Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 24: Hội Thượng Nguyên

Quân Sola

13/05/2022

Lạc Thần giống như đang suy nghĩ, không nói chuyện. Ta chà xát hai tay, nói: “Bất luận bạch y hay không phải bạch y, ta với Lạc Thần trước tiên rửa mặt, sau đó sẽ làm mì thịt thăn xương ống cho ngươi.” Đi vài bước, lại hỏi: “Trường Sinh đâu? Làm thế nào cũng chưa dậy? Ta dậy trễ, nàng nhất định đói bụng lắm.”

Vũ Lâm Hanh nói: “Nàng là cái bánh bao nhỏ lười biếng. Cũng không hiểu học theo tính tình của ai; không gọi nàng, nàng sẽ không dậy. Ta vốn định chờ ngươi làm điểm tâm rồi gọi nàng, ai biết ngươi…”

Nàng còn chưa nói xong, ta liền khụ một tiếng, nói: “Nói nhiều. Bây giờ ngươi đi gọi nàng, chờ một lát có điểm tâm ăn.”

Rửa mặt xong mới phát hiện mình thức dậy muộn, mặt không tốt lắm, vậy bên dưới mặt có sao không? Phải vội vàng chạy tới quán đối diện, mua một ít mì vắt trở về, nhào nặn cắt miếng nhỏ, đợi nước dùng sôi đậm đặc, rồi cho vào nồi. Lửa cháy vừa phải, đem bốn phần đổ vào vá, rải hành vào bát, mang ra bàn ăn.

Vũ Lâm Hanh tuy rất đói nhưng thần thái tao nhã, chầm chậm cầm bát che mặt, húp một hơi, nhìn rất thỏa mãn, thở dài nói: “Sư Sư ngươi đêm qua không có gạt ta, tư vị trêи mặt rất tuyệt.”

Ta lãnh đạm nói: “Ngươi đói quá sinh ra ảo giác rồi, giống bình thường thôi mà.”

Vũ Lâm Hanh lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Cũng không phải, mặt ngươi đầy đặn thấy rõ dụng tâm của người quan tâm chăm sóc, tất nhiên là tuyệt.”

Ta bị nàng làm nổi da gà, nói: “Đừng để ta ghét ngươi.” Khi nói chuyện, gắp chút dưa muối vào bát của Trường Sinh: “Nói thật. Mặc dù tôi tớ của Mặc Ngân Cốc tính theo đàn, ngươi muốn xuống bếp còn phải xếp hàng dài, nhưng vẫn muốn tự mình nấu ăn. Món ăn họ làm tuy mĩ vị trân tu nhưng không so được với hương vị mình tự nấu.” Sắc mặt ta hơi giãn ra, “Nếu ngươi có người trong lòng, lập gia đình hãy làm vài món ăn cho hắn cũng tốt.”

Nói xong, lại nở nụ cười.

Vũ Lâm Hanh để đũa gỗ lên bát, liếc ta một cái: “Đừng cười như vậy, ta hiểu ngươi đây vừa bố trí cho ta. Nói đến cưới hỏi, trêи đời này nếu có nam tử nào tốt với ta, ta lập tức đáp lại, tuyệt đối nghiêm túc.”

Ta vội hỏi: “Lấy xuất thân dung mạo của ngươi, địa vị võ công, người muốn tốt với ngươi có rất nhiều, nhưng thật ra không có.”

Nghe ta khen xong, Vũ Lâm Hanh nhìn như có chút hưởng thụ, không hề xấu hổ, mặt giãn ra nói: “Không phải không có. Bọn hắn không có chút can đảm, thấy một người, đánh một người, thấy hai người, đánh một đôi. Còn nữa, bổn cô nương chẳng phải là người không hạ mình trước người khác sao?”

Mặt ta không biết sao đỏ lên một chút, giải thích rõ: “Điều này là hạ mình sao? Ngươi nếu vui mừng người kia… người kia lại hạ mình như thế nào, ngươi đây giống như chịu nhiều ủy khuất.”

Vũ Lâm Hanh cầm đũa gỗ muốn ăn tiếp, nghe ta nói xong, cười ra tiếng, quay đầu nhìn ta cười càng lợi hại hơn.

Ta một chút hiểu được bỗng nhiên thấy chính mình cực kỳ ngu xuẩn, tại sao lại nói như vậy, đây không phải là chuyện kia… chuyện kia, … thật sự là khó mở miệng.

Mặt nghiêng vừa thấy, Lạc Thần khóe miệng khẽ cười, nàng phát hiện ta nhìn nàng, ý cười càng thâm sâu, ngay cả cũng như dung mạo cũng nhiễm tầng quang y hệt.

Trường Sinh hỏi: “Bạch tỷ tỷ cùng Hồng tỷ tỷ đang cười cái gì, bộ dạng rất vui vẻ.”

Ta hừ một tiếng, buồn bực nói: “Người xấu mới cười như vậy.”

Trường Sinh hiển là không hiểu gì, Lạc Thần sờ đầu Trường Sinh, nhẹ giọng nói: “Ta và hồng tỷ tỷ như vậy có giống người xấu không?”

Trường Sinh lắc đầu giống như trống lắc, còn tưởng thật nói: “Đương nhiên không phải! Bạch tỷ tỷ mua nhiều thứ cho ta ăn, kể chuyện xưa cho ta nghe, dạy ta học bài viết chữ, rất thương ta, làm sao là người xấu được?”

Lạc Thần gật đầu nói: “Đứa bé ngoan.”

“…” Ta yên lặng cầm đũa ăn tiếp. Bên kia Vũ Lâm Hanh cười muốn ngã bàn, ta trong lòng thầm rủa nàng không cẩn thận sẽ bị sặc nước mì.

Ăn xong, Trường Sinh hỏi Lạc Thần: “Hôm nay chúng ta ở nhà sao?” Lời nói có vài phần thất vọng.

Lạc Thần chỉnh lại vạt áo của Trường Sinh: “Không, hôm nay đi ra ngoài tản bộ, ngày mai chính là Tết nguyên tiêu, mua cho người y phục mới, giày tất mũ đầy đủ.”

Ta rầu rĩ nói: “Ta đây cũng muốn.”

Lạc Thần mỉm cười nói: “Ân, ta cho ngươi.”

Vũ Lâm Hanh bắt chước giả bộ vô cùng thẹn thùng: “Lạc đại nhân, Tết nguyên tiêu, ta, ta cũng muốn bộ đồ mới, giày mũ mới.”



Lạc Thần cười đẩy ra nàng: “Ngươi tìm đường chết sao.”

Ta mang bát đũa đến trước mặt Vũ Lâm Hanh: “Đại tiểu thư, ăn cho no rồi rửa bát.”

Đợi mọi chuyện xử lý xong, bốn người tinh thần hăng hái, xuất môn đi dạo.

Đến trước tiệm may đặt cho Trường Sinh bộ đồ mới, một đôi hài mới, dặn Tết nguyên tiêu ngày mai tới lấy. Vào Tết nguyên tiêu, cửa hàng nơi này, buổi sáng tấp nập khách hàng ra vào, còn buổi chiều và ban đêm là thời gian chủ cửa hàng cùng người nhà đoàn tụ ngắm đèn. Bất quá trà lâu tửu lâu Tết nguyên tiêu làm ăn cực thịnh, làm cả ngày lẫn đêm cho đến khi hội đèn chấm dứt.

Đêm qua một hồi tuyết lớn, mảng tuyết trắng trêи nóc nhà bên đường nổi bật lên, có vài quầy hàng đọng một tầng tuyết dày vẫn chưa thu dọn. Trời sáng đến chói mắt, phảng phất như gương sáng, trêи nóc nhà tuyết đọng có cảm giác tinh khiết nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ. Trêи đường từng trận ồn ào, tuyết đọng ngẫu nhiên rơi xuống đất, những người qua đường không may bị tuyết rơi vào cổ kêu một tiếng thảm còn người xung quanh cười to ha ha.

Đó là một buổi sáng bình an của thôn trấn, cảnh trí yên tĩnh, người cũng thân thiện. Nhưng đến đêm có chút âm khí dày đặc.

Ta dẫn Trường Sinh mua mũ lông trăng trắng, trêи đỉnh đầu hai viên lông da rơi xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vô cùng mịn màng của nàng, hai bên má hồng nhuận hết sức đáng yêu.

Ở trêи đường đi dạo, mua các thứ yêu thích. Đến mãi trưa, nghe nói Trân Trà Lâu không tồi, Lạc Thần nói trước kia nàng thường xuyên đến uống trà, cũng coi như khách quen nơi đó, sau đó dẫn chúng ta đi.

Bốn người lựa chỗ ngồi gần cửa sổ ở lầu hai, nước trà lên cùng món đặc sản ở đây – Hoa Sen Cao (1).

Ta nếm thử một miếng, xốp hương vị ngọt ngào, nhẹ nhàng giống như hạt sen, cũng không ngấy, thật là không tồi.

Lạc Thần từng nếm qua, cũng không ăn lại Hoa Sen Cao. Vũ Lâm Hanh một mặt uống trà một mặt hỏi: “Đây chính là món đặc sản của tiệm, ngươi tốt xấu gì cũng nên nếm một chút chứ.”

Lạc Thần nói: “Đây không phải Hoa Sen Cao chính tông. Hoàn toàn bất đồng với hương vị lúc trước ta ăn.”

Vũ Lâm Hanh ngạc nhiên nói: “Xin chỉ giáo?”

Lạc Thần nói: “Hoa Sen Cao lúc trước của cửa tiệm rất ngon. Sau này đóng cửa, hiện giờ mở lại, có lẽ gần đây xảy ra chuyện, dù sao hương vị cũng không chính tông.”

Nói xong, đi đến cạnh cửa sổ thoáng thăm dò, tươi cười nhìn xung quanh ngã tư bên dưới.

Nàng chống cằm, xem hồi lâu, khóe miệng khẽ cong nhạt nhòa, làm người ta cảm thấy được nụ cười ấm áp.

Vẻ mặt này giống như im lặng xem cuốn sách cũ của cổ nhân, tựa hồ đang hoài niệm. Trêи cửa sổ đóng một tầng tuyết trắng, tôn lên làn da trắng nõn của nàng, tóc đen dài, băng cơ ngọc nhan, cực kỳ tuyệt đẹp.

Ta sửng sốt nhìn thử, trêи đường người đi bình thản, không có gì đặc biệt.

” Xem cái gì?” Ta hỏi.

“Xem một người.” Lạc Thần thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn ta, cười nói:” Dĩ nhiên đi rồi.”

Tươi cười hệt như vừa rồi.

Không biết tại sao ta cũng im lặng nhìn nàng, đáp lại bằng một nụ cười.

Dùng trà xong, Vũ Lâm Hanh lại lôi kéo chúng ta đến tửu lần ăn bánh trôi nước nổi tiếng, dọc đường ăn rất nhiều, mặc kệ bánh trôi nước là mỹ vị nhân gian đều ăn không nổi, còn lại rất nhiều. Lúc sau đến lê viên (2) nghe diễn, lột vỏ đậu, ăn hoa quả khô, cũng theo người cười uống chút nước.

Tùy ý chơi đùa hết một ngày, trở về trời đã sập tối. Trêи đường gió lạnh yên tĩnh, ta lại cảm thấy tâm như bóp nghẹn, toàn bộ tràn ngập hân hoan sung sướиɠ.

Đây mới là sống. Đây mới là cuộc sống ta mong muốn.

Cùng người bạn thân ở một chỗ, cùng vui mừng, cùng ở cạnh người mình yêu thương.

Xuân hạ thu đông, xem hết cảnh xuân tươi đẹp của thế gian này, hưởng thị gió mát trần thế.



Ban đêm ôm Lạc Thần ngủ, đến ngày thứ hai, chung quy là đến Tết nguyên tiêu.

Chiều Tết nguyên tiêu, Hoa Tích Nhan về. Nàng nói hôm đặc biệt ăn Tết cùng chúng ta, ngày mai sẽ dẫn một người bạn tới gặp mọi người.

Ta nghe xong, trong lòng cực kỳ cao hứng, vội xuống bếp làm mâm đồ ăn phong phú, năm người hài lòng ăn một chút, mặc chỉnh tề, lúc sau bốn người lớn và một đứa trẻ dắt nhau ra phố ngắm đèn.

Đã nhiều ngày ta phát hiện ban đêm ở Thanh Huyên trêи đường cơ hồ không có một bóng người, cực kỳ im lặng nhưng hôm nay là Tết nguyên tiêu lại hết sức náo nhiệt.

Trêи đường người đi lại còn nhiều hơn ban ngày, rất rất nhiều, rộn ràng nhốn nháo. Quán bán hàng rong bên đường dày đặc, quầy bán hoa đăng sương khói mờ ảo. Rất nhiều người mang theo hoa đăng, hào quang êm dịu, tập trung lại một chỗ, tựa như ngân hà trêи mặt đất.

Đúng là ngư long nhất dạ vũ (3), hỏa thụ ngân hoa (4), ánh lửa cùng tiếng pháo hoa huyên náo, không khí chung quanh tràn ngập màn khói lửa, cực kỳ ấm áp. Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan, Trường Sinh bị ánh lửa chiếu xuống hết sức nhu hòa, ta cùng các nàng đi qua dòng người, cảm giác được hạnh phúc hòa vào.

Tiếng bán hàng ở các quầy bán bánh trôi vang lên, khí nóng cuồn cuộn, thực khách cũng nhiều.

Chúng ta ngồi xuống, gọi ngũ bát nguyên tiêu, ta muốn chính là bánh mè đen.

Ăn nguyên tiêu, một vật bay vút lên vừa hay đập lên lưng ta.

Đập một cái nhưng không đau lắm, ta xoay người nhặt lên, phát hiện đây là trái banh vải nhiều màu. Lúc nãy trêи đường thấy vũ sư của gánh hát rong đang vui đùa, bốn vũ nhân, hai sư tử vàng lớn, thần thái sáng láng, song sư biểu diễn thải cầu phấn khích chứ không phải từ đó ném qua sao?

Vũ Lâm Hanh cười tủm tỉm nói: ” Sư Sư, vận khí tốt nha, năm nay nhất định tài vận thuận lợi.”

Ta lườm nàng, ngẩng đầu tìm thử gần đây có vũ sư gánh hát không thì đã thấy một người mặc bộ sư tử vàng chói mắt đi tới trước mặt, trêи đầu là đầu sư tử vàng, hai chuông mắt to chớp chớp, không nhìn rõ khuôn mặt người kia.

Người nọ giơ đầu sư tử vàng, hành lễ với ta: “Mới vừa rồi lỡ tay mạo phạm cô nương, xin lỗi.”

Giọng người kia hơi trầm thấp hình như cố đè nặng giọng khi nói chuyện, bất quá vẫn trong trẻo.

Trong lòng ta chần chờ một chút, cười nói: “Không ngại, là điềm tốt.”

Nói xong, cầm trong tay banh vải nhiều màu đưa cho người kia, người kia đưa tay đón lấy, lòng bàn tay hướng lên, bởi vì hắn vô ý không như những vũ sư bình thương giấy tay vào trong, ngược lại còn lộ ra ngoài, là màu trắng tỉnh xảo như bạch ngọc. Tuy là ta nam tử nhưng thon dài trắng nõn, chỉ tay rõ ràng, chỉ là trắng quá giống như có bệnh.

Nam tử kia nhẹ giọng nói: “Đúng là điểm tốt.” Nhận banh xong, ngón tay hạ xuống tay ta, lạnh thấu xương: “Đa tạ cô nương.”

Ta cuối cùng nhận ra hành động đó của hắn là cố ý, nhanh chóng rút tay về, không nói gì tiếp tục ăn.

Nam tử kia nói: “Không quấy rầy cô nương.”

Không hiểu có phải ta bị áo giác không, tuy không thấy gương mặt hắn nhưng ta đoán khi nói chuyện hắn đang cười.

Mắt nhìn bóng hắn đi xa biến mất trong đám đông, ta mơ hồ không thoải mái, không khỏi nhíu mày.

==============

Chú thích:

(1): Tên một loại bánh ngọt

(2) lê viên: vườn lê (Đường Huyền Tông đã từng dạy nhạc công, cung nữ âm nhạc, vũ đạo)

(3): Suốt đêm cá, rồng vui múa

(4): Pháo hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook