Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 3 - Chương 48: Khuy ảnh

Quân Sola

13/05/2022

Ta giơ hỏa chiết tử lên, tỉ mỉ quan sát khắp bốn phía. Nhưng tuyệt không tìm được bóng dáng Hoa Tích Nhan đâu, trong lòng không nén khỏi một trận buồn bực. Lúc này, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh lại đều đã ngừng quan sát hình ảnh nữ tử trêи bích họa, xoay người lại, nhìn ta. Sắc mặt Vũ Lâm Hanh trở nên có chút khó coi, cất giọng nỉ non hỏi:”Sư Sư, không phải là ta sinh ảo giác nghe nhầm chứ? Ta tựa như nghe được giọng nói của nữ nhân kia…”

Ta lắc đầu, trả lời:”Ngươi không có nghe nhầm, chính là Hoa Tích Nhan đã gọi ta.” Nói xong men theo hành lang tiến tới một chút. Đi được vài bước ta bỗng phát hiện ra trước mắt là một hành lang mộ khác đột ngột xuất hiện chắn ngang trước mặt. Cả hai lối đi giao vào nhau tạo ra một hình chữ ‘Tỉnh’ (井).

“Tích Nhan…… cô nương, người ở đâu?”

Ta đứng tại chỗ ngã giao nhau, nhìn bóng mình chảy dài trêи mặt đất, cộng thêm bởi vì ánh lửa lay động mà trở nên nhè nhẹ đong đưa, nội tâm vô cớ trỗi lên một trận kϊƈɦ động. Đúng lúc này, ở bên cạnh lại đột nhiên vươn ra một cánh tay, thoáng cái liền kéo ta về phía lối đi bên trái. Ta đang lúc không phòng bị, bản năng liền “A!” lên một tiếng. Khó khăn lắm hồi đầu trông lại, mới có thể thấy được Hoa Tích Nhan đang đường đường đứng ở phía sau lưng. Lúc này, ánh sáng từ hỏa chiết tử trong tay phất lên mặt nàng, thế nhưng lại khiến cho khuôn mặt ôn nhu kia cư nhiên mang theo chút yêu dị.

Ta trông sắc mặt nàng có vẻ khác thường, nội tâm không khỏi lộp bộp nhảy lên, ngập ngừng lên tiếng nói:”Tích Nhan cô nương……”

Ta chưa kịp nói xong, Hoa Tích Nhan đã đột ngột bắt lấy ống tay áo của ta, hơi thở có chút hổn hển: “Mau cùng ta đến đây.”

Mặt nàng sắc hơi khó coi, tựa như vừa nhìn thấy việc gì rất khủng bố. Phía bên kia, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh sau khi nghe được tiếng la của ta liền như tên bắn mà phóng tới. Cũng không biết làm sao, Vũ Lâm Hanh khi vừa nhìn thấy Hoa Tích Nhan, liền tựa như biến đổi thành một người khác. Nàng chân mày nhíu lại, con ngươi cơ hồ muốn phóng ra lửa, nghiến răng hướng phía Hoa Tích Nhan phun ra hai chữ: “Là ngươi!” Nói xong lại chỉ ngón tay về phía ta, trầm giọng quát lạnh một tiếng: “Ngươi buông nàng ra!.”

Không khí tại chỗ lập tức trở nên đông cứng, Hoa Tích Nhan đưa mắt nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, có chút bất đắc dĩ với thái độ ác liệt của Vũ Lâm Hanh, thở dài, nói: “Đừng nói nữa, mau cùng ta đến đây.”

Nàng vừa dứt lời, ta chợt nghe thấy có một loại âm thanh phi thường kì quái từ nơi xa truyền lại. Loại âm thanh này tựa như hỗn hợp của rất nhiều tiếng động bất đồng do cùng một chỗ tạo thành, nghe rất nặng nề, có chút giống như tiếng bước chân, lại có chút giống như âm thanh gương đao cùn cắt vào da thịt, rơi đến trong tai, liền cảm thấy gay gắt khó chịu. Mà kèm theo âm thanh từ xa vang lại đây, ta thế nhưng lại còn nghe được tiếng xiềng xích ma sát vô cùng chói tai.

Sắc mặt Lạc Thần đột nhiên thay đổi, ta trông thấy nàng biến sắc, cả lòng liền mạnh mẽ trầm xuống. Đấy rốt cuộc là loại âm thanh gì?

Hoa Tích Nhan cũng sốt ruột, lập tức ngoảnh lại lên tiếng:”Đến đây, đi theo ta.” Nói xong, liền lách người đi về phía bên trái. Chuyện tình đột ngột phát sinh, trong một khoản thời gian ngắn chúng ta cũng không phân rõ được tột cùng là thứ gì có thể khiến Hoa Tích Nhan sợ hãi đến như vậy, chỉ biết theo bản năng chạy sau lưng nàng. Không được vài bước, mới phát hiện ra được nguyên lai trong lối đi bên trái chữ “Tỉnh -井” ra môt khoảng không gian nhỏ, hõm sâu vào bên trong, Hoa Tích Nhan liền dẫn chúng ta chạy đến chỗ hõm kia.

Chỗ hõm này có hình chữ nhật, cũng không phải quá rộng, miễn cưỡng có thể dung nạp hai người đứng sóng đôi. Sâu trong cùng có điêu khắc một cái đầu rồng bằng đồng cực lớn, bộ mặt dữ tợn, miệng rộng há to, bên trong miệng lại chiếu ra ánh lửa thâm u. Nguyên lai thân mình của đầu rồng này chính là một cái bình chứa, bên trong chứa đầy dầu, hẳn là được sử dụng tương tự như đèn đốt. Đồng thời, ta còn phát hiện ở lối đi đối diện cũng có một cỗ đèn tương ứng, phảng phát lay động, hắt ánh sáng xuống mặt đất, phần giữa lối đi chỉ được phủ bởi một tầng sắc hoang vu mờ nhạt.

Trong cổ mộ có rất nhiều bố cục ưa thích lối thiết kế đối xứng hai bên, xem chừng có thể phía đối diện cũng là một chỗ hõm vào đồng dạng hình chữ nhật, bày biện đèn đốt đầu rồng.

Lạc Thần kéo ta cập sát vào tận trong cùng. Do cách đèn đốt quá gần, ta có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của ngọn lửa đang truyền tới sau lưng, cộng thêm nỗi hoang mang khủng hoảng vô cớ xuất hiện, ta một thân liền toát ra mồ hôi. Hoa Tích Nhan cùng Vũ Lâm Hanh lại đang đứng ở phía trước, chính bởi vì không gian quá hẹp, cả hai nàng thế nên cũng đành dán sát vào nhau. Vũ Lâm Hanh tức giận đến phát run cả người, dùng sức chen đến chỗ ta bên này. Ta thấy thế vội vàng đè thấp giọng ngăn nàng: “Đừng qua bên này, chỗ ta bên đây có lửa, ngươi muốn chúng ta bị nướng chín hay sao?”

Mặt Vũ Lâm Hanh sung huyết đến đỏ bừng, hừ một tiếng rồi nói: “Được lắm, chen chúc trốn ở đây thật khiến ta cũng muốn biến thành tàu hủ ky. Ta cho dù có chen, cũng không muốn chen cùng một chỗ với nữ quỷ đáng ghét này.”



Trong lòng ta bất đắc dĩ đành thở dài, cô nãi nãi ngươi lúc này lại còn muốn giở thói tính tình cùng ta đùa giỡn hay sao, ngươi rốt cuộc là có còn muốn sống hay không. Cũng may là Hoa Tích Nhan tính tình tốt bụng, tuy nghe Vũ Lâm Hanh nói mình như vậy nhưng cũng không đặc biệt tỏ vẻ có chuyện gì, biểu tình trêи mặt lại vô cùng đạm nhạt, chỉ một mực hướng nhìn về trung ương lối đi.

Đúng lúc này, Lạc Thần đột nhiên lạnh lùng cất tiếng:”Đừng nói nữa, các ngươi nghe xem.”

Những lời này của Lạc Thần lập tức kéo suy nghĩ của ta trở về, đem nó buộc lên trêи cao. Tiếp theo ta lại nghe được loại âm thanh trầm đục ở phía xa khi nãy đã trở nên rõ ràng rất nhiều. Âm thanh bên tai càng lúc càng gần, lan truyền tới từ lối đi bên tay trái. Bốn phía lúc này yên tĩnh không một tiếng động, âm thanh kia vì vậy mà được khuếch đại lên rất nhiều lần, cộng với tiếng vang dội lại, liền cùng nhau mạnh mẽ tiến vào trong tai ta.

Ta rốt cục nghe ra được, nguyên lai đấy chính là loại tiếng động do đám đông lớn dẫm trêи mặt đất mới sinh ra, trầm trọng hữu lực, nghe đoán ra số lượng rất đông, hơn nữa còn phi thường chỉnh tề, nên mới có thể trở nên nặng nề đến vậy. Trong đầu ta ý tưởng xoay chuyển ngàn lần, thầm nghĩ đám người kia tiến lại đây để làm gì? Nếu phân biệt kỹ, sẽ phát hiện ra tiếng bước chân kia phi thường gượng gạo, khô khốc, căn bản là không giống âm thanh do người sống di chuyển trêи đường.

Ta lắng nghe, đột nhiên cảm thấy loại thanh âm này rất quen thuộc. Rốt cục nghĩ ra, nguyên lai đây chính là âm thanh do đội ngũ hành quân. Loại thanh âm này, ta cùng Lạc Thần ở trong thông đạo tán loạn xích thấu tinh đã từng nghe qua một lần, phát ra lọai âm thanh này chính là một đám người gầy gò như gậy trúc… Nhớ lại thân ảnh còm cỏi như que củi đầy khủng bố của bọn người kia, ta liền cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cả người xuất ra mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào đội quân thân gầy củi kia lại đang di chuyển về phía này sao?

Đồng thời, bên trong thứ âm thanh tràn đầy tử khí trầm nặng kia còn có một loại âm thanh khác khiến ta căn bản không thể xem nhẹ, đó chính là tiếng xiềng xích ma sát trêи mặt đất. Dần dần, tiếng vang của xiềng xích tạo ra càng lúc càng trở nên chói tai, ta theo bản năng nắm lấy tay của Lạc Thần. Lạc Thần cũng tựa hồ không đám động đậy lấy một ít. Hơi thở nàng ẩm ướt phả vào bên tai của ta. Thân người ta bởi vì kề sát nàng, nên thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập của nàng dán sát sau lưng, đập “Bang bang” rất có lực. Nàng đang khẩn trương. Chuyện này khiến ta lại cảm thấy việc kia có gì đó rất kinh khủng. Mà rất nhanh, nguyên nhân mang lại thứ cảm giác dày vò kia rốt cuộc cũng đã đến: Một thân ảnh to lớn cực đại chứ như vậy chầm chậm thong thả tiếng vào tầm mắt ta.

Khi mắt ta vừa chạm đến thân ảnh người nọ lần đầu, da đầu ta lập tức liền run lên, máu huyết toàn thân như muốn đóng băng cả lại.

Người kia thân mình tối thiểu cũng cao gấp hai lần nam tử bình thường, hình dáng tựa như một cái tháp sắt cực lớn. Trêи mặt mang một cái mặt nạ sắc vàng dữ tợn, trêи người cũng mặc một bộ giáp vàng, kết hợp với cái quần màu đỏ bên dưới, chân lại đạp lên một đôi giày bọc sắt. Ánh lửa phản lên mặt trêи bộ giáp kia, tỏa hào quang ra xung quanh. Xem một thân ăn vận của người này, chính là khí độ uy nghiêm của một vị tướng quân. Nhưng kì quái nhất là, trêи cổ hắn lộ ra một sợi xích thấu tinh rất lớn, xích kia quấn quanh người hắn, cuối cùng lại thả xuống phía sau gót chân. Theo cử động khi di chuyển của hắn mà phát ra tiếng “Ken két” chói tai.

Đội quân giáp đen đi sau vị tướng quân bộ dáng to lớn kia nghiễm nhiên chính là cùng một bộ dáng với đám tướng sĩ gầy như gậy trúc lần trước ta đã gặp. Bất quá đám tướng sĩ gầy nhẵn này cũng không có mang mặt nạ, khi ánh lửa từ đèn chong chiếu rọi đến, ta mới có thể trong thấy mặt bọn họ một cách rõ ràng.

Trêи khuôn mặt gầy còm dài hẹp là một loại sắc diện tựa tro tàn. Bên trêи đều là những đường vân dài mảnh, từng cái một bày ra ngang dọc. Mắt, mũi, miệng lại vô cùng mơ hồ. Bởi vì mặt gầy đến dáng sợ, ngũ quan thế nên giống như bị nén thành một đoàn, thoạt nhìn cảm thấy rất không thoải mái, căn bản là không giống người. Thân thể bọn họ tự nhiên cũng vô cùng gầy yếu, mà giáp đen trêи thân cũng ước lượng để chế tác, bao bọc vừa khít lấy thân thể bệnh trạng của họ.

Ta nhìn xem rồi, lại đột nhiên giống như phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, chỉ thấy tim như muốn từ trong lồng ngực nhảy cả ra ngoài, cơ hồ không thể tin tưởng vào mắt của chính mình.

Chuyện này quả thật không thể tin nổi.

Bọn họ…… Bọn họ thế nhưng đều là người gỗ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook