Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]
Quyển 2 - Chương 25: Loạn trung đấu
Quân Sola
13/05/2022
Lúc này Trác Đoạn Huyên một tay niết bí quyết (1), hướng ta bên này liếc mắt, âm dương quái khí cười nói: “Hài nhi bảo bối, đoạt lấythần khí trêи tay nha đầu kia mang lại đây cho ta, về phần nàng cũng đáng yêu mềm mại, cho ngươi làm điểm tâm được không?”
Ta nghe hắn vừa sai khiến hóa xà đoạt kiếm vừa kêu ăn thịt người, thầm nghĩ yêu quái này quả nhiên ác độc. Trong lòng một bên thay mặt hắn gửi lời hỏi thăm tổ tông mười tám đời, một bên trường kiếm khiêu đi, đem xúc tu đang đảo qua của hóa xà, trảm thành hai phần. Lúc này, Lạc Thần bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Ngươi dám động vào nàng, trước hãy hỏi ta!” Nói xong mũi kiếm chỉ thẳng, bóng trắng nhanh nhẹn, vài bước tiến tới triền đấu cùng Trác Đoạn Huyên.
Ta thầm nghĩ Lạc Thần lúc này tay trái bị thương nặng, khí duệ giảm đi, sợ nàng sẽ ở dưới tay yêu nhân nọ chịu thiệt, liền muốn tốc chiến tốc thắng phía sau trợ giúp nàng, tức khắc cùng Vũ Lâm Hanh phân công nhau đến hai bên, chia làm hai lộ vây đánh yêu vật kia.
Phi kiếm của Vũ Lâm Hanh mỏnh như cánh ve, nhuyễn như rắn di chuyển, túc xu của hóa xà kia cực kỳ mềm mại, cả hai triền đấu, chợt thấy giống như một linh xà màu đỏ cùng nhiều hắc xà bên dưới quấn lấy nhau. Nàng thân pháp cực kỳ quỷ dị, bóng kiếm vũ chỉ trường tiên, vài chiêu đã trảm mấy xúc tu.
Mà bên dưới chân ta cũng dẫm phải mấy con, từng bước một quái, xúc tu hóa xà bổ tới, ta liền dời đi.
Thế nhưng xúc tu của hóa xà này chi chít, số lượng nhiều vô kể. Ta nhảy ra sau, một cái trườn đến hai chân, lòng ta kinh hãi, chúng quấn lấy từng bước. Không biết khi nào một cái cuốn lấy tay phải cầm kiếm của ta, thoáng chốc cảm giác nhầy nhụa truyền đến, cực kỳ ghê tởm.
Cẩm Sắt trong tay không thể thi lực, trong tình thế cấp bách ta nâng hắc kiếm trong tay đảo ngược, đặt chuôi hắc kiếm lên tay tay phải, hóa xà trêи cánh tay vừa tiếp xúc lập tức biến mất, không lưu lại nửa điểm dấu vết.
Ta mừng rỡ, nghĩ thầm, đây quả nhiên là thần khí. Lần này nắm thần binh trong tay, xem thử thứ quái dị thượng cổ ngươi trốn thế nào! Chấn hưng tinh thần định tháo bỏ lớp vải lụa bọc mặt trêи. Lạc Thần đang ở kia triền đấu với Trác Đoạn Huyền, thấy ta muốn mở phong ấn, bỗng nhiên hướng ta hô to: “Thanh Y, không được mở ra!”
Ta cả kinh, nhất thời nhớ tới mặt trêи được bọc lại bởi phong ấn, chuyện hệ trọng, mở ra cũng không biết sẽ mang lại tai họa thế nào.
Ta lập tức dừng động tác, nhưng bên kia vòi của hóa xà đã lao tới trước mặt, ta đành dùng thân của hắc kiếm đã phong ấn chống đỡ. Hóa xa kia từng nếm lợi hại của kiếm, làm như thập phần kiêng kị nó nên run run rời đi.
Ta thấy hấp dẫn, tay trái trực tiếp cầm hắc kiếm quay cuồng đuổi xúc tu, chúng lui ra phía sau, ngược lại tay phải nắm Cẩm sắt, nhảy lên đầu chặt bỏ tận gốc mấy xúc tu xung quanh. Bên kia, Vũ Lâm Hanh cũng nhảy đến, hai người dựa vào sự hộ trì của hắc kiếm, dưới tay chém xúc tu như thái rau, nháy mắt một cái hóa xà biến thành thịt viên nhỏ trụi lủi.
Ta và Vũ Lâm Hanh thấy hóa xà mất hết uy phong, mừng rỡ, liền nhảy xuống dưới. Vũ Lâm Hanh một tay đoạt lấy hắc kiếm đã phong ấn, ung dung cười to một hồi nói: “Ôi, thực là bảo bối, ngày khác cầm về nhà mà cúng bái!”
Nàng vừa dứt lời, một cỗ gió hôi tanh phía sau không chịu nổi đảo qua. Ta chỉ cảm thấy yêu thân căng thẳng, còn chưa kịp hiểu được sao lại như thế này, liền bị một cỗ lực kéo trở về. Vũ Lâm Hanh cũng không biết chạy chỗ nào, đứng ngay bên cạnh ta, lúc này đã sợ đến mức mặt mày thất sắc, cùng ta bị treo lên như bánh quai chèo.
Ta nhất thời hiểu được, căn bản là hóa xà này có thể tái sinh được, thừa dịp lúc nãy chúng ta lơi lỏng hết sức nhan chóng sinh ra xúc tu mới, cuốn chúng ta trở lại.
Xúc tu của hóa xà kia mới phục hồi, không có thô ráp như vừa rồi, bằng không thắt lưng của ta và Vũ Lâm Hanh đã sớm bị nó cắt đứt. Nhưng lực đạo của những xúc tu nhỏ này dứt khoát mạnh mẽ, ta bị thít chặt đến hoa mắt, chỉ tiếc hắc kiếm phong ấn kia trong lúc hỗn loạn vừa rồi đã rơi xuống đất, căn bản không thể nào tương trợ.
Trong lúc giãy giụa liền thấy Lạc Thần ở phía trước nhẹ nhàng bay vút lên cao, vừa cặn đứng trước kim thương của Trác Đoạn Huyên. Lúc này chớp mắt một cái, Lạc Thần nương theo kim thương phát lực, cước bộ trêи thương nhẹ như vũ yến mà trợt nhanh đến, thoáng chốc đem Trác Đoạn Huyên đá ngã lên phiến đá đối diện. Nàng thân pháp cực nhanh, động tác lần này cơ hồ hoàn thành trong nháy mắt, lập tức đẩy kim thương trong tay của Trác Đoạn Huyên ra. Chờ Trác Đoạn Huyên khôi phục tinh thần lại, Cự Khuyết đã đặt trêи cổ của hắn.
Trác Đoạn Huyên quỳ trêи mặt đất, bị Cự Khuyết trêи vai làm khϊế͙p͙ sợ, hoàn toàn không liều lĩnh như trước, run rẩy nói: “Hảo hảo… Không hổ là đại nhân.. Bị thương vẫn lợi hại như vậy.. Đoạn Huyên nhận thua..”
Lạc Thần lãnh mi khiêu khích, quát: “Kêu súc sinh kia dừng tay!”
Trác Đoạn Huyên vội đưa tay niết bí quyết, cũng không biết trong miệng niệm cái gì, ta cảm thấy lực đạo bên hông giảm đi, cả người liền từ không trung ngã xuống dưới như vậy.
Vũ Lâm Hanh như cá chép nhảy dựng lên đá đấm, sắc mặt trắng bệch, đối với Trác Đoạn Huyên chửi ầm lên: “Yêu nhân chết tiệt, ngươi và đứa con bảo bối của ngươi còn có thể đánh lén, thật hèn hạ!”
Ta vội nhặt hắc kiếm trêи mặt đất, đi đến bên cạnh Lạc Thần, đôi mắt nhỏ dài kia của Trác Đoạn Huyên gắt gao nhìn chằm chằm hắc kiếm trong tay ta, làm như hận thấu xương mà nghiến răng, nói: “Mặc dù ta hôm nay chết trong tay đại nhân, thứ này không chiếm được, ngày sau chủ thượng cũng nhất định đoạt lại, đại nhân cần phải cất kỹ, ngươi cũng biết, đồ vật của chủ thượng, dù thế nào cũng chạy thoát!”
Nói xong trong mắt quang hoa chợt lóe, cứ như vậy đối thị cùngLạc Thần.
Lạc Thần sắc mặt tắc cực kỳ tái nhợt, môi mỏng mím thật chặt, đều nhanh hiện ra tơ máu.
Ta thấy mỗi lời của hắn đều nhắc tới chủ thượng. Trác Đoạn Huyên có thể sử dụng hóa xà, cũng là một nhân vật lợi hại, không biết người được hắn gọi là chủ thượng, nhân vật hung ác này đến giờ vẫn chưa lộ diện. Bỗng dưng nhớ tới Thanh Tùng Tử ngày ấy cũng đề qua chuyện chủ thượng, mà Lạc Thần mỗi lần nghe vậy liền thất thần kϊƈɦ động.
Trong lòng ta trăm vị tạp trần,vội liếc mắt nhìn nàng, thấy bả vai nàng hơi hơi run rẩy, Cự Khuyết trong tay cũng thế nhưng chưa rời khỏi cổ của Trác Đoạn Huyên, ngược lại lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi.”
Trác Đoạn Huyên trở thân, đứng lên rất có ý vị mà nhìn chằm chằm Lạc Thần: “Đại nhân không giết ta sao?”
Lạc Thần mới vừa rồi cùng hắn triền đấu, phỏng chừng là đã động tới miệng vết thương, lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi nói: “Trước khi ta không thay đổi chủ ý, đi.”
Trác Đoạn Huyên cười ha ha, nói: “Ta nghĩ đến đại nhân tâm địa băng lạnh, không thể tưởng được còn có vài phần nhân tình vị.”
Ta thấy hắn bỗng dưng ngẩng đầu, hàn khí bức người từ ánh mắt hướng đến ta, sát khí liền hiện rõ, thầm nghĩ không tốt, cảnh giác mà thối lui, quả nhiên cánh tay của yêu nhân kia dài ra, đưa tay chộp tới ta. Lạc Thần vội nâng chân, trong nháy mắt móc hắn ngã nhào trêи mặt đất, cánh tay uốn éo của Trác Đoạn Huyên nằm gọn trong tay phải hoàn hảo của nàng, chỉ nghe một tiếng “Răng rắc” thất vọng đau khổ thấu xương. Tiếng gân cốt tách rời truyền đến bên tai, mà Lạc Thần nhấn một cái đã bẻ gãy, giống như lần đầu tiên ta và nàng gặp nhau, nàng cũng từng xuất chiêu Phược quỷ thủ này.
Một chiêu kia quá nhanh, ta chỉ cảm thấu cánh tay của mình phát lạnh, thậm chí có ảo giác tay chính mình bị Phược quỷ thủ bẻ gãy.
Lúc này, con ngươi của Lạc Thần đều trừng đỏ, “Ta niệm tình ngày cũ quen biết mà tha mạng cho ngươi, nếu còn muốn dây dưa, đừng trách ta vô tình!”
Hiện nay, tay của Trác Đoạn Huyênphỏng chừng gân cốt không còn nguyên vẹn, đau đến nói không nên lời. Hắn băng bó cánh tay bị thương nửa ngày rồi quay đầu lại nói: “Đại nhân, chúng ta… Chúng ta sẽ có ngày gặp lại, khi đó Đoạn Huyên lại nghênh đón ngươi. Ngươi ở trêи đời này giấu kín lâu như vậy, tất nhiên là thập phần vất vả, không bằng trở về, miễn chịu khổ sở!”
Vừa nghe, ta đã giận dữ, yêu nhân ngươi đang lải nhải cái gì trong miệng, như thế nào không khâu miệng của thảo nhân kia! Thân thể của Lạc Thần run rẩy, lảo đảo vài bước, đưa tay nâng Cự Khuyết tùy tiện tránh sang một bên, phẫn nộ quát: “Cút cho ta!”
Trác Đoạn Huyên sợ tới mức mặt vàng như đất, nào dám lưu lại, thân hình run lên, liền cùng hóa xa biết mất ở bóng tối kia.
Lâu nay tâm tình của Lạc Thần ít khi dao động, lúc này bị Trác Đoạn Huyên kϊƈɦ ra lửa giận, thiếu chút nữa muốn đứng cũng không được. Ta bước lên phía trước ôm nàng, đầu nàng vô lực đặt trêи vai ta, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, lẩm bẩm nói: “Thanh Y, ta mệt mỏi quá, mang ta trở về…..”
Trong mắt ta chua xót, lại không biết trước kia nàng từng trải qua chuyện gì. Lúc này, lòng đau như bị khoan đục,liên tục nói:” Hảo.. Hảo, quỷ chán ghét kia đi rồi, không có việc gì, chúng ta trở về.. Ta mang ngươi trở về..”
Ta cùng nàng ôm hồi lâu, nhưngbên tai không có thanh âm truyền đến, vội liếc mắt nhìn, thấy hai mắt nàng đã khép lại, đúng là mệt đến thϊế͙p͙ đi. Vũ Lâm Hanh bước lên phía trước nói: “Nàng….”
Ta hướng nàng lắc lắc đầu, nói: “Chạy nhanh tìm đường trở về, ngươi lấy hắc kiếm đi đi, nơi đây chớ ở lâu.” Vũ Lâm Hanh chần chờ một hồi, gật gật đầu, liền ra lệnh cho các đệ tử trong thạch thất thu thập một phen.
Lòng ta vẫn nhớ kỹ nữ tử nằm trong quan tài kia. Nàng tốt xấu gì cũng có khuôn mặt giống ta, trong lòng chú ý, liền cùng Vũ Lâm Hanh đem nàng khâm liệm lại thật tốt, đập nắp quan lại, khấu đầu mấy cái mới bỏ đi.
Sau khi thu thập xong xuôi, ta lập tức chèn chặt eo của Lạc Thần ôm trong lòng, cùng những người khác từ cửa đá ra ngoài, vừa đến cửa, liền đối diện với con ngươi màu đỏ tươi của Ngạo Nguyệt.
Ta kinh hãi, Ngạo Nguyệt nhảy xuống đất gần đó. Thân hình nó thật lời, lần này lại là từ nơi này vào? Ánh mắt thoáng nhìn dưới, kinh hãi thấy một đứa nhỏ người đầy máu nằm trêи lưng nó. Ta quan sát tỉ mỉ, phát hiện đứa bé kia là Trường Sinh.
Miệng của Ngạo Nguyệt hướng ta ngao ô một tiếng, cực kỳ vội vàng, thay đổi đột ngột giống như đòn cảnh cáo, đem ta hoàn toàn tỉnh khỏi mộng.
Tác giả có chuyện muốn nói:= = tả đánh nhau tả khiến ta mệt mỏi quá, đoạn yêu nhân ngươi cái hỗn đản!
Cho nên nói, không cần cùng các cô nương đánh nhau, nhất là với mấy cô nương nhiều thủ đoạn = =(Lạc lạc, ngươi đừng nhìn ta)
—————-
Khụ khụ, cuốn thứ hai đến vậy chấm dứt, cuốn thứ ba sắp triển khai, vì thế các nàng chờ mong tình tiết JQ nào đó…( Thần mã tình tiết?)
Đệ tam cuốn, JQ thu hoạch lớn, hung hiểm trải rộng, kính thỉnh chờ mong!!
Ôm mặt bỏ chạy….
(1) niết bí quyết: đại loại là như cái hình đính kèm
Ta nghe hắn vừa sai khiến hóa xà đoạt kiếm vừa kêu ăn thịt người, thầm nghĩ yêu quái này quả nhiên ác độc. Trong lòng một bên thay mặt hắn gửi lời hỏi thăm tổ tông mười tám đời, một bên trường kiếm khiêu đi, đem xúc tu đang đảo qua của hóa xà, trảm thành hai phần. Lúc này, Lạc Thần bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Ngươi dám động vào nàng, trước hãy hỏi ta!” Nói xong mũi kiếm chỉ thẳng, bóng trắng nhanh nhẹn, vài bước tiến tới triền đấu cùng Trác Đoạn Huyên.
Ta thầm nghĩ Lạc Thần lúc này tay trái bị thương nặng, khí duệ giảm đi, sợ nàng sẽ ở dưới tay yêu nhân nọ chịu thiệt, liền muốn tốc chiến tốc thắng phía sau trợ giúp nàng, tức khắc cùng Vũ Lâm Hanh phân công nhau đến hai bên, chia làm hai lộ vây đánh yêu vật kia.
Phi kiếm của Vũ Lâm Hanh mỏnh như cánh ve, nhuyễn như rắn di chuyển, túc xu của hóa xà kia cực kỳ mềm mại, cả hai triền đấu, chợt thấy giống như một linh xà màu đỏ cùng nhiều hắc xà bên dưới quấn lấy nhau. Nàng thân pháp cực kỳ quỷ dị, bóng kiếm vũ chỉ trường tiên, vài chiêu đã trảm mấy xúc tu.
Mà bên dưới chân ta cũng dẫm phải mấy con, từng bước một quái, xúc tu hóa xà bổ tới, ta liền dời đi.
Thế nhưng xúc tu của hóa xà này chi chít, số lượng nhiều vô kể. Ta nhảy ra sau, một cái trườn đến hai chân, lòng ta kinh hãi, chúng quấn lấy từng bước. Không biết khi nào một cái cuốn lấy tay phải cầm kiếm của ta, thoáng chốc cảm giác nhầy nhụa truyền đến, cực kỳ ghê tởm.
Cẩm Sắt trong tay không thể thi lực, trong tình thế cấp bách ta nâng hắc kiếm trong tay đảo ngược, đặt chuôi hắc kiếm lên tay tay phải, hóa xà trêи cánh tay vừa tiếp xúc lập tức biến mất, không lưu lại nửa điểm dấu vết.
Ta mừng rỡ, nghĩ thầm, đây quả nhiên là thần khí. Lần này nắm thần binh trong tay, xem thử thứ quái dị thượng cổ ngươi trốn thế nào! Chấn hưng tinh thần định tháo bỏ lớp vải lụa bọc mặt trêи. Lạc Thần đang ở kia triền đấu với Trác Đoạn Huyền, thấy ta muốn mở phong ấn, bỗng nhiên hướng ta hô to: “Thanh Y, không được mở ra!”
Ta cả kinh, nhất thời nhớ tới mặt trêи được bọc lại bởi phong ấn, chuyện hệ trọng, mở ra cũng không biết sẽ mang lại tai họa thế nào.
Ta lập tức dừng động tác, nhưng bên kia vòi của hóa xà đã lao tới trước mặt, ta đành dùng thân của hắc kiếm đã phong ấn chống đỡ. Hóa xa kia từng nếm lợi hại của kiếm, làm như thập phần kiêng kị nó nên run run rời đi.
Ta thấy hấp dẫn, tay trái trực tiếp cầm hắc kiếm quay cuồng đuổi xúc tu, chúng lui ra phía sau, ngược lại tay phải nắm Cẩm sắt, nhảy lên đầu chặt bỏ tận gốc mấy xúc tu xung quanh. Bên kia, Vũ Lâm Hanh cũng nhảy đến, hai người dựa vào sự hộ trì của hắc kiếm, dưới tay chém xúc tu như thái rau, nháy mắt một cái hóa xà biến thành thịt viên nhỏ trụi lủi.
Ta và Vũ Lâm Hanh thấy hóa xà mất hết uy phong, mừng rỡ, liền nhảy xuống dưới. Vũ Lâm Hanh một tay đoạt lấy hắc kiếm đã phong ấn, ung dung cười to một hồi nói: “Ôi, thực là bảo bối, ngày khác cầm về nhà mà cúng bái!”
Nàng vừa dứt lời, một cỗ gió hôi tanh phía sau không chịu nổi đảo qua. Ta chỉ cảm thấy yêu thân căng thẳng, còn chưa kịp hiểu được sao lại như thế này, liền bị một cỗ lực kéo trở về. Vũ Lâm Hanh cũng không biết chạy chỗ nào, đứng ngay bên cạnh ta, lúc này đã sợ đến mức mặt mày thất sắc, cùng ta bị treo lên như bánh quai chèo.
Ta nhất thời hiểu được, căn bản là hóa xà này có thể tái sinh được, thừa dịp lúc nãy chúng ta lơi lỏng hết sức nhan chóng sinh ra xúc tu mới, cuốn chúng ta trở lại.
Xúc tu của hóa xà kia mới phục hồi, không có thô ráp như vừa rồi, bằng không thắt lưng của ta và Vũ Lâm Hanh đã sớm bị nó cắt đứt. Nhưng lực đạo của những xúc tu nhỏ này dứt khoát mạnh mẽ, ta bị thít chặt đến hoa mắt, chỉ tiếc hắc kiếm phong ấn kia trong lúc hỗn loạn vừa rồi đã rơi xuống đất, căn bản không thể nào tương trợ.
Trong lúc giãy giụa liền thấy Lạc Thần ở phía trước nhẹ nhàng bay vút lên cao, vừa cặn đứng trước kim thương của Trác Đoạn Huyên. Lúc này chớp mắt một cái, Lạc Thần nương theo kim thương phát lực, cước bộ trêи thương nhẹ như vũ yến mà trợt nhanh đến, thoáng chốc đem Trác Đoạn Huyên đá ngã lên phiến đá đối diện. Nàng thân pháp cực nhanh, động tác lần này cơ hồ hoàn thành trong nháy mắt, lập tức đẩy kim thương trong tay của Trác Đoạn Huyên ra. Chờ Trác Đoạn Huyên khôi phục tinh thần lại, Cự Khuyết đã đặt trêи cổ của hắn.
Trác Đoạn Huyên quỳ trêи mặt đất, bị Cự Khuyết trêи vai làm khϊế͙p͙ sợ, hoàn toàn không liều lĩnh như trước, run rẩy nói: “Hảo hảo… Không hổ là đại nhân.. Bị thương vẫn lợi hại như vậy.. Đoạn Huyên nhận thua..”
Lạc Thần lãnh mi khiêu khích, quát: “Kêu súc sinh kia dừng tay!”
Trác Đoạn Huyên vội đưa tay niết bí quyết, cũng không biết trong miệng niệm cái gì, ta cảm thấy lực đạo bên hông giảm đi, cả người liền từ không trung ngã xuống dưới như vậy.
Vũ Lâm Hanh như cá chép nhảy dựng lên đá đấm, sắc mặt trắng bệch, đối với Trác Đoạn Huyên chửi ầm lên: “Yêu nhân chết tiệt, ngươi và đứa con bảo bối của ngươi còn có thể đánh lén, thật hèn hạ!”
Ta vội nhặt hắc kiếm trêи mặt đất, đi đến bên cạnh Lạc Thần, đôi mắt nhỏ dài kia của Trác Đoạn Huyên gắt gao nhìn chằm chằm hắc kiếm trong tay ta, làm như hận thấu xương mà nghiến răng, nói: “Mặc dù ta hôm nay chết trong tay đại nhân, thứ này không chiếm được, ngày sau chủ thượng cũng nhất định đoạt lại, đại nhân cần phải cất kỹ, ngươi cũng biết, đồ vật của chủ thượng, dù thế nào cũng chạy thoát!”
Nói xong trong mắt quang hoa chợt lóe, cứ như vậy đối thị cùngLạc Thần.
Lạc Thần sắc mặt tắc cực kỳ tái nhợt, môi mỏng mím thật chặt, đều nhanh hiện ra tơ máu.
Ta thấy mỗi lời của hắn đều nhắc tới chủ thượng. Trác Đoạn Huyên có thể sử dụng hóa xà, cũng là một nhân vật lợi hại, không biết người được hắn gọi là chủ thượng, nhân vật hung ác này đến giờ vẫn chưa lộ diện. Bỗng dưng nhớ tới Thanh Tùng Tử ngày ấy cũng đề qua chuyện chủ thượng, mà Lạc Thần mỗi lần nghe vậy liền thất thần kϊƈɦ động.
Trong lòng ta trăm vị tạp trần,vội liếc mắt nhìn nàng, thấy bả vai nàng hơi hơi run rẩy, Cự Khuyết trong tay cũng thế nhưng chưa rời khỏi cổ của Trác Đoạn Huyên, ngược lại lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi.”
Trác Đoạn Huyên trở thân, đứng lên rất có ý vị mà nhìn chằm chằm Lạc Thần: “Đại nhân không giết ta sao?”
Lạc Thần mới vừa rồi cùng hắn triền đấu, phỏng chừng là đã động tới miệng vết thương, lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi nói: “Trước khi ta không thay đổi chủ ý, đi.”
Trác Đoạn Huyên cười ha ha, nói: “Ta nghĩ đến đại nhân tâm địa băng lạnh, không thể tưởng được còn có vài phần nhân tình vị.”
Ta thấy hắn bỗng dưng ngẩng đầu, hàn khí bức người từ ánh mắt hướng đến ta, sát khí liền hiện rõ, thầm nghĩ không tốt, cảnh giác mà thối lui, quả nhiên cánh tay của yêu nhân kia dài ra, đưa tay chộp tới ta. Lạc Thần vội nâng chân, trong nháy mắt móc hắn ngã nhào trêи mặt đất, cánh tay uốn éo của Trác Đoạn Huyên nằm gọn trong tay phải hoàn hảo của nàng, chỉ nghe một tiếng “Răng rắc” thất vọng đau khổ thấu xương. Tiếng gân cốt tách rời truyền đến bên tai, mà Lạc Thần nhấn một cái đã bẻ gãy, giống như lần đầu tiên ta và nàng gặp nhau, nàng cũng từng xuất chiêu Phược quỷ thủ này.
Một chiêu kia quá nhanh, ta chỉ cảm thấu cánh tay của mình phát lạnh, thậm chí có ảo giác tay chính mình bị Phược quỷ thủ bẻ gãy.
Lúc này, con ngươi của Lạc Thần đều trừng đỏ, “Ta niệm tình ngày cũ quen biết mà tha mạng cho ngươi, nếu còn muốn dây dưa, đừng trách ta vô tình!”
Hiện nay, tay của Trác Đoạn Huyênphỏng chừng gân cốt không còn nguyên vẹn, đau đến nói không nên lời. Hắn băng bó cánh tay bị thương nửa ngày rồi quay đầu lại nói: “Đại nhân, chúng ta… Chúng ta sẽ có ngày gặp lại, khi đó Đoạn Huyên lại nghênh đón ngươi. Ngươi ở trêи đời này giấu kín lâu như vậy, tất nhiên là thập phần vất vả, không bằng trở về, miễn chịu khổ sở!”
Vừa nghe, ta đã giận dữ, yêu nhân ngươi đang lải nhải cái gì trong miệng, như thế nào không khâu miệng của thảo nhân kia! Thân thể của Lạc Thần run rẩy, lảo đảo vài bước, đưa tay nâng Cự Khuyết tùy tiện tránh sang một bên, phẫn nộ quát: “Cút cho ta!”
Trác Đoạn Huyên sợ tới mức mặt vàng như đất, nào dám lưu lại, thân hình run lên, liền cùng hóa xa biết mất ở bóng tối kia.
Lâu nay tâm tình của Lạc Thần ít khi dao động, lúc này bị Trác Đoạn Huyên kϊƈɦ ra lửa giận, thiếu chút nữa muốn đứng cũng không được. Ta bước lên phía trước ôm nàng, đầu nàng vô lực đặt trêи vai ta, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, lẩm bẩm nói: “Thanh Y, ta mệt mỏi quá, mang ta trở về…..”
Trong mắt ta chua xót, lại không biết trước kia nàng từng trải qua chuyện gì. Lúc này, lòng đau như bị khoan đục,liên tục nói:” Hảo.. Hảo, quỷ chán ghét kia đi rồi, không có việc gì, chúng ta trở về.. Ta mang ngươi trở về..”
Ta cùng nàng ôm hồi lâu, nhưngbên tai không có thanh âm truyền đến, vội liếc mắt nhìn, thấy hai mắt nàng đã khép lại, đúng là mệt đến thϊế͙p͙ đi. Vũ Lâm Hanh bước lên phía trước nói: “Nàng….”
Ta hướng nàng lắc lắc đầu, nói: “Chạy nhanh tìm đường trở về, ngươi lấy hắc kiếm đi đi, nơi đây chớ ở lâu.” Vũ Lâm Hanh chần chờ một hồi, gật gật đầu, liền ra lệnh cho các đệ tử trong thạch thất thu thập một phen.
Lòng ta vẫn nhớ kỹ nữ tử nằm trong quan tài kia. Nàng tốt xấu gì cũng có khuôn mặt giống ta, trong lòng chú ý, liền cùng Vũ Lâm Hanh đem nàng khâm liệm lại thật tốt, đập nắp quan lại, khấu đầu mấy cái mới bỏ đi.
Sau khi thu thập xong xuôi, ta lập tức chèn chặt eo của Lạc Thần ôm trong lòng, cùng những người khác từ cửa đá ra ngoài, vừa đến cửa, liền đối diện với con ngươi màu đỏ tươi của Ngạo Nguyệt.
Ta kinh hãi, Ngạo Nguyệt nhảy xuống đất gần đó. Thân hình nó thật lời, lần này lại là từ nơi này vào? Ánh mắt thoáng nhìn dưới, kinh hãi thấy một đứa nhỏ người đầy máu nằm trêи lưng nó. Ta quan sát tỉ mỉ, phát hiện đứa bé kia là Trường Sinh.
Miệng của Ngạo Nguyệt hướng ta ngao ô một tiếng, cực kỳ vội vàng, thay đổi đột ngột giống như đòn cảnh cáo, đem ta hoàn toàn tỉnh khỏi mộng.
Tác giả có chuyện muốn nói:= = tả đánh nhau tả khiến ta mệt mỏi quá, đoạn yêu nhân ngươi cái hỗn đản!
Cho nên nói, không cần cùng các cô nương đánh nhau, nhất là với mấy cô nương nhiều thủ đoạn = =(Lạc lạc, ngươi đừng nhìn ta)
—————-
Khụ khụ, cuốn thứ hai đến vậy chấm dứt, cuốn thứ ba sắp triển khai, vì thế các nàng chờ mong tình tiết JQ nào đó…( Thần mã tình tiết?)
Đệ tam cuốn, JQ thu hoạch lớn, hung hiểm trải rộng, kính thỉnh chờ mong!!
Ôm mặt bỏ chạy….
(1) niết bí quyết: đại loại là như cái hình đính kèm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.