiểu đạo lý đoàn kết là sức mạnh nên khi nó tụ lại thành hình người thì lao vào Trịnh Khai Bình làm cả hai lăn xuống. Nó còn nhớ rõ luồng sáng đỏ kia có thể hủy diệt mình nên nó chỉ nhắm vào hắn mà ra tay.
“Hỏa Đức Thần Quân chém yêu tà, sắc lửa đỏ rực trừ uế vật, thần binh hỏa cấp như luật lệnh.”
Dường như trong gió có tiếng gào khóc thảm thiết rất nhỏ, người đàn ông đứng nơi đầu gió gặp nguy không loạn, hắn cò thành thạo rút ra một một bùa chú rồi niệm theo, hỏa phù nhanh chóng cháy trên hay ngón tay thon dài nghênh chiến với khí đen.
Phừng—–
Ngọn lửa to lớn phừng lên cắn nuốt khí đen.
Phù Nam Tước chỉ kịp nghe một tiếng kêu thê lương nhưng khi ngẩng đầu thì mọi chuyện đã rồi, gió ngừng cây lặng nhìn không ra dấu vết gì cả.
Màn trời đen lui dần, Trịnh Khai Bình nghe được địa chỉ Lâm Thanh Dương nói thì bày ra biểu cảm hiểu rõ: “Ông đây còn thắc mắc quán Tứ Qúy tại sao có oán khí quấy phá, không ngờ là do đám nhóc thối chán sống này gây họa.”
________
Phù Nam Tước đạp lên ánh chiều tà trở về cao ốc khu tây vừa đi vừa ngáp, anh cảm thấy ngủ một ngày một đêm vẫn không hồi năng lượng được, nếu không phải đêm nay trực đêm thì anh chỉ hận không thể ngủ đến chiều tối hôm sau luôn.
Khi đi ngang qua phòng hộ lý thì được đươc nhắc có người chờ anh trong phòng, kiểu gì anh cũng không ngờ người chờ là Lâm Thanh Dương.
Một Lâm Thanh Dương hoàn toàn hợp nhất với linh thể đang đứng trước mặt anh.
Hiệu quả gọi hồn trừ tà của Trịnh Khai Bình không tệ, nhìn Lâm Thanh Dương hồng hào tươi tỉnh không giống người nằm trên giường bệnh chút nào.
Vậy chắc là không tới khám bệnh đâu ha? Phù Nam tước nói thầm, trên mặt anh nở nụ cười chuyên nghiệp thể như lần đầu gặp mặt, ai dè Lâm Thanh Dương không không thèm diễn chung, cậu ta cười vô cùng vô hại rồi nói một câu hết hồn.
“Tôi nhớ kỹ anh mà bác sĩ Phù, tôi không có quên chuyện xảy ra tối qua, tiếc ghê hen.”
Nụ cười của Phù Nam Tước sứt mẻ.
Đậu xanh! Đã nói tên đó tay nghề dỏm mà!
Trên tán cây truyền đến tiếng vỗ cánh phành phạch, hai ba bóng đen vụt bay mất dưới ánh mắt thăm dò của Phù Nam Tước.
Phù Nam Tước thu hồi tầm mắt rồi nhìn lại Trịnh Khai Bình, hắn vẫn đang tạo kết ấn, một bóng người trong suốt từ từ xuất hiện trước mắt họ. ngôn tình hay
Đó là một người mi thanh mục tú khiến người ta thoải mái, Phù Nam Tước chợt nhớ tới lời bà Lâm, Lâm Thanh Dương là người làm nghệ thuật, có phải mấy nghệ sĩ đều mang lại đều mang khí chất an tâm vậy không.
Phù Nam Tước đi vào cõi thần tiên một hồi rồi kéo lý trí quay về người đứng cạnh Trịnh Khai Bình.
Lâm Thanh Dương vô cùng hoang mang với sự xuất hiện của mình, cậu ta mơ mơ màng màng lượn một vòng rồi dừng lại ở trước mặt Phù Nam Tước và Trịnh Khai Bình, thần sắc ngơ ngốc dần lấy lại sự linh hoạt rồi dấy lên sự cảnh giác.
“Gì vậy?” Lâm Thanh Dương hoảng hốt, cậu ta quay đầu nhìn nóc nhà họ Lâm rồi nhận ra đó là nhà mình nên muốn xoay người bay đi.
“Trói buộc.”
Trịnh Khai Bình sớm có phòng bị nên đã triệu hồi một bùa vây khốn, dây thừng dài như xuất hiện từ không trung trói lấy linh thể đang lơ lửng, một đầu còn lại rơi vào tay hắn, hắn hướng về anh trưng ra vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Phù Nam Tước đáp lại bằng một cái nhìn xem thường.
Dây thừng kéo một cái kéo Lâm Thanh Dương về trước mặt bọn họ, cậu ta té xuống đất cả người run như người ta sàng trấu rồi nhìn hai người Phù Nam Tước và Trịnh Khai Bình như nhìn người xấu: “Các người là ai? Muốn cái gì? Các người, các người muốn bắt tôi đi đâu?”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Phù Nam Tước nâng tay trấn an cậu ta rồi nói thẳng: “Tôi là Phù Nam Tước, đây là Trịnh Khai Bình. Chúng tôi nhận ủy thác của Vương Lương Cẩn đến đây giúp anh.”
Người trẻ tuổi trước mắt rất kích động, Phù Nam Tước có cảm giác nhắc tới Vương Lương Cẩn sẽ khiến trò chuyện dễ dáng hơn, hơn nữa còn giúp Lâm Thanh Dương không sợ hãi bọn họ.
Qủa nhiên khi nghe tới tên Vương Lương Cẩn thì Lâm Thanh Dương ngừng giãy giụa.
“Vương Lương Cẩn? Cậu ấy nói chuyện với các người khi nào?”
Phù Nam Tước nói hôm trước, đối phương lập tức phủ định: “Không thể nào! Sao mấy người thấy cậu ấy được? Ngay cả tôi cũng làm không được, các người lừa gạt.”
“Đương nhiên có thể. Anh không nhìn lại coi giờ mình thế nào, là tôi gọi tới đó.” Trịnh Khai Bình dựa vào thân cây nhìn Phù Nam Tước nói chuyện với Lâm Thanh Dương, một tay nắm chặt sợi dây không sợ cậu ta chạy thoát.
Trịnh Khai Bình cực khổ cả đêm lại nghe tên nhóc thối này nghi ngờ năng lực của mình, hắn tức tới mức thở không ra hơi.
Lâm Thanh Dương bị lời Trịnh Khai Bình thức tỉnh, cậu ta mờ mắt thấy mình nửa trong suốt rồi lại hoảng sợ nhìn hai người.
“Đừng sợ, chỉ là tí thuật pháp đi vào giấc mộng thôi, người thật của cậu vẫn đang nằm ngủ khỏe mạnh trên giường.” Phù Nam Tước không đồng ý liếc Trịnh Khai Bình một cái, anh đối với cách thẳng tay làm người ta tỉnh mộng vô cùng bất mãn nên đành quay sang tiếp tục trấn an Lâm Thanh Dương.
Trịnh Khai Bình im lặng không nói, mèo hoang nhỏ này đối với người khác thì dịu dàng nhẹ nhàng lại quơ móng vuốt với hắn, có nhầm không vậy? Là cộng sự đó!
“Vậy là A Cẩn gọi các người tới thật à?” Lâm Thanh Dương hỏi rồi dường như liên hệ được với khả năng khác, Phù Nam Tước có thể nhìn thấy đôi mắt cậu ta phát ra ánh sáng dị thường.
“Các người nhìn thấy A Cẩn! Cậu ấy ở chỗ nào? Mau dẫn tôi tới gặp cậu ấy!”
Lâm Thanh Dương kích động tóm lấy tay Phù Nam Tước thì bị dây thừng của Trịnh Khai Bình kéo lại, cậu ta bị giữ lại ở khoảng cách một cánh tay không thể đụng vào.
“Anh không thể gặp anh ta.” Phù Nam Tước nói.
“Tại sao?”
Trịnh Khai Bình chịu không nổi Phù Nam Tước líu ra líu rít nữa nên anh chưa kịp mở miệng hắn đã nói: “Anh ta bị thương khắp người đang nằm bệnh viện, giờ y như người thực vật, chi bằng anh nói coi lúc trước hai người làm ra chuyện gì mà có hậu quả nghiêm trọng như vậy.”
“Trịnh Khai Bình!” Phù Nam Tước thấp giọng kêu lên.
“Đừng kêu ông đây lễ nghĩa như hai người.” Trịnh Khai Bình phẩy tay kêu Phù Nam Tức đừng nói: “Dù sao khi anh ta tỉnh dậy cũng quên sạch, trời sắp sáng rồi có gì nói nhanh.”
Trịnh Khai Bình nói xong thì túm áo Lâm Thanh Dương, đôi mắt như sói nhìn có vẻ vô cùng uy hiếp, “Nói!”
Lâm Thanh Dương thiếu điều bị dọa khóc, bĩu môi: “Chúng tôi chơi trò chiêu hồn.”
Phù Nam Tước: “…”
Trịnh Khai Bình: “…”
Nếu có chuyện gì khiến Lâm Thanh Dương liên tưởng đến chuyện lạ phát sinh gần đây thì chỉ có trò chơi trong lần tụ tập bạn bè hồi tháng trước kia, lúc đó không thèm để ý nhưng giờ mỗi khi nghĩ lại đều khiến lòng sợ hãi đến bủn rủn.
“Hôm đó xem phim kinh dị xong thì Vương Lương Cẩn nói muốn thử chơi điệp tiên coi có thể gọi hồn được không, kết quả…” Lâm Thanh Dương nói không được.
“Kết quả các người thật sự gọi được hồn.” Phù Nam Tước thay cậu ta nói tiếp.
Lâm Thanh Dương không chắc chắn, cậu ta chỉ cảm thấy khi niệm chú xong thì một trân âm lãnh thấu xương truyền từ đầu ngón tay truyền thẳng tới đáy lòng, lạnh đến mức cậu ta bất an nhưng lại trơ mắt nhìn cái địa không bị tác động chậm rãi di chuyển trên tờ giấy.
Câu ta không có dùng sức, vậy hẳn do người khác rồi, tuy mọi người rất hưng phấn nhưng sau đó ai cũng nói mình không làm, cậu ta đành tự an ủi chính mình như vậy.
Phù Nam Tước va Trịnh Khai Bình liếc nhau, xem ra đây là vấn đề mấu chốt, kẻ hại Vương Lương Cẩn chính là thứ không rõ họ gọi ra.
Phù Nam Tước hỏi: “Các người chiêu hồn ở đâu?”
“Tứ…”
Lâm Thanh Dương vừa nói được một chữ thì y như chạm phải công tắc, gió lốc bùng lên xung quanh thổi lá khô bay tán loạn, Phù Nam Tước đứng không vững bị đẩy lảo đảo mấy cái và rồi đập mặt vào bức tường thịt thật dày.
Phù Nam Tước bị gió thổi không mở mắt được chỉ cảm thấy có ai đó nắm thắt lưng mình, dây thừng trói Lâm Thanh Dương bị nhét vào tay.
Anh nghe Trịnh Khai Bình dặn mình cầm nên gật đầu, mùi nước hoa dễ chịu của đối phương quẩn quanh chóp mũi, anh nghe hắn lại niệm thêm một loạt chú ngữ, xem ra có thứ gì đó đến phá rối bọn họ.
Phù Nam Tước úp mặt vào ngực Trịnh Khai Bình nên nhìn không thấy gió lớn mang theo khí đen dày đặc như muốn bắt Lâm Thanh Dương đi, phù chú biến thành dây thừng siết lấy cậu ta không cho mang đi biến cậu ta thành con diều la oai oái bay giữa không trung.
Không thể cướp ký chủ về nên khí đen dần ngưng tụ lại thành hình người.
Có lẽ chính nó cũng hiểu đạo lý đoàn kết là sức mạnh nên khi nó tụ lại thành hình người thì lao vào Trịnh Khai Bình làm cả hai lăn xuống. Nó còn nhớ rõ luồng sáng đỏ kia có thể hủy diệt mình nên nó chỉ nhắm vào hắn mà ra tay.
“Hỏa Đức Thần Quân chém yêu tà, sắc lửa đỏ rực trừ uế vật, thần binh hỏa cấp như luật lệnh.”
Dường như trong gió có tiếng gào khóc thảm thiết rất nhỏ, người đàn ông đứng nơi đầu gió gặp nguy không loạn, hắn cò thành thạo rút ra một một bùa chú rồi niệm theo, hỏa phù nhanh chóng cháy trên hay ngón tay thon dài nghênh chiến với khí đen.
Phừng—–
Ngọn lửa to lớn phừng lên cắn nuốt khí đen.
Phù Nam Tước chỉ kịp nghe một tiếng kêu thê lương nhưng khi ngẩng đầu thì mọi chuyện đã rồi, gió ngừng cây lặng nhìn không ra dấu vết gì cả.
Màn trời đen lui dần, Trịnh Khai Bình nghe được địa chỉ Lâm Thanh Dương nói thì bày ra biểu cảm hiểu rõ: “Ông đây còn thắc mắc quán Tứ Qúy tại sao có oán khí quấy phá, không ngờ là do đám nhóc thối chán sống này gây họa.”
________
Phù Nam Tước đạp lên ánh chiều tà trở về cao ốc khu tây vừa đi vừa ngáp, anh cảm thấy ngủ một ngày một đêm vẫn không hồi năng lượng được, nếu không phải đêm nay trực đêm thì anh chỉ hận không thể ngủ đến chiều tối hôm sau luôn.
Khi đi ngang qua phòng hộ lý thì được đươc nhắc có người chờ anh trong phòng, kiểu gì anh cũng không ngờ người chờ là Lâm Thanh Dương.
Một Lâm Thanh Dương hoàn toàn hợp nhất với linh thể đang đứng trước mặt anh.
Hiệu quả gọi hồn trừ tà của Trịnh Khai Bình không tệ, nhìn Lâm Thanh Dương hồng hào tươi tỉnh không giống người nằm trên giường bệnh chút nào.
Vậy chắc là không tới khám bệnh đâu ha? Phù Nam tước nói thầm, trên mặt anh nở nụ cười chuyên nghiệp thể như lần đầu gặp mặt, ai dè Lâm Thanh Dương không không thèm diễn chung, cậu ta cười vô cùng vô hại rồi nói một câu hết hồn.
“Tôi nhớ kỹ anh mà bác sĩ Phù, tôi không có quên chuyện xảy ra tối qua, tiếc ghê hen.”
Nụ cười của Phù Nam Tước sứt mẻ.
Đậu xanh! Đã nói tên đó tay nghề dỏm mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.