Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 4 - Chương 34: Lạc Thần phiên ngoại (năm) – CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP NHƯ NƯỚC (HAI)

Quân Sola

13/05/2022

“Đây là giấm chua”. Chăm chú quan sát cặp mắt trong veo ngơ ngác của nàng, ta cảm thấy được mình cần phải nói cho nàng nghe những điều thường thức mà ai cũng biết: “Là một loại gia vị thông thường bách tính thường dùng khi nấu nướng”.

“Giấm chua….”. Nàng thì thầm lặp lại, trêи mặt lộ ra một chút hồng nhuận khó phát hiện, giống như là tại vì chính mình ngây thơ không biết gì mà cảm thấy xấu hổ: “Ta không biết, chưa……. chưa thấy qua”.

Giọng điệu khi nói chuyện mang theo một chút hàm hồ. Đây là từ lần đầu tiên khi ta nghe nàng nói chuyện đã phát hiện ra.

Sở dĩ không nói ra nhiều, hoặc là cố hết sức mới nói được một câu rất chi ngắn gọn, trừ việc bởi vì tính tình nàng không quá hướng ngoại, còn có một phần nguyên nhân là bởi vì nàng không có thói quen nói chuyện quá nhiều tạo nên.

Ngữ điệu khi nói chuyện có chút trúc trắc, thậm chí tận lực né tránh câu hỏi của người khác; chỉ khi ngẫu nhiên nói đến vấn đề gợi được hứng thú với nàng, ví dụ như cam nguyệt tô mới vừa rồi, nàng mới có thể nói nhiều hơn một ít; cho ta cảm giác, tựa hồ như trước kia nàng không có thường xuyên nói chuyện nhiều, thanh âm cả người như bị phủ đầy bụi rất lâu rồi.

Ta không biết bản thân mình tại sao lại có phỏng đoán quái lạ như vậy.

Ta bình thường đối với người khác không có hứng thú gì, nhưng với nàng, ta cảm thấy được nàng thật là một cô gái thập phần cổ quái, làm cho ta không khỏi muốn suy đoán, nghiền ngẫm.

Càng là một câu đố khó, dường như càng muốn giải đáp rõ ràng.

“Này, chưa thấy qua sao?” Ta nhìn qua phía bàn để đồ ăn vặt liếc mắt một cái lại nói.

“Đã có gặp qua…” Mắt nàng rũ xuống nhìn chằm chằm chén cơm trắng trước mặt, nắm chiếc đũa, thấp giọng nói: “Cái này gọi là cơm …Tabiết … biết …cũng đã ăn qua”.

Nàng lại bắt đầu trở nên nói lắp, mặt càng đỏ hơn. Bình thường có thể đem ngôn ngữ vận dụng tự nhiên, nhưng một khi trong lòng sốt ruột, sẽ bị nói lắp, từ ngữ không thể diễn đạt được ý nghĩ.

“Ta…Ta không phải là ngốc tử. Ta không biết, chúng nó, là … chưa …chưa thấy qua, chưa thấy qua. Trước kia trong nhà không có mấy thứ này, chúng ta…không ăn…không ăn mấy thứ này”.

Ta thấy đôi mắt nàng hơi hơi phiếm hồng, lông mi dài mềm mại, trêи mặt như có hơi nước ngưng tụ, trong lòng bỗng dưng trào ra một chút cảm giác áy náy.

Chính xác không phải người Trung Nguyên, gần đây mới tới, bằng không cũng sẽ không đối với những thứ đồ ở Trung Nguyên xa lạ như vậy.

Nhưng nếu nàng không phải người Trung Nguyên, vì cái gì khi nói chuyện đều là khẩu âm của Trung Nguyên?

Trong chớp mắt, ta liền phủ định phỏng đoán này.

Thời gian đã trôi qua lâu, ta thật cũng đã quên, chính bản thân ta cũng không phải là người Trung Nguyên, nhưng cũng dùng ngôn ngữ của người Trung Nguyên, không có gì khác biệt. Từ thời xa xưa, tổ tiên Yên Vân Hải trước kia đều là từ Trung Nguyên di cư vào, tập tục cùng nếp sống theo lịch sử biến thiên, dĩ nhiên là thay đổi rất nhiều, nhưng mà một ít thói quen ban đầu đều bảo lưu lại, ví dụ như ngôn ngữ cùng văn tự, chưa từng cải biến.

Từ đáy lòng ta bất giác thở dài, cảm giác từ đầu đến chân, nàng không có chỗ nào mà không bí ẩn.

Đến khi chợt đưa miếng sủi cảo đã nguội lạnh lên miệng, ta mới hiểu được nãy giờ trong lòng mình đã tự tra vấn truy cứu qua rất nhiều vấn đề của nàng, mà thời gian lúc này tựa như hư không, đã sớm vội vàng trôi đi.

Loại cảm giác này làm cho ta có một chút xa lạ. Ta phủ nhận ta đối với nàng có tò mò hơi quá mức một chút.

“Nếu ngươi không thích ăn chua, thì không cần phải chấm nó ăn”.

Ta ngưng lại suy nghĩ có chút hỗn loạn kia, nhàn nhạt lên tiếng dặn dò, nàng mới giật mình gật gật đầu. Không biết có phải là do tâm không tại đây, hoặc là do trong dĩ vãng nàng quả thật đã trải qua cảnh ngộ hoặc chịu đựng kϊƈɦ động quá mức cực đoan nên tự khép kín mình. Nói chung cũng không cần nhắc lại, trong nhất thời không khí trêи bàn hết sức vắng lặng, chỉ có thể nghe được tiếng âm thanh nhẹ nhàng nhai nuốt.

Ta có thói quen im lặng, nên cũng không quá lưu tâm đến việc này, cho đến lúc sau thấy nàng đặt bát đũa xuống mới hỏi nàng: “Ăn ngon không?”

Nàng lại gật đầu.

Ta gọi tiểu nhị lại tính tiền, lập tức dẫn nàng đến một nơi yên tĩnh. Ánh mặt trời vào giờ Ngọ trắng bệch chói mắt, nàng ngẩng đầu nhìn ta có chút nghi hoặc, con ngươi màu hổ phách lóe ra vài tia mềm mại.

“Đưa tay”.

Nàng sửng sốt, lập tức xoa xoa trêи người, vươn tay có chút câu nệ, lòng bàn tay hướng lên trêи. Đường chỉ tay tinh tế, trêи cổ tay có một đường màu xanh như ẩn như hiện, giống một con rắn nhỏ màu xanh, giống như bị dây thừng hoặc là xiềng xích gì đó trong một thời gian dài mà lưu lại dấu vết.

Ta lấy ngân lượng trong túi ra, lấy một nửa lộ phí giữ lại cho mình, tiền còn lại trong túi đều để vào tay nàng: “Có một chút bạc này ngươi cầm đi, cất cho kỹ”.

Thoáng lướt mắt qua, phát hiện quần áo trêи người nàng đã rách không thể tả. Lúc đầu chắc hẳn là một bộ áo gấm được cắt may cực kì tinh tế sáng trọng, hiện tạiđã có nhiều chỗ muốn rách, vạt áo bị xé nên độ dài không đều, lại nói: “Quần áo ngươi hỏng rồi, đi tới chỗ cửa hàng thợ may mà chọn cho mình một bộ y phục mới”.

Nàng gắt gao cầm lấy túi tiền, cúi đầu không nói được một lời.

“Ta phải đi”

Tình cờ gặp nhau, cũng nên như vậy ly biệt.

Ta đang quan sát nàng, nảng bỗng dưng ngẩng đầu lên nói: “Ngươi……..Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được”.

Lúc này mới xoay người không nhìn nàng nữa, bước thẳng về phía trước.

Dòng người chen lấn, ta hòa mình vào đám đông, bốn phía là những gương mặt xa lạ tái nhợt, lẳng lặng vút qua bên người của ta.

Giống như hiện tại vậy, bất kể ta gặp qua nhiều người, cho đến bây giờ cũng không có cùng nhau nói chuyện, chẳng qua chỉ nói mấy câu, nhưng cũng là vì có một chút nguyên nhân mới phải tiếp xúc một lát, với ta mà nói, kết quả cuối cùng cũng như nhau.

Ta sẽ không dừng lại bên người họ lâu.



Cố gắng bọc quanh mình một cái kén, lòng dạ so với dĩ vãng càng thêm lạnh lẽo kiên định, hơi mềm mại một chút cũng không thể.

Đi được một hồi ta quay đầu lại, chỉ thấy nàng đứng gần như là tượng gỗ ở phía cuối đám đông, thân mình nho nhỏ chống lại ánh nắng, chỉ có thể đại khái nhìn thấy hình dáng của nàng.

Hình dáng trắng bệch này đâm vào ánh mắt ta có chút đau, vội vàng quay mặt đi.

Ta…Đang thương cảm cho nàng sao? Ta tự hỏi lòng mình.

Không tìm được đáp án, lại quay đầu lại, trong dòng người mãnh liệt, thân ảnh nho nhỏ kia rốt cuộc lại không tìm thấy.

Ta lại ngơ ngẩn quay đầu lại hướng về phía trước.

“Sư phụ, phiền ngài làm giúp ta một bộ đao bạc lá liễu”. Ta đứng ở một cửa hàng rèn vũ khí trước mặt, đối với thợ rèn trong cửa hàng nói.

Cửa hàng làm ăn nhàn rỗi, thợ rèn kia cơ bản là đang ngủ gật, vừa nghe lời ta nói liền lập tức nhảy dựng lên.

“Cô nương đây muốn tạo ám khí phải không? Được”. Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng xô lệch, nhìn ta từ trêи xuống dưới vài lần, liếc đến trường kiếm buộc ở trêи lưng ta lại cười ngây ngô nói: “Người giống như cô nương vậy, làm loại ám khí đánh đánh giết giết này làm gì nha? Rất là hiếm thấy”.

Ta tùy ý nói: “Gần đây không mấy thái bình, mang theo phòng thân”.

“Hắc hắc, cô nương nói đúng, chính xác…chính xác là gần đây không có thái bình. Nhất là vùng phụ cận Thanh Huyên mấy ngày nay cũng có đại sự”. Ánh mắt của hắn trùng xuống, ra vẻ thần bí nói: “Cánh rừng phụ cận Thanh Huyên gần đây chỗ nào cũng có bộ xương đi lại khắp nơi, thực là dọa người, cô nương có biết không?’

Lúc trước trong rừng không phải gặp được Âm Thi có oán khí rất nặng sao?

Ta gật gật đầu: “Có nghe qua”.

Hắn bỏ đi lấy một ít khuôn tạo hình để rèn bộ đao bạc, đi ra lại nói: “Thế cô nương có biết ‘Khóa Long Trầm Uyên’ không?”

Khóa Long Trầm Uyên?

Ta chau mày lại.

Khóa Long Trầm Uyên tất nhiên là ta biết đến, sáu mươi năm trước ta trùng hợp đến Thanh Huyên, nơi này liền xảy ra một chuyện thật đáng sợ.

Thanh Huyên nguyên bản chính là một cái trấn cổ có lịch sử lâu đời, nghe nói thời nhà Chu, người ở quanh vùng đều nhờ làm khóa mà nổi tiếng. Cũng không biết từ khi nào mà bắt đầu truyền ra lời đồn đại, nói trong ‘Khóa Long Trầm Uyên’ kia có rất nhiều vật báu quí giá, lúc đó liền có người đánh nhau người kết bạn đi tới chỗ Khóa Long Trầm Uyên quí giá đó. Kết quả đi mười hai người, chỉ còn một người quay lại, còn trở nên điên điên khùng khùng, sống không được mấy ngày liền chết ở trong nhà.

Ta tiếp tục gật đầu nói: ” Khóa Long Trầm Uyên, đúng là cũng có nghe qua”.

Lúc này thợ rèn dường như cảm thấy quá trình rèn vũ khí quá mức đơn điệu, liền tiếp tục cùng ta nói chuyện tán gẫu: “Kỳ thật thấy cô nương không phải là người Thanh Huyên chúng tôi. Hắc hắc, các cô nương ở Thanh Huyên không xinh đẹp bằng cô. Người ở Thanh Huyên này, dưới thời Chu Mục thiên tử chính là một vùng trù phú về kinh tế, năm đó Chu Mục thiên tử du ngoạn, ngay tại cánh rừng kia gặp được một con rồng. Quỷ mới biết được đấy có thật phải là rồng hay không, nghe nói đó chính là rồng con. Chu thiên tử thấy rồng kia, liền kinh hãi. May mắn khi ấy có hai ấy có hai nam nhân đi ngang qua vội vàng chạy đến ứng cứu. Hai người này thật bản lĩnh, lập tức liền đem con rồng kia chế phục, dùng xiềng xích vây khóa con rồng kia ở vực sâu. Nghe nói vì để ngừng lệ khí và oán khí của con rồng kia, đã chôn sống giết chết rất nhiều dân chúng vô tội”.

Trong mắt hắn như lóe ra ánh sáng, sắc mặt lại có chút trắng bệch, nói: “Chính là gần đây từ cái vực sâu đó có rất nhiều thứ không sạch sẽ gì đó đi ra. Đều là vào đúng giờ Tý của Chu thiên, chính là xương khô của người chết được chôn theo khóa long trong vực sâu.”

“Huynh đệ của ta mấy ngày trước thấy được cảnh tượng khung xương đi ra, sợ tới mức thiếu chút nữa bỏ mình ở trong rừng mà không về được. Hắn sau khi trở về liền ngã bệnh, ta đi thăm hắn, hắn cầm lấy tay của ta, vừa bóp mạnh vừa nói, ngoài bộ xương ra, kì thật cái dọa hắn nhiều nhất vẫn là một con tiểu quỷ xuất hiện”.

“Tiểu…Quỷ?” Ta đối với việc này thật ra có chút hào hứng, đồng thời cũng thấy phức tạp.

“Phải, tiểu quỷ, thật ra là một đứa hài tử nhỏ “.

Lòng ta tự dưng rùng mình, trêи mặt cũng bất động thanh sắc.

“Huynh đệ kia của ta vào rừng, chỉ thấy trong rừng có một bức tường bằng đá lớn, có một cái khe nứt xuất hiện, bên trong gào khóc thảm thiết, xuất hiện rất nhiều bóng đen. Hắn sợ hãi, tê liệt ngã xuống mặt đất, cuối cùng chỉ thấy một thân ảnh nho nhỏ từ bên trong xuất hiện, hai con mắt kia… Chậc chậc, hai con mắt giống như là xuất huyết, đỏ rực, hù chết người, thân hình còn giống như là một tiểu nha đầu.”

“Ngươi….Ngươi nói cái gì?”

Thân mình ta run lên, âm điệu không khỏi nâng cao lên một chút.

Hắn cười có vài phần u ám: “Hắc hắc, cô nương, ta nghĩ ngươi là người sử dụng đao kiếm, thì cũng là người có lá gan lớn, không thể tưởng tượng được cô nương lại là người nhát gan như vậy”.

Ta ngăn chặn kinh ngạc trong lòng, rồi nói tiếp: “Tiểu nha đầu kia có hình dáng như thế nào?”

“Huynh đệ ta đều sợ đến mức ngất xỉu đi rồi, hơn nữa sắc trời lại u ám, ai mà còn cố nhìn cho rõ hình dáng nó như thế nào, nhưng liền nhớ rõ hai con ngươi đỏ như máu, thật đáng sợ”.

Cô gái.

Âm Thi.

Rừng cây.

Khóa Long Trầm Uyên.

Đem hết thảy tất cả xâu chuỗi lại, đầu ta bỗng dưng có chút đau.

Cô gái kia…….Cô gái kia đúng là từ trong Khóa Long Trầm Uyên đi ra?

Là nàng………………..



Trong lòng hỗn độn, những lời nói của người thợ rèn sau đó, ta ước chừng chỉ nghe được bảy tám phần, ngồi khô héo ở cửa hàng thợ rèn cả buổi trưa, thấy mặt trời buổi chiều đã ngả về phía tây, hoàng hôn nặng nề, thì bộ đao bạc kia mới được làm xong.

Ta trả tiền, thợ rèn đem toàn bộ đao bạc bỏ vào trong một cái túi da trâu, đưa cho ta cười nói: “Nói thì nhiều lời, cô nương ngươi nên cẩn thận một chút, yêu ma quỉ quái thế nào cũng không thể như con người, đao kiếm này thật đúng là đối phó với chúng không có hiệu quả. Nếu phải ra khỏi thôn trấn, ngàn vạn lần không nên đi hướng cánh rừng phụ cận kia”.

Ta lúc trước tới được cánh rừng kia, thật cũng không sợ, bất quá vẫn vuốt cằm nói: “Cảm tạ đã quan tâm”.

Từ cửa hàng đi ra, trời chiều ngày càng tối. Dòng người trêи ngã tư đã tan đi, tảng đá ghi chú chìm trong bóng tối vắng lặng phía trước.

Nữ hài tử kia, hiện nay nàng dừng chân ở chỗ nào?

Nàng cầm tiền, biết đi đến quán trọ ở phụ cận trụ lại một đêm sao?

Hay lại giống như một con mèo nhỏ đáng thương, cuộn mình ở một góc nào đó trong thị trấn.

Ta thở phào một hơi, gió lạnh lúc chạng vạng thổi tới, mang theo vài tia âm hàn mơ hồ.

Thôi, đi thôi.

Cuối cùng vẫn tìm được một khách điếm, bước vào cửa nhìn lên, vẫn là thời gian ăn cơm chiều, trong điếm lúc này có chút náo nhiệt.

Đi đến bên cạnh quầy, ông chủ liền đối với ta hô: “Vị khách quan này, dùng cơm hay là ở trọ?”

Trong lúc được hỏi đó, có một người say rượu đi sát phía bên người ta, đụng phải ta một chút, ta bất động thanh sắc dịch người lệch sang một chút, nghiêng bên cạnh, tầm mắt lướt qua cửa lớn của khách điếm, bỗng nhiên thoáng thấy một vóc người có thân ảnh thấp bé ngồi bên dưới một thân cây ở phía xa xa, trốn trong bóng tối của hoàng hôn.

Thân ảnh ấy có chút co rúm lại, ta chớp chớp mắt, nhận ra là nàng.

“Khách quan, dùng cơm hay là ở trọ?” Ông chủ lúc này lại hỏi ta.

Ta lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: “Ở trọ. Chỉ là chờ ta một chút, ta đi ra ngoài một lát sẽ quay lại”.

Nói xong liền quay đầu bước nhanh ra ngoài, vừa mới đi được vài bước, không ngờ lại gặp một nam nhân xuất hiện dưới tàng cây, đứng ở trước mặt thân ảnh nho nhỏ kia. Nam tử kia thân hình khá to lớn, cũng không biết nói cái gì đó với cô gái, cô gái cúi đầu không nói một lời, cũng không để ý tới.

Bất quá rất nhanh ta phát hiện tay chân nam tử kia cũng không sạch sẽ, vẫn là vươn tay ra lỗ mãng sờ soạng trêи mặt nữ hài tử kia một phen.

Lòng ta đột nhiên nổi lên một trận buồn bực.

Lại thấy cô gái kia nắm lấy bàn tay vừa sờ mặt nàng, phản thủ gập lại, nam nhân kia đau đến mức kêu thảm thiết một tiếng, lập tức liền quỳ gối trêи mặt đất.

Ta rất nhanh liền đến bên người nàng. Nàng không nói chuyện mà vẫn cúi đầu, tay vẫn khóa lấy cổ tay nam nhân kia, một vài sợi tóc buông xuống trêи hai má trắng nõn, con ngươi màu hổ phách như sắc lại, lóe lên một tia âm lãnh dưới hoàng hôn.

Giống như là hàn băng.

Nam nhân kia đau đến mức nói không nên lời, miệng nói lầm bầm, thấy ta lại đây, miệng mở rộng ra tự như hướng ta cầu cứu.

Ta lạnh lùng đối với nam nhân kia nói: “Đi”.

Nàng nghe được thanh âm của ta, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy ta, trêи mặt cũng không có một chút kinh ngạc, cứ như vậy nhìn ta, giống như biết ta dường như ở đây, lực trêи tay cũng nới lỏng, buông cánh tay xuống.

Nam nhân kia được cởi trói, lập tức thất kinh bỏ chạy.

Qua một lúc, nàng lấy mu bàn tay cọ cọ mặt, lúc này mới thấp giọng nói: “…..Hắn không phải người tốt”.

“Ta có thấy”. Ta ngồi chồm hổm nhìn nàng: “Đêm nay tính ngủ như vậy sao?”

Nàng không nói.

“Bảo ngươi đi đổi quần áo, vì cái gì không đến tiệm may chọn một bộ mới?”

Nàng như trước không nói.

“Ngươi đi theo ta”. Cuối cùng ta thấp giọng nói.

Trong mắt nàng hiện ra một tia bối rối, lại cúi đầu, cũng không trả lời.

Đứa nhỏ kì quái đáng sợ này, như ma quỷ, ta như vậy mà không có nhận thấy được cả một buổi chiều, nàng vẫn luôn ở phía sau ta cách đó không xa.

“Đi theo ta”. Ta đứng lên, đi về hướng khách điếm, nàng ở phía sau liền vâng dạ đáp lời: “Được….”, vẫn như trước nhanh nhẹn theo sát, so với người vừa vặn cổ tay nam nhân lỗ mảng kia, thật như là hai người.

Trở lại chỗ khách điếm, ông chủ liền nói: “Cô nương cuối cùng cũng quay lại, nếu là tối một chút nữa, có thể đã không có phòng trọ”.

Ta nói: “Vậy cho ta hai phòng”.

“Chỉ còn lại một gian phòng. Thôn trấn phụ cận gần đây không được yên ổn, chuyện ma quái khắp nơi, người thế gia vọng tộc cũng không dám đi đường vào ban đêm, khách quan lưu lại qua đêm cũng nhiều hơn, chỉ còn lại một gian phòng cuối cùng”. Hắn mở lời thăm dò, liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh nói: “Tiểu nha đầu nay thân thể nhỏ nhắn, không chiếm nhiều chỗ, hay hai người cùng ở chung?”

“………”Trầm mặc hồi lâu, ta lấy ra ngân lượng nói: “Vậy cho ta một gian”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook