Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 6: Quyển 5 - Chương 190

Quân Sola

13/05/2022

Ta ngồi xuống bên cạnh lan can, hắn cũng ngồi xuống theo ta. Xoay sang nhìn hắn, ta nói: “Thật nhìn không ra ngươi lại chu đáo như vậy.”

Đoan Yến đắc ý cười: “Nam nhân nếu không chu đáo thì làm sao về sau cưới vợ? Làm sao yêu thương thê tử của mình?”

Ta cũng khẽ cười: “Từng nghe ngươi nói có rất nhiều nhân tình, nhưng sao không thấy ngươi cưới họ? ”

“Tình nhân có thể nhiều, nhưng thê tử trong đời chỉ có một. Đương nhiên là phải tìm người tri kỷ nhất rồi.”

“Ngươi không cưới nhưng lại vẫn muốn duy trì quan hệ với họ. Như vậy chẳng phải họ sẽ tổn thương sao?”

Đoan Yến khom lưng vốc lấy một bụm tuyết. Ngón tay thon dài trắng noãn nắm lại thành một quả cầu: “Thật đau lòng, các nàng đối với ta chỉ là vui đùa, cũng không thật sự nghiêm túc. Mà ta, cũng chính là như vậy. Cả hai phía chẳng bên nào để tâm, thì có gì phải thương tâm hay tổn thương đây?”

Ta không đáp lời. Đoan Yến cúi đầu, vừa nhào nặn quả cầu tuyết trong tay vừa nói: “Sư sư cô nương có phải cảm thấy bất mãn với cách nghĩ của ta không? Muốn trách ta có đúng hay không?”

Ta lắc đầu, nhìn tuyết trắng lấp lánh ánh sáng trước mặt: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Ta là người ngoài, làm sao có tư cách để trách cứ ngươi. Bất quá nếu theo như lời ngươi vừa nói, đặt trường hợp có người thật sự đem tấm chân tình giao cho ngươi nhưng ngươi lại không hiểu được, kết quả làm tổn thương nàng. Như vậy ngươi nên làm thế nào cho phải đây?”

Đoan Yến hì hì cười: “Chắc chắn sẽ không có loại tình huống như vậy phát sinh đâu.” Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, ánh mắt đầy vẻ ám muội: “Sư sư cô nương có người yêu sao? Tâm có giao ra ngoài hay không a?”

Ta sửng sốt. Đoan Yến lập tức ngậm miệng lại: “Thất lễ.”

Ta nhẹ giọng nói: “Có.”

Đoan Yến “Nga” một tiếng: “Người kia thực có phúc a.”

Ta nói: “Đúng ra thì là ta có phúc.”

“Sư Sư cô nương giống như có tâm sự. Thông thường các cô nương khi nói đến chuyện này không phải đều có chút hoan hỉ hay sao? Như thế nào lại cảm thấy Sư Sư cô nương không quá vui vẻ?”

Ta miễn cưỡng cười cười: “Không có, ta ổn lắm.”

Đoan Yến không nói, cầm cầu tuyết trong tay đứng lên, đi đến bên dưới táng cây lá kim xa xa, dáng vẻ giống như đưa tay hái vài chiếc lá. Đến khi vòng trở về, hắn đem hai chiếc lá cắm ở bên trêи quả cầu tuyết. Chìa ra trước mặt ta, hỏi: “Có muốn không?”

“Đây là… thỏ tuyết?” Ta cẩn thận tiếp nhận lấy. Bên trêи khối tuyết trắng nhỏ xinh là hai chiếc lá kim xanh tươi biểu thị hai lỗ tai chú thỏ, vô cùng lả lướt đáng yêu: “Nhưng mà chỉ có hai cái tai, còn chưa có mắt.”

Đoan Yến cười ha hả: “Ngươi về dùng bút lông lấy chu sa chấm hai điểm sẽ trở thành mắt.”

Mặt ta liền giãn ra: “Đa tạ ngươi. Ngươi thực khéo tay, có thể giúp ta một việc được không?”

“Sư sư cô nương cứ nói.”

“Ngươi có thể nắn tượng tuyết. Vậy có thể nắn tượng đất được không?”

“Đương nhiên là được. Tượng tuyết và tượng đất vốn là cùng một nguyên tắc như nhau.”

“Ta trước đây có một bộ tượng đất,về sau lại bị mất. Mỗi khi nghĩ đến đều cảm thấy rất tiếc. Kính nhờ ngươi nặn giúp ta một bộ tượng đất, không biết như thế có làm phiền ngươi không?”

“Không phiền, chút lòng thành thôi mà.” Đoan Yến một tay chống thắt lưng, có chút đắc ý khoát tay áo: “Ngươi muốn làm tượng đất hình dáng như thế nào?”

“Chính là làm những người bên cạnh ta.”

Đoan Yến “Xích” một tiếng cười lên.

Ta có chút quẫn bách: “Thế nào? Rất buồn cười sao?”

“Không có. Không có. Chỉ cảm thấy ý tưởng của Sư Sư cô nương cùng với tục nhân như ta thật bất đồng. Ha ha… Bất quá cũng cần phải nói: Trình tư của việc chế tác tượng đất có chút rườm ra, khá tốn thời gian. Khâu tuyển chọn chất đất cùng nguyên liệu màu vẽ cũng cần phải chú ý. Trong tay ta hiện thời không có đủ nguyên vật liệu nên không thể làm, cần phải trở lại chỗ ở của ta mới có thể tiến hành.”



“Không ngại a. Ta cũng không vội, ngươi cứ thong thả.”

“Bộ tượng đất kia tính ra có mấy cái? Sư Sư cô nương có thể nói rõ hơn một chút không?.”

“Ta, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan, Trường Sinh, Côn Luân, còn có…cả ngươi nữa. Côn Luân ngươi chưa gặp người. Người vừa là sư phụ vừa là dưỡng mẫu của ta. Ta tả dung mạo của người cho ngươi là được rồi.”

Đoan Yến sửng sốt. Qua một lúc mới mỉm cười: “Sư sư cô nương xem ta là bằng hữu. Ta thực rất vui.” Hắn liền ngồi xuống bên cạnh ta, lưng áo thẳng tắp, dáng dấp tao nhã. Mái tóc đen nhánh bị tuyết quang khảm lên một một tầng sáng như bạc. Không thể phủ nhận hắn quả thật là một nam nhân vô cùng tuấn tú.

“Nếu như ngươi bình thường cứ đứng đắn như mới vừa rồi, ta mới làm bạn với ngươi.”

“Ta lúc thường cũng rất đứng đắn mà!” Đoan Yến vội vàng giải thích. Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay vào ngực áo, lấy ra một cái túi vải.

Chính là ta không ngờ khi hắn mở túi vải ra, nằm bên trong túi chính là một vật giống như một viên ngọc bích đen. Vật kia so với lòng bàn tay đang mở ra của Đoan Yến còn muốn lớn hơn một phần. Quanh thân ngọc hắc quang lắng đọng, phong cách phi thường cổ xưa. Chất ngọc nhẵn nhụi, mặt trêи tinh tế khắc những hoa văn khá quen mắt.

“Minh U Hoàn!” Ta khẩn trương đứng dậy. “Nguơi làm sao lấy được. Lúc trước chỗ kia bị sụp, Minh U Hoàn vẫn ở trong cơ thể cổ mẫu chưa được lấy ra ngoài kia mà.”

Đoan Yến theo thói quen cọ cọ đầu mũi: “Lúc từ cổ mẫu đi ra, ta thấy bảo bối này cắm trong một thân cây của cổ mẫu, lăn sang một bên. Trong lòng có chút luyến tiếc nên bèn đem nhổ ra. Nhiều người vì thứ này mà chết như vậy, nếu không mang ra được thì chẳng phải là một cuộc mua bán lỗ vốn sao? Lúc trước ta nghĩ nhóm các người vẫn còn đang hôn mê chỉ có Trữ tiền bối tỉnh, nên mang đến cho tiền bối xem. Tiền bối nói Sư Sư cô nương tỉnh rồi, muốn ta mang vật này đến cho cô nương xem.”

Ta tiếp nhận Minh U Hoàn, ngồi trở lại lan can. Sau khi cham vào chỉ có cảnh giác lạnh lẽo tận xương tủy, tay không nhịn được run lên. Tạo hình hoa văn trêи mặt ngọc quả nhiên cùng với Thiên Mệnh Kính, Địa Sát Kiếm có điểm tương đồng.

Đoan Yến hai mắt giống như phát sáng, kϊƈɦ động nói: “Nghe Trữ tiền bối nói trong Tam Khí lưu truyền tới nay đã có thể may mắn thấy được Minh U Hoàn, nếu cơ duyên xảo hợp thì có thể thấy được hai thứ còn lại. Cuộc đời này của ta quả thật cũng không uổng rồi.”

Ta thản nhiên đưa mắt nhìn hắn: “Yên tâm, rất nhanh là ngươi có thể trông thấy đủ bộ ba món Tam Khí.”

Đoan yến nói: “Xin chỉ giáo cho?”

“Hai món còn lại vốn dĩ nhóm bọn ta đã đoạt được. Hiện thời đang gửi ở chỗ Côn Luân sư phụ ta. Sau này chúng ta trở về Thục. Đến khi đó Tam Khí hợp nhất, ngươi nếu đi theo thì tự nhiên sẽ có thể trông thấy.”

Đoan Yến vui vẻ hỏi: “Ta cũng có thể cùng đi?”

“Đương nhiên. Bất quá mặc dù Tam Khí quy về một mối nhưng cũng không có tác dụng gì. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa tìm đươc phần cuối của Ngọc Toa Lục. Thông tin về Tam Khi chưa hoàn chỉnh. Cái gì cũng không thể làm được.”

Đoan Yến vuốt cằm: “Giả sử Ngọc Toa Lục hoàn chỉnh, Tam Khí hợp nhất. Sư Sư cô nương có dự tính gì không?”

Tuyết lả tả bay, ta vươn tay ra tiếp lấy: “Ta không biết.”

“Không biết?”

Đúng vậy. Không biết. Nhân gian đồn đãi: Nếu có được những thứ này trong tay, có thể cải tử hoàn sinh, trị được bách bệnh, thậm chí còn có thể trường sinh bất lão. Chính là, những thứ đó ta đều không cần. Mẫu thân ta đã chết, cũng không cần sống lại bởi nếu có sống lại cũng không phải là mẫu thân lúc đầu. Về phần hàn tật của Lạc Thần, ta không tin chỉ vài thứ kia có thể giúp nàng tiêu trừ hàn tật. Vì vậy ta sẽ không để nàng mạo hiểm, vẫn là nên tìm đường khác.”

Đoan Yến trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói: “Nói như vậy, Sư Sư cô nương là không có ước cầu. Bất quá ta xem Trữ tiền bối, Lạc cô nương, Vũ cô nương, thậm chí Tích Nhan đều có suy nghĩ của riêng mình a. Bọn họ đối với Tam khí cùng Ngọc Toa Lục đều có ước muốn.”

Ta cười: “Ta cũng có ước cầu. Ta cầu hai việc: Thứ nhất, chính là bản thân ta có thể minh bạch một chút về cuộc sống của mình, ta từ đâu đến, trước kia đã từng gặp qua những ai, phát sinh những chuyện gì. Thứ hai, chính là hy vọng những người bên cạnh mình có thể bình yên vui vẻ.”

“Ngô… Hai nguyện vọng của Sư Sư cô nương nói đơn giản thỉ rất đơn giản, nói khó thì cũng vô cùng khó.”

Ta kéo kéo hai mảnh lá xanh trêи đầu thỏ tuyết, hỏi lại Đoan Yến: “Còn ngươi thì sao? Nguyện vọng của ngươi là gì?”

Đoan Yến nhẹ giọng nói: “Nguyện vọng của ta, chính là cả đời được sống kɧօáϊ hoạt, tự do tự tại.”

“Nguyện vọng này của ngươi theo cách người bình thường nói: Dễ, thì vô cùng dễ; khó, chính là khó như lên trời. Bất quá ta cảm thấy ngươi sống quả thật rất kɧօáϊ hoạt.”

“Chính là nhìn qua thì có vẻ kɧօáϊ hoạt mà thôi” Đoan yến ha ha cười, bỗng nhiên vươn tay lại xoa đầu của ta.



Ta cả kinh, theo bản năng nghiêng đầu đi, thoái lui thân người.

Đoan Yến rút tay về, nhìn ta tủm tỉm cười: “Trêи tóc ngươi bám tuyết. Ta giúp ngươi phủi a.”

Ta lúng túng nói: “Đa tạ ngươi. Tuyết rơi thật lớn. Ta cũng nên trở về rồi. Trước mắt, ta mang ngọc Minh U Hoàn về cho Lạc Thần xem, để xem nàng có tính toán gì không.” Nói xong, một tay cầm lấy thỏ tuyết, một tay một tay nắm Minh U Hoàn, nhảy khỏi lan can, đứng trêи hành lang.

Đoan yến gãi gãi đầu: “Vậy cũng tốt. Ta đi tìm Trữ tiền bối để uống một chén. Ai nha, rượu trong nhà Vũ cô nương có thể nói là ‘huỳnh tương ngọc dịch’, bên ngoài thật không thể tìm thấy a. Đi trước đây, ta phải hảo hảo hưởng thụ một phen.”

Ta khẽ cười: “Uống rượu vui cũng đừng quên chuyện ta vừa mới nhờ ngươi khi nãy.”

“Đương nhiên sẽ không quên. Chuyện Sư Sư cô nương phân phó ta nhất định sẽ làm thỏa đáng, sau này người xem.” Đoan Yến phất phất tay với ta, từ trêи lan can nhảy xuống, chân nhẹ nhàng đáp xuống mặt tuyết, xoay người đi về phía trước.

Hắn thân mặc áo thêu hoa văn, chầm chậm bước đi trêи mặt tuyết, tóc đen phất phơ, rất là chói mắt.

Ta cũng quay trở về phòng. Nhớ rõ trước khi đi, Lạc Thần còn dựa ở đầu giường nghỉ ngơi, mà hiện giờ, cả người nàng đều lùi sâu vào trong giường, quay lưng về phía ta, nghiêng ngươi ngủ say. Chỉ thấy được tóc đen tán loạn lộ ra ngoài.

Rất ít khi thấy Lạc Thần mệt mỏi như vậy, luôn buồn ngủ chứng tỏ nàng mệt mỏi vô cùng. Ta đem Minh U Hoàn đặt lên trêи bàn, tận tực khẽ khàng tránh làm Lạc Thần thức giấc. Sau đó vươn ngón trỏ nhẹ nhàng ve vuốt thân ngọc.

Xem ngọc – Phân biệt ngọc chính một kỹ thuật trong giới sưu tầm cổ vật. Ngoài việc sử dụng mắt quan sát một cách tinh tường, thì trọng yếu hơn chính là “Mạc ngọc – sờ ngọc.” Ngọc tốt có thể ấm hoặc lạnh, đây chính là điều cơ bản nhất. Chất ngọc nhất định phải mịn màng nhẵn nhụi. Mà chất ngọc của Minh U Hoàn này tuy rằng không thể phân biệt được nó thuộc loại ngọc nào, nhưng xét về mức độ mịn nhẵn quả thực đã lên tới cực điểm. Sờ vào có cảm giác thoải mái dễ chịu, mịn-nhẵn như tơ.

Bỗng nhiên, ta chợt khựng, rút tay lại.

Tinh tế nhìn, ta cuối cùng phát hiện ra một điểm: Móng tay của ta…thật dài.

Mấy ngày trước đây ta đã cẩn thận tu bổ lại móng tay. Chỉ một thời gian ngắn làm sao lại dài mau như vậy?

Tầm mắt bị che khuất một chút. Ta vươn tay vén, cảm thấy tóc trước trán cũng dài hơn trước rất nhiều.

Loại biến đổi này xảy ra rất đột ngột. Không phải không thể nhận ra nhưng…chỉ trong một khoản thời gian rất ngắn đã phát sinh biến hóa.

Minh U Hoàn đặc tính “Sinh ” cho nên cổ mẫu mới có thể cao lớn nhanh chóng đến thế. Chẳng lẽ do vừa rồi cơ thể ta tiếp xúc Minh U Hoàn nên mới làm cho móng tay cùng tóc phát triển nhanh như vậy? Nếu thế, Đoan Yến và Thất thúc cũng đã tiếp xúc, Đoan Yến thậm chí còn để Minh U Hoàn ở trước ngực khá lâu, làm sao hắn lại không phát sinh gì?

Trong lòng không biết sao lại trỗi lên một cơn khủng hoảng. Ta đưa tay bắt lấy Minh U Hoàn, sau đó lùi về sau mấy bước, rồi lại cảm thấy phía sau lưng nóng bừng đau rát.

Trán ứa ra mồ hôi lạnh. Ta không chần chờ, lập tức vội cởi áo khoác lông, tháo đai lưng, tuột áo ngoài đến tận hông, Sau đó lại cẩn thận với tay vào trong áօ ɭót, sờ sau lưng.

Một tấc lại một tấc, chầm chậm hướng lên trêи.

Chỗ bắt đầu xương bả vai ở phía sau đau lợi hại.

Một tấc… lại một tấc.

Không hiểu đã sờ phải thứ gì, đầu ngón tay của ta đột nhiên tê rần, ta liền khựng tay lại. Lại tiếp tục sờ. Loại cảm giác này bén nhọn tựa như kim châm, có rồi lại tiêu thất.

Ta bỗng sinh ra một loại cảm giác hoang man sợ hãi khó hiểu đối với cơ thể của chính mính. Run rẩy rút tay về, cúi đầu xem liền thấy đầu ngón tay trỏ có một điểm máu rất nhỏ.

Giống như là bị kim đâm vào, tích ra một hạt máu nhỏ, máu lại lập tức đông lại sau khi sinh ra.

Nhưng sau lưng của ta nhẵn nhụi, cũng không có kim châm a.

Ta hít sau một hơi, dứt khoát đem áօ ɭót cởi sạch sẽ, lõa thể thửa thân trêи, đưa lưng xoay về phía trước gương đồng ở bàn trang điểm.

Sau đó chậm rãi nghiêng đầu sang để nhìn vào trong gương.

Gương đồng mờ ảo, chỉ có đại khái quan sát. Nên nếu thật sự mặt sau có kim châm thì cũng không thể nhìn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook